01.
Năm mẹ qua đời, tôi tám tuổi.
Mẹ là bác sĩ ngoại khoa, làm liên tục ba ca mổ rồi đột nhiên ngã quỵ, sau đó không bao giờ tỉnh lại.
Lần đầu tiên tôi thấy ba khóc là trong đám tang của mẹ.
Ông ôm chiếc bình tro cốt của mẹ, mắt đỏ ngầu, tấm lưng luôn thẳng tắp của ông cúi gập đi rất nhiều.
Lúc đó, tôi còn quá nhỏ, chỉ có một khái niệm mơ hồ về cái chết.
Nhìn di ảnh của mẹ, đầu tôi cứ lởn vởn suy nghĩ rằng mẹ sẽ không bao giờ trở về nhà nữa. Vậy bức tranh gia đình mà tôi đã vẽ bằng bút màu nước ban ngày, liệu mẹ có mãi mãi không được nhìn thấy?
Nghĩ đến đây, tôi lấy bức tranh từ trong cặp ra, đưa cho ba.
Ba nhìn tranh, tay ông run rẩy, những giọt nước mắt của ông làm ướt nhòe cả tờ giấy.
Bức tranh ấy đã được ba lồng vào khung kính và chôn cùng với mẹ.
Tôi hỏi ba: “Như vậy, mẹ sẽ thấy nó phải không?”
Ba gật đầu: “Ừ, bức tranh của con rất đẹp, mẹ nhất định sẽ thích.”
Ngày đó, khi về nhà, ba ôm tôi vào lòng.
Thân hình cao lớn của ông trong khoảnh khắc ấy co lại rất nhỏ, tiếng khóc nghẹn ngào đè nén trong cổ họng.
“Vãn Vãn, mẹ không còn nữa, nhưng con vẫn còn có ba.
“Ba nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con.”
02.
Mặc dù ba nói như vậy, nhưng tôi biết, chuyện này rất không có khả năng.
Bởi vì ba rất bận rộn.
Ông điều hành một công ty xây dựng, lúc ấy công ty vẫn chỉ mới khởi nghiệp, mỗi ngày ông đều đến công trường từ sáng sớm, có hôm còn phải đi tiếp khách buổi tối, về đến nhà lúc nào cũng mệt mỏi, đầy bụi bặm.
Dù vậy, ba vẫn cố gắng hết sức để chăm sóc tôi.
Ông sẽ chuẩn bị bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng trước khi đi làm, mỗi khi có thời gian rảnh sẽ đích thân đi đón tôi từ trường, về nhà chơi đùa cùng tôi, dạy tôi học bài.
Giữa sự nghiệp và gia đình, ba đều cố gắng gồng gánh cả hai.
Mãi cho đến khi công ty đi vào quỹ đạo, dự án ngày càng nhiều, thời gian của ba ngày càng ít đi, ông bắt đầu thuê người giúp việc và nhờ tài xế đưa đón tôi đi học.
Từ đó, mỗi khi ba nhìn tôi, ánh mắt của ông luôn đầy áy náy.
Cuộc sống ấy kéo dài cho đến khi tôi mười hai tuổi.
Hôm đó, ba không đến công ty, ông hiếm hoi lắm mới dành cả ngày ở bên tôi. Tối hôm đó, ông mới nói: “Vãn Vãn, ba một mình không thể chăm sóc con thật tốt, nên ba đã tìm cho con một người mẹ mới, được không?”
Ba cho tôi xem ảnh của người phụ nữ ấy.
Tôi ngẩn người.
Không phải vì người trong ảnh quá trẻ và quá xinh đẹp, mà là vì… đôi mắt của cô ấy rất giống mẹ.
Ánh mắt của ba khi nhìn vào bức ảnh ấy mang theo một sự ấm áp đầy thương nhớ.
Giống như ánh mắt ba từng dành cho mẹ.
Kể từ khi mẹ qua đời, ba chưa bao giờ có biểu cảm như vậy nữa.
Chính vì điều đó, khiến tôi nuốt xuống hai chữ “không đồng ý” vừa trào lên trong cổ họng.
“Được ạ.” Tôi nói.
Và thế là, Hạ Mạn Hi, 25 tuổi, bước vào nhà tôi.
Cô trở thành người mẹ hợp pháp mới của tôi.
03.
Khi đó tôi đang trong độ tuổi nổi loạn.
Tôi hiểu ba vất vả như thế nào, nên chưa bao giờ tỏ ra khó chịu trước mặt ông. Tôi giả vờ là một cô con gái ngoan ngoãn, mỉm cười tiễn ba đi làm.
Nhưng khi cánh cửa đóng lại, đối diện với Hạ Mạn Hi, tôi lập tức trở mặt.
Dù tôi để cô bước vào căn nhà này, nhưng trong lòng tôi, mẹ mãi là duy nhất. Tôi không thể chấp nhận việc đột nhiên xuất hiện một người như Hạ Mạn Hi xâm chiếm không gian của tôi, chiếm lấy sự chú ý của ba và bắt tôi phải gọi cô ấy là mẹ.
Sự chống đối của tôi với Hạ Mạn Hi hiện rõ trên gương mặt.
Cô ấy còn trẻ, lại chẳng muốn nhẫn nhịn chút nào.
Thế là chúng tôi bắt đầu đối đầu với nhau.
Trong suốt một thời gian dài, trước mặt ba, chúng tôi diễn vai trò mẹ hiền con thảo, nhưng ngay khi ba rời khỏi nhà, cả hai liền gây gổ nhau đến mức ngươi chết ta sống.
Tôi làm nhà cửa rối tung lên, đổ mực vào máy giặt, bôi sơn dầu lên chiếc váy yêu thích của cô ấy, còn canh lúc cô đang ngủ say để bật nhạc DJ ngay bên tai.
Tôi bới móc đủ điều với đồ ăn cô nấu, làm ầm lên đập phá đồ trang điểm của cô, châm chọc rằng cô chỉ vì tiền của ba mà mới ở bên ông.
Phản ứng của Hạ Mạn Hi thì lúc nào cũng nhanh chóng và quyết liệt.
Cô lén vẽ hình Trư Bát Giới lên lưng áo đồng phục của tôi, viết thơ chửi tôi ngốc vào vở bài tập, còn bỏ những món tôi ghét nhất như đậu bắp và cần tây vào cơm của tôi.
Chỉ khác là, trong khi tôi giận điên lên vì những trò phá hoại của cô ấy, thì Hạ Mạn Hi chẳng bao giờ tức giận.
Cô vừa hát ngân nga vừa sửa lại những thứ tôi làm hỏng, còn những gì không sửa được thì đợi ba về để nũng nịu nhờ ba mua cái mới cho.
Bỏ ra bao nhiêu công sức mà nhận lại kết quả như vậy, tôi đương nhiên không cam lòng.
Thế là tôi chọn một ngày sau giờ tan học chạy đến công viên, bắt một đống sâu xanh mang về, thả hết vào phòng Hạ Mạn Hi.
Buổi tối khi cô ấy về phòng, tôi hí hửng ngồi chờ tiếng hét của cô vang lên.
Nhưng đợi hơn một tiếng đồng hồ, vẫn không nghe thấy tiếng động gì.
Đến sáng hôm sau, khi đang ăn bát mì cô nấu, tôi vừa bĩu môi chê mặn chê nhão thì gắp phải một thứ gì đó dưới đáy bát.
Dài dài, từng khúc từng khúc, xanh mướt, đôi mắt đen như hai hạt vừng vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChính là những con sâu mà hôm qua tôi thả vào phòng Hạ Mạn Hi!
Tôi hét toáng lên.
“A! Hạ Mạn Hi! Cô dám cho tôi ăn sâu!”
Hạ Mạn Hi không nhanh không chậm từ bếp bưng ra một đĩa sâu chiên giòn, từng con một, cắn rôm rốp.
“Không có học thức! Đây không phải sâu thường đâu, đây là đậu thanh trùng, giá trị dinh dưỡng cao lắm đấy!”
Ngày hôm đó, tôi ôm bồn cầu nôn đến trời đất quay cuồng, Hạ Mạn Hi đứng bên cạnh vừa nhìn vừa cười.
“Con nhóc, chỉ có chút bản lĩnh như vậy mà cũng muốn đấu với ta sao?”
“Về luyện thêm vài trăm năm nữa đi!”
04.
Kết quả của những lần đấu tranh qua lại là cô ấy chẳng hề hấn gì, còn tôi thì chịu tổn thất.
Tôi không cam tâm.
Thế là tôi dứt khoát từ bỏ mấy trò phá phách lặt vặt này.
Tôi bắt đầu lén lút theo dõi điều tra về cô ấy.
Tôi muốn tìm ra điểm yếu của cô ấy rồi đâm thẳng vào chỗ hiểm.
Nhưng tôi không ngờ, cuộc sống của Hạ Mạn Hi lại đơn giản đến vậy.
Cô ấy làm việc ở một nhà xuất bản, sinh hoạt điều độ, lành mạnh, tan làm thì thường ghé qua công ty của ba, cùng ba trò chuyện một lát dưới lầu rồi hài lòng đi chợ mua đồ về nấu ăn.
Nếu có lệch khỏi lộ trình một chút, thì cũng chỉ là đi dạo phố, ăn uống hay hát karaoke cùng bạn bè.
Điểm yếu chẳng tìm được một chút nào.
Ngược lại, tôi lại phát hiện cô ấy thật vui vẻ, phóng khoáng và dễ thương.
Nhưng tôi sẽ nhận thua dễ dàng thế sao?
Dĩ nhiên là không.
“Công kích vật lý” không hiệu quả, vậy thì tôi thử “công kích ma pháp” xem sao.
Tôi đặt tập bài tập trước mặt Hạ Mạn Hi.
“Mấy bài này tôi không biết làm, cô dạy tôi đi.”
Ý đồ của tôi là làm khó cô ấy, rồi sẽ châm biếm rằng ngay cả việc dạy học cũng không làm được, chẳng có tác dụng gì.
Nhưng tôi không ngờ, Hạ Mạn Hi nhìn tôi rồi nhìn tập bài, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Bài dễ thế này mà con không biết làm?”
“??”
Cô nói cái gì vậy?
Đây là những bài tôi đã chọn lọc kỹ lưỡng, nghĩ rằng chúng khó nhất đấy!
Hạ Mạn Hi thở dài, lắc đầu.
“Những bài này mà làm không được, trách sao điểm thi lúc nào cũng lẹt đẹt. Ba con thông minh như vậy, sao con chẳng thừa hưởng chút gì từ ba vậy?”
Tôi không biết phải phản bác thế nào.
Quả thật học hành không phải điểm mạnh của tôi, mà tôi cũng chẳng cố gắng nhiều, cuộc sống cứ qua ngày là tiêu chí của tôi.
Tôi chỉ muốn tìm vài bài khó để kiểm tra Hạ Mạn Hi thôi.
Ai ngờ lại tự gây rắc rối cho mình.
Cô ấy ép tôi phải ngồi nghe cô giảng bài, không nghe cũng không được. Hễ tôi có chút thiếu kiên nhẫn nào là cô sẽ lấy điện thoại chụp bài tập của tôi, dọa sẽ gửi cho ba tôi xem.
“Từ nay, mỗi ngày sau khi tan học, cô sẽ dạy con hai tiếng. Những bài đã giảng, nếu con sai lặp lại ba lần, cô sẽ nhờ ba con đăng ký cho con học thêm, ít nhất là năm lớp, con thấy thế nào?”
Tôi chẳng thấy “thế nào” cả!
Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, đành phải ép mình học, cho đến khi ba về nhà. Ông vừa bước vào cửa đã thấy ngay cảnh “mẹ hiền con thảo”.
Ba rất hài lòng.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định mách ba.
Tôi nói đây là huấn luyện kiểu quỷ dữ, xâm phạm quyền riêng tư của tôi.
Ba và Hạ Mạn Hi nhìn nhau cười, sau đó ba vui vẻ lấy từ túi ra vài cuốn sách bài tập.
“Vãn Vãn, dì Hà của con tốt nghiệp đại học 985, có dì giúp đỡ, con nhất định sẽ tiến bộ nhanh chóng.”
Tố cáo thất bại.
Tôi rất phiền muộn.
Tối hôm đó, ba gõ cửa vào phòng tôi, kéo tôi từ trong chăn ra khi tôi còn đang buồn bã.
“Vãn Vãn, nếu kỳ thi cuối kỳ con vào được top 10 của lớp, ba có thể thực hiện một điều ước của con.”
Mắt tôi sáng lên ngay lập tức.
“Điều ước gì cũng được ạ? Con muốn được đi chơi công viên với ba một ngày cũng được chứ?”
“Dĩ nhiên là được, chỉ cần con đạt yêu cầu, ba sẽ đáp ứng bất cứ điều gì con muốn.”
05.
Vì điều ước này, tôi phấn khích như được bơm máu.
Mỗi ngày tôi đều dậy sớm một tiếng để học từ vựng, buổi tối cũng cố gắng làm bài đến tận lúc đi ngủ.
Ngày thi cuối kỳ, tôi làm bài rất nhanh.
Chẳng có nỗ lực nào là vô ích, chỉ cần kiên trì thì hạt giống gieo xuống nhất định sẽ nở hoa.
Sau khi kỳ thi kết thúc, tôi chạy vội về nhà.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.