06
Tôi nhanh chóng quay về phòng, khóa cửa sổ và cửa lại.
“Cốc! Cốc!” Cửa bị gõ mạnh.
“Cẩm tiểu thư, phu nhân đang tìm cô.” Bên ngoài vang lên giọng của người hầu gái.
Thấy tôi không trả lời, giọng của cô ta càng trở nên lớn hơn: “Cẩm tiểu thư, phu nhân có chuyện rất quan trọng cần nói với cô. Đại tiểu thư nói quy tắc mà cô ấy đưa ra có thể tạm thời không cần quan tâm.”
“Cô ra ngoài nhanh đi. Phu nhân không thích phải chờ đợi, cô mà chần chừ thì phu nhân sẽ không vui đâu.”
Tôi vẫn im lặng không trả lời. Người hầu gái không nói gì thêm. Cả căn biệt thự chìm vào yên lặng.
Đi rồi sao?
Tôi nghi ngờ nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt chầm chậm hạ xuống. Và rồi tôi chạm mắt với đôi mắt đầy thù hận đang dòm ngó qua khe cửa.
Người hầu gái nằm sấp nhìn qua khe hở dưới cửa. Khi thấy tôi phát hiện ra, cô ta không sợ hãi, mà còn nhếch môi nở một nụ cười đầy ác ý.
Cô ta dùng tay kéo lớp băng quấn quanh mắt trái, để lộ ra một hố đen sâu hoắm. Đó chính là người hầu đã bị Bạch Thư làm mù.
Nữ hầu một mắt đứng dậy, lại gõ cửa vài cái nữa. Thấy tôi vẫn không mở cửa, cô ta kéo lê chiếc r//ìu và bỏ đi.
Lưỡi r//ìu còn dính nhiều th//ịt và m//áu trắng, trông như vừa lấy ra từ người khác.
Chiếc r//ìu trông thật tuyệt, tôi thích nó. Nếu tôi có một cái r//ìu như thế, thì việc giet người hẳn sẽ dễ như thái rau.
Điện thoại liên tục rung lên. Là tin nhắn từ cô bé số 5.
【Cẩm tiểu thư, tuyệt đối đừng mở cửa. Cô ta sẽ nói là phu nhân tìm cô, không cần quan tâm đến những gì Bạch tiểu thư đã nói trước đó.】
【Số 10 đã tin điều đó, ngay khi vừa mở cửa thì bị nữ hầu một mắt dùng r//ìu ch//ém thành hai nửa.】
【Cô phải thật cẩn thận.】
【Được rồi, cảm ơn cô.】 Tôi nhắn lại một tin.
Phòng biệt thự không cách âm. Suốt cả đêm, tiếng la hét, tiếng khóc thét vang lên không ngớt.
Mùi m//áu tanh xộc qua khe cửa, kích thích mạnh lên vỏ não của tôi.
Con côn trùng nuôi trong người tôi cũng không yên, nó bò lổm ngổm qua lại dưới da và thịt của tôi.
Không biết đã qua bao lâu, âm thanh bên ngoài đã lặng đi.
Tôi nhìn vào điện thoại. Chiếc điện thoại này là Bạch Thư phát cho mỗi người chúng tôi, những chiếc điện thoại cũ đều đã bị cô ta tịch thu.
Thời gian trên điện thoại vẫn dừng lại ở con số 12 giờ. Có vấn đề với thời gian này.
Tôi không thể biết bây giờ đã là mấy giờ. Tiếng chuông đồng hồ trong phòng khách vang lên bảy hồi.
Bảy giờ rồi sao? Đến khoảng thời gian an toàn mà Bạch Thư đã nói?
Ánh trăng lọt qua khung cửa sổ chiếu vào phòng.
Cô bé số 5 lại nhắn tin tới: 【Cẩm tiểu thư, bây giờ đã bảy giờ rồi, cô mau ra ngoài đi, chúng ta cùng nhau chạy trốn.】
【Tôi đến đây lâu hơn cô nhiều, qua quan sát, tôi phát hiện ra nếu hôm nay không phải là đêm an lành, những kẻ đồ tể sẽ dừng cuộc t//àn s//át lúc bảy giờ. Từ bảy giờ đến bảy giờ năm phút, chúng sẽ xuống hầm để cất giữ công cụ giet chóc.】
【Khoảng thời gian đó, biệt thự không có ai canh gác, đó là cơ hội tốt để trốn thoát. Tất cả mọi người trong biệt thự này đều rất đáng sợ, chúng ta không thể đối phó được. Tôi đã thu thập đủ bằng chứng, khi ra ngoài, chúng ta sẽ tìm người giúp.】
【Thật ra tôi biết mẹ chị, bà ấy từng làm từ thiện ở viện mồ côi, thường xuyên mua quần áo và đồ dùng cho tôi và chị gái. Tôi rất biết ơn bà ấy, vì vậy tôi không muốn thấy con gái duy nhất của bà ấy bị tổn hại.】
【Tôi thật lòng muốn cứu cô.】
Điều này thật là…Tôi đột nhiên thấy buồn cười.
Tôi cởi giày, bước chân trần lên sàn, đứng trước gương buộc gọn mái tóc dài. Chậm rãi chọn hai cây trâm bạc ưa mắt trong chiếc hộp gỗ và cài lên tóc.
Tôi đi đến trước cửa. Đặt tay lên tay nắm cửa.
Chiếc giường phía sau đột nhiên kêu “cộp cộp” vài tiếng. Tôi không để ý, vặn tay nắm và mở cửa bước ra ngoài.
07
Bên ngoài yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có tiếng va chạm nhẹ nhàng từ chiếc trâm bạc trên đầu tôi vang vọng trong đêm tối.
Trong phòng khách, vài th//i th//ể không còn nguyên vẹn nằm ngổn ngang. Số 3 bị ch//ặt tứ chi, thân thể bị nhét vào chậu cây phát tài gần ghế sofa, tạo nên khung cảnh đầy kinh dị.
“Cẩm tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi.” Số 5 bước ra từ trong bóng tối, giọng run rẩy, như thể đã bị hoảng sợ tột cùng.
“Tôi sợ lắm, chỉ có một mình thôi.” Cô ta tiếp tục nói, thấy tôi không đáp lời, cô ta tiến thêm một bước.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÁnh trăng lạnh lẽo chiếu lên người cô ta. Cô ta đứng đó, lưng hướng về phía tôi, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt loang lổ vết m//áu, như thể m//áu đã văng lên sau khi đ//âm vào động mạch của ai đó.
Đôi môi số 5 run rẩy, sau đó cô ta bật cười đ//iên dại, không thể kìm nén nổi nữa. Sự vặn vẹo và đ//iên loạn hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.
“Hahaha, cô thật ngốc quá! Bạch Thư nói sau bảy giờ mới là thời điểm an toàn, nhưng không phải khi đồng hồ gõ bảy tiếng đâu.”
“Chiếc đồng hồ đó là do tôi chỉnh đấy. Lừa được nhiều người lắm rồi, không ngờ cô cũng chẳng khá hơn.”
“Chẳng phải cô nói rằng chúng ta sẽ chỉ giet nhau vào đêm Trung thu thôi sao? Tại sao lại bắt đầu sớm thế?” Tôi hỏi một cách thản nhiên.
“Ồ, đúng vậy.” Số 5 cười khinh bỉ, dùng tay lau đi con dao còn đang nhỏ m//áu: “Nhưng nếu tất cả bọn mày đều chet trước đêm Trung thu, chẳng phải tao sẽ chiến thắng ngay lập tức sao?”
Nói xong, cô ta lao về phía tôi với con d//ao trong tay. Tôi nhẹ nhàng nghiêng người, để lưỡi d//ao chỉ sượt qua cánh tay, để lại một vết c//ắt dài. M//áu nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.
Tôi ôm lấy cánh tay, cúi xuống với đôi mắt đầy sợ hãi: “Xin cô đừng giet tôi. Cô chẳng phải nói rằng mẹ tôi từng giúp đỡ cô sao?”
“Cô đúng là ngu ngốc, lại còn tin vào những lời nói dối đó.” Số 5 lạnh lùng nhìn tôi, dùng tay lau sạch vết m//áu trên mặt.
“Tôi chẳng có chị gái nào hết, tất cả chỉ là tôi bịa đặt. Còn về mẹ cô, đúng, tôi từng gặp bà ta khi bà làm tình nguyện ở trại trẻ mồ côi, nhưng tôi ghét bà ta lắm. Nghe nói bà ta kiếm được tận 10 ngàn mỗi tháng, nhưng tôi chỉ xin bà ta một ngàn mà bà ta cũng không cho.”
“Sau này nghe nói bà ta rơi vào tay Bạch Thư, mà người đó còn tàn ác hơn cả tôi. Một kẻ keo kiệt như bà ta, không có lòng thương, chet đi là đáng đời.”
Những lời cô ta nói khiến tôi cảm thấy khó chịu không thể diễn tả được, cơn giận bừng lên, khiến tôi chỉ muốn c//ắt đ//ứt cái miệng không ngừng lải nhải của cô ta.
Tôi vô cảm nhìn cô ta. Số 5 nhận thấy sự thay đổi trong tôi, hoảng hốt hỏi: “Sao cô không sợ nữa?”
“Ồ, lúc nãy tôi giả vờ thôi.” Tôi trả lời một cách thản nhiên.
“Tôi đã biết từ trước, việc đồng hồ gõ bảy tiếng không có nghĩa là đã đến bảy giờ.”
08.
Tôi đứng dậy, hoạt động một chút, trang sức bạc trên đầu phát ra tiếng “đinh đinh đang đang.”
“Biết không? Quy tắc chỉ dành cho kẻ yếu.”
Vết thương trên cánh tay tôi vẫn đang rỉ m//áu. Số 5 nhìn tôi khinh bỉ, cho rằng tôi chỉ đang cố mạnh miệng. Tôi chỉ vào sàn nhà, ra hiệu cho cô ta.
Cô ta nhìn theo hướng tôi chỉ, mặt tái nhợt.
“Tại sao lại có nhiều côn trùng như vậy!”
Cô ta hét lên, nhưng đã quá muộn rồi. Lũ côn trùng đã bò lên chân cô ta. Đặc biệt là những con có hàng chục cái chân, chúng bò rất nhanh, đã bò đến tai cô ta và chui vào bên trong.
Cô ta ngã xuống đất, kêu gào đau đớn.
Tôi là một cô gái nuôi cổ trùng ở Miêu Cương, dùng thân mình để nuôi cổ. Mỗi tháng tôi đều có thời gian thả cổ trùng cố định, và những ngày vừa qua, tôi đang chờ đợi thời cơ này, vì vậy tôi mới không ra tay giet het bọn họ ngay từ đầu.
Tất nhiên, tôi cũng muốn xem sự việc sẽ trở nên thú vị như thế nào.
Nuôi cổ bằng thân thể là một loại tà đạo trong các pháp sư nuôi cổ. Cơ thể tôi chính là cái lồng để nuôi cổ trùng. Cô ta r//ạch da tôi, chẳng phải côn trùng trong cơ thể tôi sẽ thoát ra ngoài sao?
Tôi không hề bận tâm việc mấy giờ mới là thời gian an toàn, và cũng chẳng màng tới những quy tắc vớ vẩn đó.
Vì tôi đủ mạnh. Tôi chính là quy tắc.
Tôi ngồi xổm xuống, thú vị quan sát cảnh cô ta đau đớn. Cô ta càng đau, tôi càng thấy vui. Nụ cười trên mặt tôi càng ngày càng rộng.
Số 5 bắt đầu van xin tôi: “Tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, đừng giet tôi. Tôi chỉ là nói lung tung thôi.”
Cô ta khóc lóc, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy nữa. Cô ta bò đến gần tôi, van xin: “Đừng giet tôi, tôi cũng chỉ muốn sống sót thôi, hu hu hu…”
“Tôi… tôi có thể nói cho cô một bí mật về mẹ cô, xin cô đừng giet tôi…”
Bí mật về mẹ tôi? Tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú, định bảo cô ta nói tiếp.
Số 5 bỗng nhiên mở to mắt, trán cô ta xuất hiện một cái lỗ đen lớn. Đôi mắt cô ta trợn tròn, ngã gục xuống.
Toàn bộ phòng khách bừng sáng.
Bạch Thư đứng ở cầu thang xoắn, trên tay cô ta còn đang cầm khẩu s//úng vẫn bốc khói. Cô ta mỉm cười với tôi: “Chúc mừng cô đã sống sót qua một đêm, tiểu quái vật.”
Cô ta nhìn xung quanh, những th//i th//ể nằm la liệt khắp nơi, rồi nhướng mày: “Chet nhiều thế này, đúng là một cú trúng lớn.”
Tôi cảnh giác nhìn cô ta, điều khiển cổ trùng ẩn mình. Bạch Thư thản nhiên bước đến gần tôi, kéo lấy cánh tay tôi và dùng băng quấn chặt vết thương lại.
“Tôi hy vọng cô sẽ mang đến điều kỳ diệu.” Đôi mắt cô ta sáng lên.
“Đi giành lấy chiến thắng cuối cùng đi, tiểu quái vật. Quà Trung thu đã được đặt trong phòng cô rồi, mau đi mà lấy đi.”
Bạch Thư cười bí ẩn với tôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.