Là con Đậu, suốt buổi chiều cô bị trói nhốt trong từ đường thì nó cũng bị
trói đem đi đánh roi. Bà lớn lệnh cho đánh rất tàn nhẫn, làm nó nằm liệt giường cả buổi chiều, vừa mới xuống được giường đã vội chạy đi tìm cô.
Hai chủ tớ đụng mặt nhau, con Đậu không thể tin nổi, tí nữa mừng quá mà
gào tướng lên: “Mợ về rồi! Mợ có sao không?”
Khao Miêu ra hiệu cho nó im lặng rồi hai người cùng đi vào trong.
Trong màn đêm tối đen tĩnh mịch, chợt có tiếng loạt soạt từ một cái bụi rậm
phát ra. Một cái bóng đen sì, đen từ đầu đến chân, mới đầu chỉ như một
luồng khói, sau đó dần dần tụ lại thành hình người. Có điều, cái bóng
đen này bị tách rời các bộ phận, đầu, mình, cánh tay, cẳng tay, cẳng
chân, bắp đùi, đều tách rời mà không hề nối liền với nhau.
Cái bóng cứ nhìn chòng chọc vào Khao Miêu mãi mà cô không hề hay biết. Mấy
năm qua, bà lớn chỉ lo đối phó với vong của A Phủ mà gần như quên mất
còn có một vong khác trong phủ này: mẹ ruột của A Phủ.
Ba năm trước, cả Hà phủ rung động vì cái chết đột ngột của hai mẹ con cậu A Phủ: con chết trước vì trúng cảm, mẹ chết sau chỉ vài ngày vì quá đau
buồn cái chết của con nên sinh bệnh. Đấy là trong mắt người ngoài, còn
sự thật mẹ A Phủ chết không được nguyên vẹn thân xác.
“Mẹ cả g.iết mẹ tôi
Cha tôi ăn thịt mẹ
Chôn xương trong góc vườn…”
Người hầu gác đêm của Hà phủ thi thoảng sẽ bắt gặp cảnh một cái bóng đen sì
đào bới khắp nơi trong phủ và lẩm bẩm những câu đó, ít ai biết là sự
thật mẹ ruột A Phủ bị phân xác chôn khắp nơi trong vườn…
Bên viện cậu hai, cậu ta vật lộn sùi bọt mép thêm một lúc rồi lăn ra ngất lịm.
“Mau đỡ nó lên giường nằm, gọi thầy lang đến băng bó lại vết thương nữa.”
Khó khăn lắm A Phủ mới chịu thoát xác tha cho cậu hai, bà lớn tức tốc sai người chăm sóc cho con trai mình.
“Bẩm bà, vẫn chưa tìm thấy mợ cả, nhưng con nghĩ mợ ta vẫn chưa ra khỏi Hà phủ này đâu.”
Một thằng hầu tâm phúc của bà lớn chạy vào bẩm báo, đôi mắt bà loé lên vẻ tàn độc, trầm giọng lên tiếng: “Nói kĩ hơn.”
“Con tìm thấy con Na nằm ngất xỉu trong từ đường, trên người nó mặc quần áo
của mợ cả. Con đoán là mợ cả đã đánh ngất nó rồi đổi quần áo con hầu.
Con đã dặn gác cửa không cho ai ra ngoài rồi, mợ cả chắc chắn vẫn đang ở trong phủ.”
Bà lớn đưa tay bóp bóp thái dương, Khao Miêu quá lanh lợi làm bà hao tổn không ít công sức:
“Không phải nó bị ngốc từ nhỏ sao? Thế quái nào từ lúc chui trong quan tài ra lại như biến thành một người khác vậy?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLần này âm mưu g.iết cô không thành, muốn có lần sau lại càng khó hơn. A
Phủ ngày càng ghê gớm, dù Khao Miêu có ở trong phủ này thì bà cũng không thể động được đến cô. Bà lớn quyết định ngừng ăn canh thai nhi một thời gian, không để lộ sơ hở gì để Khao Miêu bắt thóp nữa.
“Bà ơi, còn cậu hai thì sao? Cậu còn chưa tỉnh nữa.”
Bà lớn nhìn thằng con mình nằm mê man trên giường, trong lòng rất là phiền muộn. Bà biết thừa tính cậu háo sắc, dùng đầu ngón chân bà cũng nghĩ ra được là cậu hai trêu chọc Khao Miêu, bị A Phủ trừng trị cho ra nông nỗi này.
“Được rồi, để sáng mai tao đến viện chúng nó xem thử.”
“Còn nữa, con đàn bà đó cũng xử lý luôn đi, nó chưa chết thì cũng bắt phải chết đưa ra khỏi phủ cho tao.”
Viện A Phủ.
Khao Miêu ngồi trên giường, trong lòng nghĩ mãi về cô gái bị nhốt dưới hầm.
Cô có nên quay lại cứu cô ta? Điều đó quá khó với tình cảnh bây giờ, bà
lớn đã cho canh gác rất nghiêm ngặt.
“Vùuu” một làn gió lạnh thổi vào làm bật tung cánh cửa, A Phủ trở về, trên người có vài vết xước chảy máu.
“A… A Phủ, cậu về rồi! Cậu có sao không?”
Cô đã biết chuyện cậu bị nhốt vào trận pháp, những vết thương này chắc chắn là do trận pháp làm tổn thương cậu.
“Em thì sao?”
A Phủ không trả lời mà hỏi ngược lại cô, cô mỉm cười trấn an: “Tôi không sao, xước xát chút thôi à.”
Cô chỉ bị mấy vết xước xát lúc ngã xuống tầng hầm, cô kể cho A Phủ nghe
chuyện cô phát hiện đường hầm bí mật đó ra sao. Cậu nghe xong thì đôi
mày kiếm anh tuấn nhíu chặt lại: “Em có coi trọng mạng sống của mình
không? Không cho phép đi xuống đó thêm lần nào nữa.”
Nếu vong nhi đó đã hợp vía cô như vậy, để nó có cơ hội gặp lại cô, nó sẽ ám theo cô cả đời. Chỉ cần sơ sẩy một chút không kịp quan tâm đến nó thôi, nó cũng sẽ trở mặt hành cho cô tiêu tan hết cả về sức khoẻ lẫn tài lộc, tình duyên.
A Phủ nằm lên giường, giương mắt nhìn Khao Miêu đang đứng ngây ra đó: “Không ngủ à?”
“Tôi… tôi chưa buồn ngủ…”
Khao Miêu đỏ bừng mặt, nghĩ một đằng nói một nẻo, cô đang buồn ngủ díu cả
mắt đây! Dẫu biết đó là bổn phận của một người vợ, nhưng cô vẫn xấu hổ
không dám đến nằm cạnh A Phủ. A Phủ nhìn cô chằm chằm, có chút buồn
cười, nhưng cũng không làm khó cô nữa, yên lặng nhắm mắt giống như ngủ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.