5.
Sáng hôm sau, khi ta thức dậy, đã không thấy bóng dáng của Belia đâu nữa. Có lẽ, hắn đã hiểu câu nói ngày hôm qua của ta.
Không phải ta muốn đuổi hắn đi, mà là ta thực sự sắp chết rồi.
Bây giờ toàn bộ câu chuyện trở nên rối tung rối mù, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể cứu vãn được. Ta chỉ có thể nằm yên trên giường chờ đợi lời nguyền lan ra khắp cơ thể, sau đó biến thành quái vật xấu xí, để thiên thần giết chết.
Quả nhiên, kể từ khi Belia đi, cơ thể ta bắt đầu biến đổi nhanh chóng. Chỉ trong một ngày, dấu vết bị nguyền rủa vốn chỉ nhỏ bằng nốt ruồi lệ đã lan rộng ra nửa khuôn mặt.
Hu hu hu, cứ vậy ta sẽ không còn xinh đẹp nữa, mà nếu không có nhan sắc, ta sống còn ý nghĩa gì?
Ta chỉ muốn yên tĩnh, đừng có hỏi yên tĩnh là ai.
“Ầm—” một tiếng nổ vang rền, làm chiếc bình hoa bên cạnh giường ta cũng rơi xuống.
Ta đang nằm trên giường mà cũng cảm nhận được mặt đất rung chuyển.
Là ai vậy nhỉ, trâu bò ghê!
Ta đỡ lưng ngồi dậy nhìn ra ngoài, trời ơi, từng đoàn từng đoàn binh lính đông đúc, dùng đạn pháo phá nát đám bụi gai ta đã trồng. Bao nhiêu công sức của ta bây giờ đã tan thành tro bụi.
Trên lá cờ bay phấp phới thêu hình con đại bàng ngậm rắn, ta chỉ cần nhìn một cái là biết người đến là ai.
Là tên hoàng đế khốn kiếp kia.
Ta xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ, bước trên những dây leo khổng lồ tiến ra trước trận.
Không ngoài dự đoán, kẻ ngồi trong trướng lớn phía sau quấn chặt kín từ đầu đến chân, không phải lão hoàng đế thì còn ai vào đây.
“Ồ, đúng là khách quý! Lão hoàng đế, hôm nay sao tự nhiên lại có nhã hứng mà đến thăm nơi này của ta thế?”
Bộ ria mép của hoàng đế nhấp nhô lên xuống, không ngờ hôm nay hắn lại tỏ vẻ khách sáo với ta:
“Tại hạ đường đột quấy rầy, mong đại nhân lượng thứ.”
“Lúc trộm hoa sao không thấy ngươi khách sáo với ta thế nhỉ? Dẫn theo cả quân đội mà còn đến đây làm bộ làm tịch, cũng không ngại phiền.”
Rõ ràng lời nói của ta đã kích thích lão hoàng đế, hắn bực tức, không thèm đóng kịch nữa, vuốt râu trừng mắt, muốn dùng đại pháo tấn công ta.
Nhưng ta đã không để ý đến người phụ nữ mặc áo choàng đen phía sau hoàng đế.
Dù lời nguyền có lan rộng, nhưng quân lính phàm nhân và những viên đạn pháo cồng kềnh vẫn chẳng thể làm gì được ta. Ta chỉ đứng yên tại chỗ, dùng vài ma pháp đơn giản chặn hết những đợt tấn công.
Đánh không lại ta, không hiểu sao hoàng đế lại nghĩ ra cách phái một đội cảm tử lên đánh giáp lá cà với ta.
Ta: ???
Đánh tay đôi với một ma nữ biết sử dụng ma thuật? Tên hoàng đế này chắc là ăn no rửng mỡ rồi.
Ta không kìm được mà cười nhạo:
“Hoàng đế, không được thì nghỉ hưu đi, ta thấy cái đầu của ngươi thật sự không còn tỉnh táo nữa rồi.”
“Ma nữ, ta khuyên ngươi đừng nên cười quá sớm.”
Hửm? Có gì đó không đúng, chẳng lẽ hoàng đế còn có hậu chiêu?
Quả nhiên, khi nhìn thấy người dẫn đầu đội quân cảm tử, dù ta có bình tĩnh đến mấy cũng không thể không run rẩy trong lòng.
Là Belia.
Hắn cầm thanh kiếm dài lao về phía ta, miệng hô to những lời muốn giết chết ta. Bộ dáng cuồng loạn như một con chó điên, ta chỉ do dự một chút liền nhận ra hắn không phải là Belia thật.
Hèn thật, thời buổi nào rồi còn dùng ảo giác thay đổi mặt mũi, tưởng ta không nhận ra sao.
Nhưng chính giây phút do dự đó đã tạo ra cơ hội cho kẻ khác.
Người phụ nữ áo choàng đen đứng sau lưng hoàng đế đột nhiên ra tay, một luồng ánh sáng lạnh lẽo sượt qua cổ ta. Ta còn chưa kịp ổn định lại, ả đã lao tới.
Chết tiệt! Dám chơi trò đánh lén à, kẻ nào vậy, đến đạo lý cơ bản trên giang hồ cũng không thèm giữ!
Ta liền tụ một quả quang cầu nơi đầu ngón tay, đánh bay chiếc mũ trùm đầu của ả.
Gương mặt dưới mũ khiến ta không khỏi kinh ngạc:
“Lilith?!”
Ta kinh hô một tiếng, tay vẫn không ngừng thi triển pháp thuật.
“Lâu rồi không gặp, em gái thân yêu của ta.”
Gương mặt của Lilith đã thay đổi rất nhiều. Sắc đẹp rực rỡ như hoa hồng ngày nào giờ đây bị lời nguyền phủ kín nửa khuôn mặt.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNửa khuôn mặt bị lời nguyền che phủ đã hoàn toàn biến thành da thịt thối rữa, chỉ còn đôi mắt vẫn ngoan cường bám lại trên đó.
“Ta thật sự ghen tị với ngươi.”
Bàn tay của Lilith vuốt ve má ta, giọng nói nhẹ nhàng.
“Cùng bị lời nguyền quấy nhiễu, tại sao ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, còn ta—”
“Lại biến thành bộ dạng thế này!”
“Ta hiểu rồi, con tiểu quỷ hèn hạ nhà ngươi, ngươi đã cúi đầu trước thần linh, ngươi đã phản bội ta.”
Ta cười lạnh, hất tay nàng ta ra, móng tay ẩn chứa ma dược vẩy lên mặt Lilith, khói trắng lập tức bốc lên.
Chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết, một mảng da thịt thối trên mặt Lilith bị ta thiêu đốt, dịch mủ vàng trắng từ từ chảy ra.
Chao ôi, muốn nôn quá.
“Phản bội gì chứ? Lilith, ngày xưa ngươi có học văn không vậy?”
“Ta hiện nay bị nhiễm lời nguyền chẳng phải là do ngươi gây ra hay sao? Còn chưa chặt đầu ngươi, ngươi nên vui mừng mới đúng, còn dám chỉ trích ta, nếu có thời gian thì bắt đám giò* đang gặm nhấm đám thịt thối trong đầu ngươi đi!]
Lời nói của ta đã khiến Lilith hoàn toàn phát điên. Nàng ta tràn đầy thịnh nộ, đôi mắt đỏ ngầu như bị máu lấp đầy, tròng mắt trắng bắt đầu hiện rõ những tia máu.
Còn chưa kịp để ta phản ứng, nàng đã lao về phía ta, năm ngón tay sắc nhọn như móng vuốt đánh ta không kịp trở tay.
Ta mở to mắt, nhìn thấy một lỗ thủng to như cái đầu người ngay giữa ngực mình, máu tràn ra ướt đẫm váy áo. Mọi thứ trước mắt ta dần tối đen, ta mất đi ý thức trong nháy mắt.
“Đại nhân!”
Giữa lúc mọi người đang reo hò, ăn mừng chiến thắng vì đã tiêu diệt được mụ phù thủy, chỉ có một thiếu niên mắt đỏ hoe lao đến bên cạnh thân thể bất động của ta.
Belia không thể tin nổi những gì bản thân vừa chứng kiến. Hắn chỉ mới rời đi một buổi sáng, ma nữ kiêu hãnh và xinh đẹp của hắn giờ đây đã nằm trên mặt đất như một con búp bê bị phá nát, một lỗ thủng máu me rợn người ngay trước ngực nàng.
Những đường vân màu đen xuất hiện trên khuôn mặt nàng, không những không làm mất đi vẻ đẹp, mà còn tăng thêm vẻ quyến rũ ma mị.
Hoàng đế nhìn chằm chằm Belia một lúc lâu mới nhận ra:
“Ngươi chính là kẻ thay thế công chúa.”
Belia không để ý đến hắn, điều này làm hoàng đế vốn luôn tự cao cảm thấy khó chịu.
Ma nữ tỏ thái độ tỏ với lão thì thôi đi, dù sao lão cũng đánh không lại, nhưng Belia, một kẻ tầm thường, sao lại dám khinh thường hoàng đế chứ?
Thực sự nghĩ rằng sống cùng ma nữ vài năm thì ghê gớm lắm sao?
Belia không nhìn hoàng đế mà chỉ chăm chăm nhìn Lilith, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo đến cực điểm:
“Ta nhớ ngươi, ngươi là người đã đưa cuốn sách cấm cho ta.”
Lilith khẽ cười, ánh mắt đầy hứng thú:
“Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ ta, sao? Đã nghĩ kỹ chưa?”
Belia nhớ lại hôm đó, người phụ nữ này đã đột ngột xuất hiện sau lưng hắn, dụ dỗ hắn theo ả ta học pháp thuật từ cuốn sách cấm kia. Khi ấy, ả nói có thể giúp hắn đạt được bất cứ điều gì hắn mong muốn, ngay cả việc chinh phục ma nữ cũng chẳng có gì khó khăn.
Chính câu nói đó đã đả động đến hắn, khiến hắn giữ lại cuốn sách, nhưng vì sợ ma nữ nổi giận, hắn không dám đồng ý ngay với ả.
Belia nhẹ nhàng bế ta lên, thân thể ta trong tay hắn nhẹ bẫng như lông vũ, chỉ cần một chút bất cẩn, dường như ta sẽ tan biến khỏi vòng tay hắn ngay tức khắc.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi. Ta sẽ theo ngươi, nhưng với một điều kiện—”
“Ta muốn làm hoàng đế.”
Lilith mỉm cười, chàng thiếu niên này quả là một thiên tài hiếm có. Nếu hắn trở thành thuộc hạ của ả, việc chiếm lĩnh thiên giới sẽ không còn chỉ là giấc mơ ước.
Ả đồng ý.
Hoàng đế già bên cạnh sợ hãi, toàn thân run rẩy:
“Chúng ta đã ký kết hiệp ước rồi! Ngươi không thể làm thế với ta!”
“Giờ ta đã thay đổi ý định. Dù sao cũng có một người hữu dụng hơn ngươi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.