09.
Tôi trở lại phòng mình, sau khi rửa sạch vết m//áu trên người, tôi nằm xuống giường.
Bạch Thư là một người khiến tôi cảm thấy rất nguy hiểm. Nhưng tôi thích những thứ có tính thử thách.
Tôi bật dậy khỏi giường và bắt đầu tìm kiếm món quà mà Bạch Thư đã nhắc đến. Tôi gần như lục tung cả căn phòng nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì.
Cô ta lừa tôi ư?
Có phải cô ta không định đưa cho tôi vũ khí, để đến ngày Trung thu tôi phải tay không đấu với người khác không?
Phiền phức thật, biết thế tôi đã giet cô ta ngay lúc đó.
Bà ngoại từng nói đừng bao giờ dùng cổ lên người bình thường, sẽ gây ra rắc rối, bí thư đoàn sẽ tức giận. Tôi có chút lo lắng rằng Bạch Thư sẽ tiết lộ chuyện tôi là một cô gái nuôi cổ.
Khi xuống ăn trưa, cả biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cặp vợ chồng tỷ phú ngồi tại bàn ăn, nhiệt tình chào đón tôi xuống dùng bữa.
Biết tôi là cô gái nuôi cổ mà vẫn dám ăn cùng tôi, họ gan thật đấy. Tôi kéo ghế ra ngồi xuống, lặng lẽ hạ con cổ đã giấu trong móng tay vào đĩa thức ăn.
Bạch Thư nhìn tôi một cái nhưng không nói gì. Cặp vợ chồng tỷ phú ăn ngấu nghiến món ăn đã trộn lẫn với cổ trùng.
Mười một cô gái giờ chỉ còn lại hai. Họ thật xui xẻo, bị cặp vợ chồng biến thái chọn làm trò tiêu khiển.
Tôi liếc nhìn họ, cả hai sợ hãi đến mức run rẩy.
Chậc, thật là chán.
Tôi bảo cặp vợ chồng tỷ phú, đã bị cổ điều khiển, thả hai cô xui xẻo đó ra. Tôi đúng là một người tốt bụng.
Tôi rất muốn kể chuyện này cho mẹ nghe, để xem biểu cảm của bà sẽ thế nào. Chắc chắn bà sẽ vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mẹ tôi đã chet rồi, bị th//iêu thành một nắm tro. Bỗng nhiên tôi thấy chẳng còn điều gì thú vị nữa.
Buổi tối, Bạch Thư đứng trên ban công, nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, rồi quay đầu nói với tôi: “Tết Trung thu năm nay chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Tôi không đáp lời.
Cô ta lại hỏi: “À, cô đã tìm thấy món quà tôi tặng cô chưa? Quà của cô không giống với những người khác đâu, là độc nhất vô nhị, rất đặc biệt đấy.”
“Cô chẳng đặt món quà nào cả. Tôi đã lục tung cả phòng mà không thấy gì.”
Bạch Thư giả vờ ngạc nhiên: “Ồ, không thể nào.”
“Tôi đã để món quà đó trong phòng trước khi cô dọn vào rồi.”
“Cô nên tìm kỹ hơn một chút.”
Tôi hoàn toàn không tin lời của người trước mặt. Tôi định hạ cổ lên Bạch Thư, nhưng sự cảnh giác của cô ta quá cao, tôi không tìm được cơ hội.
Ban đầu tôi chỉ định lấy tr//o c//ốt của mẹ rồi rời đi, nhưng linh cảm bẩm sinh khiến tôi ở lại. Tôi cảm thấy rằng ngày Trung thu sẽ xảy ra điều gì đó đặc biệt thú vị.
Phía sau biệt thự có một ngọn núi nhỏ. Tôi đi vào trong, đặt cây sáo ngang miệng, thổi nhẹ.
Vài con rắn màu xanh bò ra. Tôi nhặt một con và quấn nó quanh cổ tay. Con rắn nhỏ phun ra cái lưỡi nhỏ xíu, liếm nhẹ lên tôi.
“Wow, con rắn này không c//ắn cô à, tại sao vậy?”
Một giọng nam tươi vui vang lên sau lưng tôi, tôi quay lại và thấy một người đàn ông trông khoảng ngoài ba mươi tuổi.
Bên cạnh anh ta là một người ăn mặc như nhà sư.
“Tôi có làm cô sợ không? Đừng sợ. Tôi là Lê Diễn.”
“Nhưng cô chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao con rắn này không cắn cô?”
“Cô có hiểu tiếng rắn không?”
“Cô có hiểu tiếng chim không?”
Chưa đợi tôi trả lời, Lê Diễn đã vỗ tay một cái, tự nói với chính mình như một kẻ thần kinh: “Cô chắc chắn hiểu. Cô có thể hiểu tiếng của động vật. Cô là công chúa thực thụ!”
“Bạch Thư quả thật không lừa tôi.”
Lê Diễn bước nhanh về phía tôi, định nắm lấy cổ tay tôi. Nhà sư bên cạnh trầm giọng nói: “Người này là cô gái nuôi cổ, tiên sinh không thể trực tiếp chạm vào. Vợ chồng họ Bạch chính là bị cô ta hạ cổ.”
“Ồ, không sao đâu, không sao đâu, rửa sạch là được mà.” Lê Diễn nở một nụ cười đầy đáng sợ với tôi.
10
Tôi lạnh lùng nhìn hai người kia.
Chiếc chuông bạc trên cổ tay tôi khẽ vang lên, trong rừng, những con rắn bắt đầu bò lách cách về phía họ. Chúng dựng thẳng người, thè lưỡi ra, bao vây lấy hai người đàn ông.
Những con trùng đ//ộc trong cơ thể tôi bắt đầu không yên, chúng ngọ nguậy dưới da.
“Đừng căng thẳng như vậy, hãy bình tĩnh nào.” Lê Diễn thở dài.
“Cái dáng vẻ này của cô làm tôi nhớ đến một người, tên là Lan gì đó, tôi cũng không nhớ rõ lắm.”
“Cô ta là công chúa mà nhà họ Bạch đã tặng cho tôi lần trước, trông cũng xinh đẹp, chỉ là hơi lớn tuổi một chút, lại còn thích giả vờ làm người đoan chính.”
Lê Diễn tiếp tục nói: “Nhưng tôi không thích ép buộc người khác, thế nên tôi đã trả cô ta về.”
“Nhà họ Bạch để bày tỏ sự xin lỗi, đã mời tôi xem một màn kịch l//ột da, chính là c//ắt một vết trên trán rồi đổ thủy ngân vào…”
“Chậc chậc, cô gái đó thậm chí không kêu lên một tiếng, chỉ vì một câu nói của Bạch Thư.”
“Cô có đoán được là câu gì không?”
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay đ//âm sâu vào da thịt: “Là câu gì?”
“Bạch Thư nói nếu cô ta kêu lên một tiếng, sẽ bắt con gái của cô ấy tới đây.”
“Chỉ là một câu nói thôi sao?”
“Đúng vậy, chỉ một câu nói đó đã khiến cô ta im lặng, không còn đấu tranh nữa.”
Cảm giác khó chịu trào dâng trong tôi. Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Lê Diễn.
Tôi muốn giet hắn.
11.
Tôi đã nghĩ rằng đây sẽ là một trận chiến ác liệt. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh nửa m//ạng sống của mình.
Nhưng không ngờ lại dễ dàng giải quyết đến thế. Lê Diễn và nhà sư ngã xuống đất, những con rắn liên tục chui vào mắt và tai của họ.
Những con mắt bị đẩy ra lăn lông lốc đến gần chân tôi, tôi đã đ//ạp n//át chúng.
Sợ rằng nhà sư có thể còn thủ đoạn gì khác, tôi đã thả thêm vài con trùng đ//ộc từ cơ thể ra để tấn công thêm vài lần.
Sau đó, tôi quay về biệt thự.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net12
Cửa biệt thự đang mở toang. Bạch Thư ngồi trên ban công, nhìn thấy tôi, cô ta vui vẻ nói: “Cô đã sống sót trở về?”
“Chắc chắn là Lê Diễn đã chet rồi.”
“Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành, thật sảng khoái.”
Bạch Thư ngẩng đầu nhìn tôi: “Đừng nhìn tôi như vậy, trước khi chet, tôi đã làm một việc tốt cho cô đấy. Nếu không có sự giúp đỡ của tôi, cô nghĩ mình có thể dễ dàng giải quyết bọn Lê Diễn sao?”
“Bên cạnh Lê Diễn có vài kẻ tài giỏi, chúng đã nhận ra điều bất thường từ cặp vợ chồng nhà họ Bạch khi bị cô bỏ trùng đ//ộc. May mà tôi đã chia mảnh vải dính m//áu của cô ra nhiều phần và đặt vào gối của chúng.”
“Nhưng có thể giải quyết chúng, cô cũng giỏi lắm.”
“Cô không sợ sao? Tôi cũng sẽ giet cô.” Sự phẫn nộ vì những gì cô ta làm với mẹ tôi khiến tôi quyết định sẽ ch//ặt đầu cô ta.
“Chet là điều không thể tránh khỏi, cái chet chẳng đáng sợ, tôi đã biết ngày này sẽ đến. Ngay từ ngày đầu tiên bị bố mẹ của Thẩm Lam đưa đến làm quà tặng, tôi đã muốn chet rồi. Hai người đó tự nhận là tỷ phú, nhưng thực chất chỉ là cái danh hão, còn phải dùng chính con gái mình để lấy lòng kẻ khác.”
“Nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy những kẻ ác kia chịu đau đớn mà chet, làm sao tôi có thể chet được.”
Tôi cười lạnh, xoay cổ tay, ra lệnh cho cặp vợ chồng nhà họ Bạch tự th//iêu trước mặt Bạch Thư.
Ngọn lửa rực ch//áy th//iêu đ//ốt da thịt, tỏa ra mùi thịt nướng ngào ngạt. Họ gào thét trong đau đớn.
“Bây giờ cô đã thấy rồi, có thể chet được chưa?” Tôi cười khẩy.
Bạch Thư khẽ cười, gật đầu: “À, thực ra tôi đã định đợi đến ngày Trung thu. Nếu cô vẫn chưa tìm thấy món quà tôi chuẩn bị cho cô, tôi sẽ đích thân mang đến.”
“Tôi thật sự rất muốn thấy biểu cảm của cô khi nhận món quà đó.”
“Tôi giúp cô là thật, vì tôi muốn mượn tay cô để hoàn thành sự trả thù.”
“Nhưng tôi ghét Thẩm Lam cũng là thật.”
Bạch Thư đưa khẩu s//úng lên cằm: “Chúc mừng Trung thu sớm, tiểu quái vật.”
Cô ta bóp cò, viên đ//ạn xuyên qua đầu cô ta, tạo thành một đóa hoa m//áu.
Cô ta ngã gục ngay lập tức.
13
Hiện tại tất cả mọi người đều đã chet.
Những ngày qua, tinh thần tôi quá kích động, bây giờ tôi cảm thấy mệt mỏi và nằm xuống giường ngủ đến tận trưa hôm sau.
Trong lòng tôi trống rỗng, không biết mình nên đi đâu. Tôi cũng không muốn quay về nhà của bà.
Không hiểu sao, ở trong căn phòng mà Bạch Thư sắp xếp cho tôi, tôi luôn có một cảm giác yên tâm. Cảm giác giống như mẹ vẫn còn ở bên cạnh tôi.
Tôi đã tìm thấy hộp tr//o c//ốt của mẹ, bà được đặt trong phòng của Bạch Thư.
Sau khi tìm đại vài món ăn, tôi lại ôm hộp t//ro c//ốt của mẹ và chìm vào giấc ngủ sâu.
Cho đến tối ngày hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một mùi hôi thối nồng nặc. Mùi thực sự quá khó chịu, khiến tôi buồn nôn.
Tôi có chút tiếc nuối khi phải rời khỏi đây, nhưng tôi biết mình buộc phải đi. Tôi mở hộp tr//o c//ốt của mẹ ra, rồi mở túi chuẩn bị đổ tro vào trong.
Nhưng màu sắc của tro này thật kỳ lạ. Tôi dùng móng tay nhặt lên một chút, đưa lên mũi ngửi.
Đây không phải tr//o c//ốt, mà là sữa bột.
14
Tôi ném mạnh hộp tr//o c//ốt xuống đất với vẻ mặt tối sầm. Sữa bột vương vãi khắp nơi.
Trăng tròn treo cao trên bầu trời.
Tôi lần theo mùi hôi khó chịu, bước đến bên giường. Trong lòng tôi đã có một dự cảm không lành.
Có một số người, để tiết kiệm không gian, thường thiết kế giường dạng rỗng bên dưới, có thể nhấc lên để cất giữ đồ đạc.
Tay tôi run rẩy, từ từ nhấc chiếc giường lên. Bên dưới giường là một người đang nằm, toàn thân m//áu me bê bết, da thịt đã bị l//ột sạch.
Những con giòi đang bò qua lại trên thân thể bà. Bên cạnh bà là một tấm thiệp vàng rực, trên đó viết:
【Thẩm Lam cầu xin tôi đừng hỏa táng cô ta, mà hãy quyên tặng cô ta cho Đại học Y Khoa, cô ta nói rằng muốn cống hiến cho y học. Nhưng tôi đã điều tra kỹ càng về cô ta, tôi biết lý do thực sự là vì lời hứa giữa cô ta và cô. Trở thành mẫu vật y khoa để tiếp tục ở bên con gái – điều đó thực sự làm tôi cảm động, chậc chậc. Cô có thích món quà Trung Thu này không, tiểu quái vật?】
Hóa ra âm thanh tôi nghe được từ dưới giường khi chuẩn bị mở cửa hôm đó là của mẹ, bà muốn cảnh báo tôi đừng ra ngoài. Ngay cả khi bà đã biến thành như thế này, mẹ vẫn nghĩ đến việc cứu tôi…
Bà bị nhét vào dưới giường khi vẫn còn sống…
Bà đã phải đau đớn đến mức nào.
Tâm trí tôi trống rỗng, bên tai chỉ còn lại những âm thanh ù ù, trước mắt như hiện lên những mảng tuyết trắng xóa.
Một cảm giác chưa từng có bỗng chợt ùa đến, khiến tôi khó thở. Khắp người tôi bắt đầu đau nhức. Mũi tôi cay xè, và nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tình yêu của mẹ đã khiến con quái vật trong tôi sinh ra m//áu thịt.
15
Tôi đ//iên cuồng lao ra ngoài.
Không thể để Bạch Thư chet dễ dàng như thế, không thể để cô ta chet một cách quá nhẹ nhàng, quá đơn giản.
Cô ta nên trải qua vô vàn đau đớn rồi mới chet trong tuyệt vọng. Tôi lẩm nhẩm đếm lại số lượng cổ trùng trên người, suy nghĩ cẩn thận xem loại nào có thể khiến người ta hồi sinh từ cõi chet.
Tôi chạy xuống dưới lầu, nhưng x//ác của Bạch Thư đã biến mất. Cô ta giả chet sao? Cô ta vẫn còn sống?
Thật là… quá tốt.
Tôi phải tìm Bạch Thư, ném cô ta vào hang vạn trùng. Để cô ta bị rắn rết, chuột bọ gặm nhấm ngày qua ngày.
Không không, phải lăng trì cô ta, cắt từng mảnh thịt trên người cô ta xuống.
Như thế vẫn quá nhẹ.
Chắc chắn còn có cách chết nào đó đau đớn hơn.
16.
Sáu năm sau, tôi đã trở thành một bác sĩ phẫu thuật. Tôi cũng đã học được cách giả vờ như một người bình thường.
Người mà tôi chữa khỏi bệnh, Lý tiên sinh, là một thám tử. Hôm nay, ông ấy đã mang đến cho tôi một tin tức lớn—manh mối về Bạch Thư.
Cuối cùng cũng tìm được cô ta rồi.
Toàn thân tôi như bùng nổ trong sự hưng phấn.
Cổ trùng dưới da tôi bắt đầu cuộn lên, không thể kiềm chế nổi.
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.