6.
“Nàng không biết khuôn mặt lão hoàng đế lúc đó buồn cười đến mức nào đâu.”
Người đàn ông đứng trước mặt ta, vóc dáng cao lớn, gương mặt trắng trẻo, lạnh lùng, từng đường nét rõ ràng tôn lên vẻ cứng cỏi. Đôi mắt xanh lấp lánh như ngọc lam, đôi lông mày rậm, chiếc mũi cao, và đôi môi hoàn hảo, tất cả đều toát lên sự cao quý và ưu nhã.
Hắn bình tĩnh kể lại việc hắn đã chặt đầu lão hoàng đế ra sao, treo cái đầu đó lên tường thành để phơi giữa trời thế nào.
“Nhưng bây giờ nếu nàng muốn nhìn lại cảnh đó, có lẽ nàng sẽ thất vọng đấy, vì cái đầu ấy đã bị phơi mưa gió lâu ngày, chỉ còn lại một quả cầu nhỏ nhăn nheo thôi.”
“Còn về Lilith, ta rất tiếc không thể giết chết ả để trả thù cho nàng. Dù sao, ta chỉ hủy được một phân thân của ả, không thể thật sự tiêu diệt ả được.”
“Nhưng ta đã dùng chính cấm thuật nàng dạy để tiêu diệt phân thân đó, coi như đã trả thù cho nàng rồi.”
“Nàng có giận ta khi biết ta đã học cấm thuật từ ả không?”
Hắn không ngừng kể cho ta nghe cách hắn đã trả thù, dù những chuyện này hắn đã kể hàng nghìn lần suốt bao năm qua.
Giờ đây, hắn không còn dáng vẻ trẻ con như trước, nhưng hắn vẫn dịu dàng nũng nịu bên cạnh ta, ma nữ còn đang say ngủ trong vòng tay hắn giống như khi còn ở tòa tháp.
“Đại nhân, có phải nàng không thích ta kể những chuyện này?”
Nếu nàng không thích thì nên giống như trước đây, mở mắt dạy dỗ ta một trận, hoặc đá vào mông ta một cái cũng được.
Rõ ràng trái tim đã được ghép lại rồi, tại sao nàng vẫn không tỉnh dậy?
Không sao cả, nàng không muốn tỉnh cũng không sao, ta đã có được sự trường sinh, ta có thể đợi nàng. Ta có đủ thời gian.
…
Cứu với, bây giờ ta rất hoang mang.
Rốt cục là kẻ điên nào vậy? Ai lại kể chuyện giết người trước khi ngủ chứ?
Giờ ta đang do dự không biết có nên mở mắt không. Nếu hắn thấy ta tỉnh lại, liệu hắn có đem ta treo lên tường thành phơi khô không?
Chắc không sao đâu nhỉ? Ta cảm thấy giờ đây sức mạnh đã đầy ắp trong cơ thể, một đấm có thể đánh bay mười tên!
Vậy… Ta mở mắt nhé?
Ta vừa mở mắt ra, chưa kịp thích nghi với ánh sáng xung quanh, một giọt nước mắt đã rơi đúng vào mắt ta.
“A! Mắt ta!”
“Ngươi vừa nhỏ nước mắt vào mắt ta đấy!”
Ta đẩy kẻ đang dính chặt vào người mình ra, nhưng hắn lại ôm ta càng chặt hơn:
“Đừng đẩy ta ra nữa, đại nhân.”
Belia vùi đầu vào bờ vai ta, chẳng mấy chốc áo ta đã ướt đẫm hơi ấm nóng bỏng.
Ta ngạc nhiên, vỗ nhẹ lên lưng hắn:
“Ngươi lớn như vậy rồi còn khóc à, có biết xấu hổ không?”
“Ngươi chẳng phải từng nói sẽ dành cả đời để hầu hạ ta sao?”
“Xem ngươi thành tâm như vậy, ta đành miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Phiên ngoại: (Góc nhìn của con quạ già)
Sau khi Ma Nữ đại nhân tỉnh dậy được hai năm, nàng đã bị Tiểu công chúa… không, giờ phải gọi là Tiểu Hoàng đế, dụ dỗ lên xe ngựa tiến về lễ đường.
Còn ta ấy à? Một vài con quạ nhỏ của ta đã được Tiểu Hoàng đế giao nhiệm vụ mang khăn trùm đầu và trao nhẫn cưới cho tân nương. Nhiệm vụ của ta là chỉnh trang cho chúng thật đẹp và giữ những đứa còn lại ở yên.
Ngày cưới, ta cùng vợ giúp đám quạ nhỏ chải chuốt lông vũ, mặc trang phục từng chút một, đám quạ nhỏ hơn đầy ao ước nhìn theo các anh chị của chúng đang cẩn thận giữ khăn trùm đầu cho Ma Nữ đại nhân, dẫn nàng bước lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy trên những con đường của hoàng thành, người dân hai bên đường hào hứng ném hoa và reo vang những lời chúc phúc, tiếng chúc tụng không ngừng vang lên, tất cả đều gửi đến cặp đế hậu những lời tốt đẹp. Nét mặt của họ rạng rỡ, ai nấy đều hồng hào, rõ ràng Tiểu Hoàng đế đã cai trị đất nước rất tốt.
Ma Nữ đại nhân tuy gương mặt hơi ửng đỏ, nhưng thông qua ánh mắt đảo liên tục cùng bàn tay đang nắm chặt bó hoa cưới, ta có thể thấy nàng đang vô cùng hồi hộp.
Tiểu Hoàng đế thì cười ngây ngô trên xe ngựa, khuôn mặt đỏ bừng, trông ngọt ngào đến mức khiến người ta cảm thấy chua xót.
“Đừng cười hắn ta trông ngốc nghếch , khi chàng ở bên ta lúc trước, trông chàng cũng chẳng khá hơn đâu.”
Vợ ta bay đến, mổ nhẹ vào đầu ta một cái. May mắn là hôm nay ta đã xịt chút nước giữ nếp cho lông, nếu không cú mổ đó chắc chắn sẽ làm rụng mất hai chiếc lông vũ của ta.
“Vợ ơi, có rất nhiều người đang nhìn mà…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCho ta chút mặt mũi nào…
Không biết vợ ta có nghe thấy lời ta lẩm bẩm không (tốt nhất là không), bởi vì nàng đã hoàn toàn bị thu hút bởi đôi uyên ương dưới kia.
Tiếng chuông giáo đường vang lên, đàn bồ câu trắng tung cánh, đúng lúc đó, ta thấy Tiểu Hoàng đế bế Ma Nữ đại nhân xuống xe ngựa, trong phút chốc, mắt ta bỗng nhiên cay cay.
Ta nhìn họ nắm tay nhau, bước đến trước tượng thần, nhận được sự chứng giám từ các vị thần linh.
Khi Hoàng đế đội vương miện cho Hoàng hậu, mọi người đều ồ lên kinh ngạc:
Tiểu Hoàng đế lấy ra không phải là vương miện truyền thống của các đời Hoàng hậu, mà là một chiếc vương miện mới tinh, được làm theo hình dáng của một vòng hoa.
Cái này trông có vẻ quen mắt.
“Trong mùa đông đầu tiên ta đến tòa tháp, người đã dùng ma pháp để kết cho ta một vòng hoa.”
Hắn mở lời, hóa ra lại là chuyện này.
Ta chợt nhớ ra, mùa đông năm đó, Ma Nữ đại nhân thấy hắn ngồi một mình bên cửa sổ ngắm tuyết, lo hắn buồn chán, nên thuận tay kết cho hắn một vòng hoa.
Lúc đó Tiểu Hoàng đế vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ xíu, nhận lấy vòng hoa rồi chỉ đội lên đầu một lúc, sau đó cất đi, từ đó ta chưa bao giờ thấy hắn mang nó ra chơi nữa.
Quả nhiên, Ma Nữ đại nhân cũng rất ngạc nhiên:
“Ngươi vẫn nhớ chuyện đó à? Chẳng phải ngươi không thích vòng hoa đó sao?”
Lúc đó chúng ta đều nghĩ rằng hắn không thích hoa, Ma Nữ đại nhân cũng không bao giờ tặng hoa cho hắn nữa.
“Thứ nàng tặng ta, ta chưa bao giờ không thích.”
Hắn nói.
“Ta chỉ sợ làm hỏng nó. Đồ vật được tạo ra bằng ma pháp đúng là có thể giữ được lâu, nhưng sau khi nàng chìm vào giấc ngủ, nó cũng bị hỏng mất rồi. Ta đã dựa theo ký ức về vòng hoa đó làm lại chiếc vương miện này và tặng nó cho nàng.”
Khuôn mặt của Tiểu Hoàng đế ửng hồng, một chàng trai to lớn, cao ráo như vậy mà lại thẹn thùng như thể hôm nay người sắp lấy chồng là hắn vậy.
Linh mục đọc lời cầu nguyện của hôn lễ, hỏi Tiểu Hoàng đế có đồng ý lấy Ma Nữ làm vợ hay không, Tiểu Hoàng đế lập tức tháo vương miện của mình, cùng với quyền trượng, đặt dưới chân Ma Nữ đại nhân, rồi quỳ một chân xuống đất, hai tay nâng chiếc vương miện vòng hoa.
Khoảnh khắc đó, đừng nói đến linh mục trên lễ đài hay đám thần dân bên dưới, ngay cả ta cũng chưa từng thấy vị Hoàng đế nào lại thực hiện hành động như vậy để thể hiện lòng trung thành với Hoàng hậu của mình.
Hắn là Hoàng đế cao cao tại thượng kia mà.
“Ta lấy linh hồn của mình thề rằng: Dù sinh lão bệnh tử, ta cũng sẽ mãi mãi trung thành với nàng, yêu nàng, mãi mãi là tín đồ trung thành nhất của nàng.”
Lời thề của Tiểu Hoàng đế thành kính mà khiêm nhường, dù người trước mắt đã trở thành tân nương của hắn, hắn vẫn cảm thấy nàng thật xa vời.
Ma Nữ đại nhân trông có vẻ bình tĩnh, nhưng ta đứng cạnh thấy rõ từng giọt nước mắt trong mắt nàng đã trực trào, bàn tay không ngừng run rẩy.
Nàng đỡ Tiểu Hoàng đế đứng dậy, cúi người trước hắn.
Cái gì?!
Ta theo phản xạ định hô to, bảo Ma Nữ đại nhân đứng lên, nhưng vợ ta lập tức mổ vào cánh ta, kéo ta lại:
“Chàng không hiểu à?! Đại nhân đang cho Tiểu Hoàng đế thể diện đó! Hơn nữa, chàng không thấy vừa rồi Tiểu Hoàng đế có vẻ tội nghiệp thế nào sao? Đại nhân làm vậy là để hắn yên tâm thôi.”
Phải rồi, là ta hồ đồ quá.
Phải khiến cả hai yên tâm thì mới có thể sống hạnh phúc dài lâu được.
Ta vừa nghĩ thông suốt điều này, cúi đầu nhìn xuống, Tiểu Hoàng đế vẫn ngẩn ngơ đứng đó, còn Ma Nữ đại nhân thì tức đến nỗi không rơi nổi nước mắt nữa.
Ta nghe nàng nhỏ giọng:
“Đừng ngẩn ra đó nữa, mau đội cho ta, nếu không ta sẽ không gả cho ngươi nữa đâu!”
Phần phía sau, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, khi bọn họ hôn nhau, ta còn bận bịu lấy tay che mắt đám nhỏ, cũng không nhìn thấy rõ lắm.
Ta chỉ biết rằng, lúc ôm lấy nhau, môi chạm môi, hai người họ đã thì thầm những lời tình tứ mềm mại chỉ mình họ nghe được.
Sau đó rất nhiều năm, ta đã trở thành một con quạ già, hai đứa trẻ đáng yêu lúc nào cũng vây quanh ta, muốn ta kể cho chúng nghe câu chuyện về việc cha mẹ chúng đã đến với nhau như thế nào.
Trong khu vườn không xa, Tiểu Hoàng đế lại vừa giẫm phải mấy cây thảo dược mà Ma Nữ đại nhân vất vả chăm sóc, lại bị mắng cho một trận.
Thật tội nghiệp, vừa bị mắng, hắn vừa lo lắng nhắc nhở Ma Nữ đại nhân đừng để động thai khí.
“Ta bụng to bất tiện thế này, còn không phải là do chàng sao! Vừa muốn ta mang thai lại còn cố tình chọc giận ta, tối nay chàng đừng có hòng bước nửa bước chân vào phòng ta!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.