Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

7:49 chiều – 28/10/2024

6.

Lâm Thanh Diên vỗ vai tôi, ám chỉ tôi bảo trọng, sau đó nhanh như chớp biến mất không dấu vết.

Lúc đầu tôi muốn túm lấy cây cỏ cứu mạng Lâm Thanh Diên này, nhưng thứ nắm được chỉ có không khí.

Tôi quay đầu nhìn Quý Dư Triệt, hơi mím môi, yên lặng đến phòng làm việc nhỏ của anh.

Bình thường anh sẽ ở phòng làm việc nhỏ xử lí công việc giúp giáo sư cũng như hoàn thành bài tập của mình.

Sau khi đi vào, tôi giải thích vô cùng chân thành:

“Thật xin lỗi đàn anh, trốn học là lỗi của em. Còn về… về chuyện tấm hình kia, em vốn muốn gửi cho người khác nhưng lúc phát hiện lại không thể thu hồi được nữa, em vô cùng xin lỗi, em biết như vậy là quấy rối anh, cũng tạo nên ảnh hưởng không tốt với anh.”

Quý Dư Triệt dựa vào bàn làm việc, nghiêm túc nghe tôi giải thích.

Nhưng hình như anh nắm nhầm trọng điểm.

Ánh mắt anh tối đi, đặt tay lên bàn làm việc:

“Vốn muốn gửi cho người khác? Em có mục tiêu mới sao?”

Tôi hơi bất ngờ: “Đúng là muốn gửi cho người khác, thật sự không muốn gửi cho anh.”

“Vậy sao…”

Sắc mặt anh khó nhìn hơn lúc mới vào phòng nhiều.

“Thì ra là vậy. Theo phong cách của giáo sư Mã, em viết bản kiểm điểm rồi nộp, có thể xóa một lần trốn học.”

Kiểm điểm không phải chưa từng viết, chỉ là lần này có hơi khó xử.

Trong chương trình học của giáo sư Mã, mỗi học kỳ sẽ để Quý Dư Triệt điểm danh ngẫu nhiên ba lần, trốn học ba lần sẽ trượt môn, nhưng sẽ cho một lần viết bản kiểm điểm để xóa đánh dấu trốn học.

Tôi gật nhẹ đầu: “Được, bao nhiêu chữ vậy?”

Đôi môi hơn ba mươi độ của Quý Dư Triệt lại thốt ra lời nói âm độ: “Ba ngàn.”

…Tôi ngơ người, không biết còn tưởng rằng tôi phạm lỗi tày trời đấy.

Nhưng nhìn vẻ mặt ngày càng tối lại của anh, tôi không dám cò kè mặc cả, đành phải đồng ý.

Lúc tôi đang định quay người rời đi.

Anh lại nhìn về phía tôi hỏi:

“Em vốn muốn gửi bức ảnh kia cho nam sinh khác sao?”

Lúc này tôi mới kịp phản ứng “mục đích” trong lời nói của anh là gì, lập tức lắc đầu:

“Không phải, là gửi cho bạn thân, con gái.”

Sắc mặt Quý Dư Triệt dịu đi.

Từ từ, hình như có gì đó là lạ.

Tôi vuốt mặt bàn, không biết lấy dũng khí từ đâu mà hỏi một câu:

“Anh để ý sao?”

Anh đưa tay chạm cổ: “Không, anh để ý gì đâu.”

Ánh mắt tôi nhìn bàn anh, thấy bên cạnh máy tính có một chậu cây nhỏ.

Đó là chậu cây tôi tặng cho anh, bây giờ đã lớn, nhìn rất đáng yêu.

Rõ ràng lần trước tôi hỏi anh còn nói đang để ở kí túc xá nha…

Khóe miệng tôi hơi nâng lên: “Chậu cây kia lớn nhanh quá.”

Vẻ mặt Quý Dư Triệt có hơi bối rối, lời nói ra càng che lại càng lộ.

“Nghe nói để cây trên bàn có thể lọc không khí, có lợi cho sức khỏe.”

Ngày nào cũng thức đêm cũng đâu thấy anh nói muốn sức khỏe khỏe mạnh đâu…

7.

Một nữ sinh gõ cửa đi vào, tôi quay lại nhìn, cô ấy mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, nhìn rất dịu dàng, hoàn toàn trái ngược lại với khí chất của tôi.

Cô ấy đứng ở cửa, mới cười nhẹ đã thấy má lúm đồng tiền.

“A Triệt, chúng ta đi chứ?”

Xưng hô thân mật như vậy khiến trái tim tôi như chịu một cú đấm.

Quý Dư Triệt dọn dẹp qua mặt bàn, ngẩng đầu lên nói với tôi: “Em viết xong thì nói anh, anh phải đi trước.”

Bây giờ đúng là gần đến giờ ăn trưa.

Họ sánh vai đi trên hành lang, tiếng cười của cô gái vang vọng khắp hành lang.

Bóng lưng hai người nhìn rất xứng đôi, đây là lần đầu tiên tôi biết cái gì là nhìn thôi cũng thấy đẹp đôi.

Mũi hơi cay cay, tôi quay đầu đi ngược lại hướng của họ.

Sau khi về kí túc xá, tôi kể lại chuyện này cho Lâm Thanh Diên.

Lâm Thanh Diên nghe xong, căm phẫn nói: “Mình mới thấy người đăng bài, chắc là nữ sinh mà cậu vừa nói.”

Tốc độ truyền bá của internet nhanh thật.

Tôi nhận điện thoại từ cô ấy, nhìn lướt qua bài viết kia sau đó bấm vào bức ảnh hai người ăn cơm ở nhà ăn, vẻ mặt họ đều rất vui vẻ.

Phần bình luận bên dưới như bùng nổ:

[Chị dâu xuất hiện thật nhanh, thật xin lỗi đồng bào, mị còn chưa kịp unlock năng lực thám tử của mình nữa.]

[Quý Dư Triệt nhìn cũng rất vui nha, thật hiếm thấy, tôi không quen nhìn khuôn mặt này của anh ấy chút nào.]

[Chúc mừng Quý thần đã thoát ế, đúng là có người trị được anh ấy rồi.]

[Hóa ra người ta yêu đương đều như vậy, hai người họ nhìn rất đẹp đôi, nam thanh nữ tú, cuối cùng không phải mỹ nữ và dã thú!]

Trái tim tôi siết lại, chẳng lẽ… đây thật sự là nữ sinh anh thích sao?

Lâm Thanh Diên vỗ vai tôi an ủi: “Trên đời này thiếu gì cỏ thơm, người đàn ông tiếp theo sẽ tốt hơn.”

Tôi ủ rũ nói: “Rõ ràng bình thường anh ấy đều trả lời tin nhắn của mình, để ý đến chuyện mình gửi ảnh cho nam sinh khác, trên bàn còn để cây mình tặng, còn cẩn thận chăm sóc…”

“Cậu nói lại anh ấy nói cậu viết bản kiểm điểm bao nhiêu chữ đi.”

Giọng tôi yếu hơn hẳn: “Ba ngàn…”

Hay lắm, Lâm Thanh Diên rất biết cách phá vỡ ảo tưởng của người khác.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Bản kiểm điểm ba ngàn chữ, trở ngại này bổn cung vượt qua không nổi.

8.

Nửa đêm tôi xoay qua xoay lại, ngủ không được.

Trong đầu đều là bản kiểm điểm ba ngàn chữ và bóng lưng của anh cùng những nữ sinh khác.

Tôi lấy điện thoại ra, mở màn hình, lúc này đã là hai giờ sáng.

Bình thường giờ này Quý Dư Triệt đang chuẩn bị đi ngủ.

Tôi cẩn thận gửi tin nhắn cho anh: [Anh ngủ chưa?]

Vừa gửi xong đã cuống quýt muốn thu hồi.

Nhưng đối phương lập tức trả lời: [Vẫn chưa.]

Tôi không phải người thích tốn thời gian và tình cảm với những chuyện không có kết quả, bình thường gặp chuyện tôi cũng đều sẽ nghĩ cách để giải quyết xong.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: [Nữ sinh kia là người anh thích sao?]

Lúc này tôi mới phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Thời gian đối phương gõ chữ càng lâu, trái tim tôi càng căng thẳng hơn.

[Em muốn nghe đáp án như thế nào?]

Đương nhiên là không…

Tôi trả lời: [Đương nhiên em hi vọng không phải! Nhưng nếu đúng thì em cũng sẽ chúc phúc cho anh.]

Tim tôi đập như nhịp trống, mấy phút đồng hồ dài như vô tận, khiến tôi muốn phát điên.

[Không phải.]

[Cô ấy là bạn thuở nhỏ của anh, mấy ngày này đến thành phố Hải nên tiện đến xem trường qua trường mình, anh và cô ấy không có gì cả.]

Nghe đến đây tôi lập tức bật dậy, trong lòng cảm thấy mừng rỡ, tâm trạng thấp thỏm cuối cùng cũng biến mất.

Anh lại còn thêm một câu “anh và cô ấy không có gì” giống như đang muốn giải thích cho tôi hiểu.

Mấy phút sau anh lại hỏi:

[Không muốn nói gì khác sao? Hỏi anh chuyện này thôi?]

Tôi cười ha ha: [Còn nữa… Bản kiểm điểm có thể giảm từ được không? Xin anh đấy!]

Lúc này tôi vô cùng nghi ngờ anh nói tôi viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ là vì nghĩ tôi muốn gửi ảnh cho nam sinh khác, muốn dùng việc công báo thù việc tư.

[Vậy viết ba trăm chữ đi.]

Đúng này!

Lạy trời, may mà tôi nhiều lời!

[Lúc đầu cũng chỉ dọa em thôi, anh cũng biết em sẽ không nộp đủ ba ngàn chữ.]

Tôi to gan gửi một câu: [Em biết trong lòng anh có em mà~]

Anh: […Muộn rồi, ngủ sớm đi.]

Tôi lập tức lên diễn đàn, muốn giúp anh làm sáng tỏ, lại phát hiện anh đã tự mình bác bỏ tin đồn.

Tôi cũng ở bên dưới bình luận một câu:

[Bọn họ không có quan hệ gì cả! x10086!]

9.

Đầu tuần, tiết đầu tiên chính là của chủ nhiệm khoa Mã.

Các môn chuyên ngành thường rất nhàm chán, sinh viên bên dưới cũng làm việc riêng của mình.

Quý Dư Triệt ngồi bên cạnh cũng cúi đầu nhìn máy tính.

Tiết học này giáo sư Mã chia sẻ bài phân tích về tác phẩm “Flipped”, ông ấy chậm rãi đọc lời thoại kinh điển trong phim:

“I want to write my name in your youth. Because everything about you lets me vibratory.”

Ý là, tôi muốn viết tên mình vào thanh xuân của bạn, vì tất cả những gì liên quan đến bạn đều khiến trái tim tôi rung động.

Lúc giáo sư đọc câu này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên.

Ngay cả Quý Dư Triệt cũng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt tôi và anh giao nhau, hai người chúng tôi nhìn nhau giữa đám đông.

Tôi và anh đều không lập tức cúi xuống.

Tiếng chim líu lo ngoài cửa sổ như đưa xuân đến, ánh nắng như bao trùm nửa phòng học.

Bây giờ có thể nói là một trong những giây phút tốt đẹp nhất trong thanh xuân mà tôi có thể tưởng tượng được.

Giáo sư Mã chọn người hỗ trợ, ông ấy chỉ về phía tôi:

“Do you have a vibratory moment? Could you please share it with us?”

Ông ấy hỏi tôi có giây phút rung động không.

Bạn học xung quanh ồn ào cười, dùng tiếng Trung bàn tán:

“Hóa ra lớp của thầy Mã cũng có thể thú vị thế này.”

“Đây là bộ phim tôi thích nhất!”

“Bình thường nếu thầy Mã lên lớp thế này thì còn ai trốn học nữa!”

“Đột nhiên nhớ lại hồi cấp ba, khi đó mới là thanh xuân.”

Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

Đại não tôi không ngừng sắp xếp ngôn ngữ, tiếng Anh đến đầu lưỡi mấy lần mới có thể nói ra được:

“Every moment when I look at the person I like, I feel vibratory.”

Mỗi giây phút đối mặt với người mình thích, tôi đều cảm thấy rung động.

Bàn tay đang đặt trên bàn phím của Quý Dư Triệt hơi nắm chặt, ánh mắt cũng hạ xuống.

Các bạn học “ồ” lên một tiếng,

Ngay cả giáo sư Mã nghiêm túc cũng cười một tiếng.

Lúc tôi ngồi xuống cảm thấy mặt mình như nóng lên.

…Cũng không dám ngẩng đầu.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận