1.
Tôi đã theo đuổi đàn anh làm trợ giảng được một năm.
Anh vốn là nghiên cứu sinh học tại trường, được chọn làm trợ giảng môn học của chúng tôi, chuyên giúp giảng viên điểm danh, thỉnh thoảng sẽ hỗ trợ dạy bù và giải đáp thắc mắc liên quan đến bài học.
Vì khả năng vượt trội và trình độ Anh ngữ xuất sắc của mình, ngay cả giáo sư cũng rất tán thưởng Quý Dư Triệt.
Quý Dư Triệt đứng trên bục giảng, làn da trắng xanh, mặc áo somi trắng sạch sẽ, hai bên xương quai xanh như ẩn như hiện.
Có trời mới biết hình ảnh này có sức hút với tôi như thế nào, tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt anh như kẻ mê trai, thỉnh thoảng còn giao tiếp bằng mắt với anh.
Anh luôn tránh giao tiếp bằng mắt với tôi, còn tôi ngày nào cũng dũng cảm tấn công.
Lúc đầu gửi tin nhắn cho anh anh chưa từng trả lời, cho đến một ngày nào đó tôi chặn anh lại, anh mới nâng mắt lên nhìn tôi nói một câu:
“Xin lỗi, số không có tên, tôi tưởng là tin nhắn rác.”
Tôi trực tiếp lấy điện thoại ra mở WeChat để anh quét, trêu đùa:
“Vậy bây giờ thêm tên trên WeChat, sau này sẽ không bị xem là tin nhắn rác nữa.”
Bàn tay đang cầm ipad của Quý Dư Triệt siết chặt, do dự một lúc.
Có lẽ thấy ánh mắt mong đợi của tôi nên không nỡ từ chối, cho nên một giây sau anh mở điện thoại lên.
Từ đó về sau, ngày nào tôi cũng tìm chủ đề để nói chuyện với anh.
[Hôm nay trên đường em thấy một con mèo con rất đáng yêu, ở ngay dưới kí túc xá của các anh, lúc về anh có thể để ý một chút.]
[Thật ghét mùa mưa, đi xe rất nguy hiểm, anh cách khu nhà học xa như vậy, có cảm thấy phiền phức như thế không?]
[Đột nhiên rất muốn thử uống say một lần, tửu lượng của anh thế nào?]
[Đi ngang qua một bồn hoa, thấy trong khóm hoa hồng có một đóa hoa dại, anh nhìn xem, quá thần kỳ!]
[Phố ăn vặt gần trường mới mở một cửa hàng Oden, ăn rất ngon, đề cử nha!]
…
Một tới hai đi, liên hệ giữa hai người chúng tôi ngày càng nhiều, anh cũng không còn làm như không thấy tin nhắn từ tôi nữa.
Người thích trước luôn cần phải chủ động.
2.
Cũng rất trùng hợp, ngày đó tôi trốn lớp tự học ra ngoài chơi, không may gửi nhầm mấy tấm ảnh qua cho anh.
Tin tốt là đối phương trả lời ngay lập tức. ==Truyện chỉ được đăng tải tại metruyen.me==
Tin xấu, đó là một dấu chấm hỏi.
Đối phương: [?]
Ngón tay đặt trên màn hình của tôi dừng lại, sau đó tập trung nhìn, phát hiện mình gửi nhầm ảnh cho Quý Dư Triệt.
Tôi trong bức ảnh kia đang khoe da trắng eo nhỏ.
Nhìn kiểu gì cũng giống như đang cố tình quyến rũ người ta.
“Ông trời của con ơi, thu hồi, thu hồi!”
Ngón tay tôi run rẩy bấm lung tung, lại không cẩn thận bấm xóa.
Giây phút này chân tôi cũng mềm đi, sự lo lắng trong lòng đè bẹp mọi thứ.
Trong đầu điên cuồng suy nghĩ, anh thấy ảnh chụp sẽ có phản ứng như thế nào, có trực tiếp block tôi không, những gì đã làm trước đó có phải sẽ bị phá hỏng vào lúc này không?
Tôi vừa chờ trà sữa vừa nghĩ cách giải thích.
Mặc kệ, không quyết được thì nổi điên đi!
Tôi hỏi một câu: [Có qua có lại, ảnh của anh đâu?]
Vừa gửi xong tôi đã thấy hối hận, dũng khí cũng chỉ tồn tại trong ba giây mà thôi.
Sau đó Quý Dư Triệt đúng là đã gửi cho tôi một tấm hình, chỉ là…
Là ảnh chụp danh sách điểm danh, hai lần tôi không đi học, lớp tự học lần này cũng vậy.
Lạy trời, môn tự học cũng điểm danh, lại còn điểm danh đến ba lần, lần nào cũng trúng lúc tôi không đi học?
Trong danh sách điểm danh, tên tôi được gạch đậm bằng bút đỏ.
[Hay là nên lo lắng cho việc này đi, trốn học hai lần, em sắp rớt môn rồi.]
3.
Lúc này bạn tốt Lâm Thanh Diên nhanh chóng gửi cho tôi một tấm ảnh.
Sau đó gửi tin nhắn cho tôi như ăn trộm:
[Trợ giảng núi băng môn tự học lại đỏ mặt! Cậu thấy không?]
[Có phải người ta thấy được thứ gì không nên thấy không?]
[Ai đã bắt cóc đàn anh trợ giảng của chúng ta vậy!]
[Anh ấy đỏ mặt khác hoàn toàn ngày thường, đáng tiếc cậu không tận mắt nhìn thấy, đúng là kinh động cả phòng!]
[Bạn học cùng nhóm lớp đều nở nụ cười của các dì rồi.]
…
Cứu mạng, tôi thật đáng chết.
Trong đầu tôi hiện lên tấm ảnh gợi cảm kia, tôi vốn muốn gửi cho Lâm Thanh Diên mà.
Thấy tôi không trả lời, Quý Dư Triệt lại gửi thêm tin nhắn cho tôi:
[Giải thích một chút tại sao lại trốn học?]
Trong ảnh Lâm Thanh Diên gửi, Quý Dư Triệt ngồi trên bục giảng, đốt ngón tay trắng nõn thon dài, khí chất lạnh lùng, gương mặt ửng đỏ.
[Không nói gì? Vậy anh trực tiếp báo cho giảng viên.]
Đừng!
Trượt môn, tôi sẽ bị mẹ cạo đi một lớp da mất.
Tôi đứng ngồi không yên, sau đó gửi cho anh một voice chat xin tha thứ:
“Đừng! Quý Dư Triệt, xin anh đó, anh trai! Chờ một chút!”
Sau khi gửi voice chat xong, đối phương im lặng.
Im lặng là cầu Khang đêm nay (1).
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net(1) câu thơ trong bài “Tạm biệt Khang Kiều” của Từ Chí Ma
Lâm Thanh Diên gửi tin nhắn cho tôi:
[Cmn, vừa rồi Quý Dư Triệt không cẩn thận bấm phát voice chat bằng loa ngoài, có người gọi anh ấy là anh trai! Hơn nữa giọng nữ kia… rất giống cậu.]
Tôi: [?]
Quý Dư Triệt cười, khóe miệng hơi nâng lên.
Có người chụp lại rồi đăng lên diễn đàn kèm với caption:
[Truyền xuống, tin tức nặng kí, Quý thần yêu đương!!!]
Bên dưới lập tức xuất hiện mười bình luận, trong đó có một bình luận vô cùng chói mắt:
[Giọng nói này không phải là của Đào Vân Tước khoa Anh ngữ sao? Giọng cô ấy rất đặc biệt!]
Chỉ là bình luận này nhanh chóng bị chìm xuống.
4.
Sau khi trở lại trường học, tôi đưa ảnh cho Lâm Thanh Diên nhìn qua.
“Cậu cảm thấy bức ảnh này thế nào? Có lộ quá không?”
Lâm Thanh Diêm im lặng một lúc, sau đó vẻ mặt xen lẫn chấn kinh, vui vẻ và sợ hãi.
“Cậu được đó, dáng người này chụp lên cũng quá đỉnh rồi, mình mà là nam nhìn ảnh này kiểu gì cũng bị mê mệt đến thần hồn điên đảo!”
“Nhưng… nếu gửi cho bạn trai thì được, gửi cho người khác giới khác thì không ổn.”
Tôi yếu ớt hỏi: “Nếu gửi cho crush thì sao?”
Lâm Thanh Diên cười đến ngã xuống: “Vậy thì cậu quá liều rồi, mọi chuyện còn chưa ra gì cậu đã không ngại mà gửi ảnh như vậy cho người ta.”
Cô ấy ôm bụng cười ròng rã một phút.
Sau khi dừng lại vì cười mệt, cô ấy hỏi tôi: “Cậu gửi cho ai?”
Giọng tôi càng nhỏ hơn, cúi đầu mơ hồ nói: “Quý, Quý Dư Triệt.”
“Cái gì?”
“Ai?”
“Quý Dư Triệt!”
Lâm Thanh Diên mở lớn mắt, lùi về sau mấy bước, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Một lúc lâu sau cô ấy mới nói: “Vậy cậu toi rồi Tước Tử! Sao lúc trước mình lại không biết cậu bạo như thế chứ!”
Người trong khoa chúng tôi đều biết Quý Dư Triệt nổi tiếng là người có nguyên tắc làm việc quả quyết không nể mặt mũi ai, làm gì cũng đều nghiêm túc.
Chuyện anh từng khiến mấy nam sinh khóc trong lúc huấn luyện quân sự đã lan truyền khắp trường, Quý Dư Triệt lập tức trở thành nhân vật phong vân trong trường chúng tôi.
Tôi khóc không ra nước mắt nhìn cô ấy.
Ai ngờ, mối tình đầu còn chưa bắt đầu của tôi đã bị chính tay tôi bóp chết từ trong trứng nước.
Nói không chừng tôi còn là người bị anh mắng đến khóc tiếp theo nữa.
“Còn có cách gì cứu giúp cuộc đời này của mình không…”
5.
Lâm Thanh Diên mở diễn đàn lên, mở bài viết đang làm mưa làm gió kia lên trước mặt tôi.
“Cậu nhìn qua đi, trên diễn đàn đều đang đoán nữ sinh đã gửi voice chat cho anh ấy là ai.”
“Bây giờ tất cả mọi người đều bắt đầu chú ý đến bạn gái của anh ấy.”
“Cũng may không có quá nhiều người biết cậu, có mấy người nghe ra đây là giọng cậu, nhưng cũng may những bình luận này không nổi, cũng không có chứng cứ.”
“Quá nguy hiểm rồi.”
Tôi cầm lấy điện thoại của cô ấy, thấy bài viết này chưa gì đã có mấy trăm cái bình luận:
[Ăn dưa tuyến đầu! Tránh ra cho mị, hôm nay mị nhất định phải đào bằng được nữ sinh này là ai, mị đu idol lâu năm rồi, năng lực thám tử của mị không phải để khoe không đâu!]
[Rốt cuộc là ai đang quyến rũ Quý thần của chúng ta vậy, quan trọng là người ta còn đỏ mặt… Trời đánh tôi đi, quá ly kỳ.]
[Anh ấy độc thân lâu như vậy cũng nên có bạn gái rồi, mấy người kích động cái gì?]
[Bình tĩnh mà nói, có bạn gái đúng là rất bình thường, nhưng bạn gái anh ấy không thể là tôi sao?]
[Người dũng cảm tận hưởng thế giới trước! Lúc cậu rụt rè không dám tiến lên thì người ta đã sớm đến trạng thái mập mờ rồi!]
[Sớm biết vậy tôi cũng chủ động rồi, lúc trước tôi còn tưởng rằng Quý thần là… Vì tôi cảm thấy anh ấy quá lạnh nhạt với con gái.]
[Lầu trên, anh ấy đối với con trai còn kì quái hơn đấy có được không…]
Trên mạng ồn ào không ngớt.
Nhưng tôi hiểu rõ những bạn học đang hóng chuyện trên mạng kia, bình thường cũng chỉ trêu chọc như vậy, hai ba ngày sau sẽ hết hot, không có gì đáng quan ngại.
Tôi gục đầu: “Cậu cảm thấy mình còn đất diễn không?”
Lâm Thanh Diên nghiêm túc nói: “Còn.”
Mắt tôi sáng lên, không hổ là bạn thân bạn tốt của tôi!
Cô ấy lại nói thêm một câu: “Rạp xiếc đêm nay có cảnh của cậu đấy, đừng đến muộn.”
Tôi: “…”
Bảo bảo cạn lời.
Lúc này Lâm Thanh Diên tắt di động đi, nhìn về cánh cửa sau lưng tôi rồi nuốt nước bọt.
Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy: “Sao thế, giật mình gì vậy?”
Một giây sau, Lâm Thanh Diên ngơ ngác nói: “Quý, Quý thần…”
“Hả? Ở đâu…”
Vừa quay đầu.
Quý Dư Triệt đã xuất hiện sau lưng tôi, khóe miệng hơi nâng lên, cảm giác chèn ép lập tức xuất hiện.
Lúc này anh đang mặc một bộ đồ màu trắng có in hình mèo con, rất có cảm giác thiếu niên.
Ve trên cây kêu không dứt, khiến lòng người càng hỗn loạn hơn.
Giọng nói trong trẻo của anh vang lên:
“Chúng ta nói chuyện?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.