13.
Lúc đó, cơm hộp ở công trường chưa trở thành món ăn yêu thích của sinh viên đại học. Hai chúng tôi, mỗi người mặc trên người quần áo trị giá cả chục nghìn tệ, ngồi giữa những công nhân xây dựng đầy bụi bặm, trông chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.
Tĩnh Tử Ngôn rất thoải mái, quen thuộc với nơi này, gọi mấy bát cơm lớn, lấy một hộp cơm đầy rồi bắt đầu ăn một cách ngon lành.
Tôi bị những ánh mắt vây quanh làm cho không thoải mái, kéo tay áo cậu ấy, nói: “Hay là chúng ta về nhà ăn đi?”
Tĩnh Tử Ngôn cười: “Sao nào, một bữa cơm có thể làm mất giá trị của tôi sao? Ăn cơm hộp công trường, tôi sẽ không còn là thiếu gia nhà họ Tĩnh mà biến lại thành cậu bé nghèo của nhà họ Dương à?”
Cậu ấy không vui rồi. Tôi không muốn làm cậu ấy khó chịu, nên ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm hộp cơm, gắp dưa chuột ngâm để ăn.
Cậu ấy nhai đầy miệng, tiện tay lấy giấy ăn thô ráp trên bàn lau miệng, nhìn tôi ăn dưa chuột, cười nói: “Ăn thịt đi, cậu là thỏ à? Yên tâm đi, tất cả đều là đồ tươi đấy.”
Tôi cười ngượng ngùng, nhìn đĩa thịt gà xào ớt đỏ và món bún xào ớt: “Tôi không ăn được cay.”
Tĩnh Tử Ngôn không ngờ đó là lý do, ngẩn ra một lúc rồi lắc đầu cười: “Cậu ăn ngon thật đấy. Nguyên liệu ở nhà hàng lớn tươi ngon và cao cấp, chế biến nhẹ nhàng, để phục vụ những người ăn uống ít vận động. Còn món ăn của công nhân thì phải nhiều dầu, nhiều gia vị, đủ để cung cấp năng lượng cho những người làm việc nặng nhọc.”
Tôi há miệng một lúc mà không biết phải nói gì.
“Tôi đã ăn một đống món bò Wagyu, sashimi, hải sâm và cua hoàng đế với các người, đến mức miệng tôi nhạt như nước ốc, chỉ muốn ăn lại hương vị này. Mười tám năm trước, tôi đã ăn bánh bao trắng chấm tương ớt đến mức vị giác của mình bị ảnh hưởng, những món ngọt thanh nhẹ, hương vị tinh tế mà các người hay ăn, tôi không cảm nhận được.”
Tôi không nói gì, ngẫm nghĩ một lúc, rồi gắp một miếng thịt gà xào ớt, lấy bớt ớt và dầu ra, bỏ vào miệng. Vị cay xộc thẳng lên não, khiến nước mắt tôi suýt trào ra.
Tĩnh Tử Ngôn nhìn tôi chăm chú: “Không cần ép mình đâu.”
Tôi cố nuốt miếng thịt gà xuống, ngạc nhiên khi phát hiện nó tuy cay, mặn và nhiều dầu mỡ nhưng lại rất ngon, thịt cũng rất mềm và dai.
Chỉ là tôi không chịu được vị cay, thở hổn hển, uống nước ừng ực, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu ấy cười và nói: “Không ăn được cay, tôi đã bỏ lỡ nhiều món ngon rồi, tôi sẽ từ từ luyện.”
Tĩnh Tử Ngôn cười, giơ tay như định xoa đầu tôi, nhưng rồi lại rút tay về, không nói thêm gì, đứng dậy đi lấy một phần thịt kho tàu khác, đẩy đến trước mặt tôi: “Cái này không cay.”
Không cay thật, nhưng rất béo. Thịt kho tàu trong cơm hộp của công nhân thì thịt mỡ chiếm bảy phần, thịt nạc chỉ ba phần.
Nhìn miếng thịt béo ngậy, tôi lập tức nghẹn họng, Tĩnh Tử Ngôn suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng đoán ra lý do, cười bất lực: “Cậu cứ ăn phần nạc, phần mỡ để tôi.”
Tôi cố gắng dùng đũa để tách phần mỡ và phần nạc ra, nhưng miếng thịt dường như có một chút gân, không thể tách rời được. Tĩnh Tử Ngôn nhìn không chịu nổi nữa: “Cắn thẳng luôn đi.”
Tôi gắp miếng thịt, đặt phần nạc vào miệng, vừa định cắn đứt thì Tĩnh Tử Ngôn bất ngờ cúi xuống, cắn lấy phần mỡ còn lại trong miệng mình.
Đôi môi cậu ấy lướt nhẹ qua môi tôi, mang theo nửa miếng thịt, chỉ để lại mình tôi với trái tim đang đập thình thịch.
Các anh công nhân thấy cảnh đó thì cười và nháy mắt với nhau.
Mặt tôi nóng bừng, khó khăn nuốt nửa miếng thịt còn lại, chỉ nghe cậu ấy nói một cách thản nhiên: “Phần mỡ này ngon nhất, cậu đúng là không có phúc ăn.”
Thực ra lúc đó, hai chúng tôi đã làm nhiều việc vượt quá tình bạn rồi.
Trong căn phòng rộng lớn với chiếc giường kingsize ở tầng bốn biệt thự nhà họ Tĩnh, đã có quá nhiều kỷ niệm của chúng tôi.
Chú Tĩnh có bảy người tình, gần năm mươi tuổi mà vẫn tràn đầy sức sống. Tĩnh Tử Ngôn là con trai ông ấy, hiển nhiên đã thừa hưởng mức testosterone cao và ham muốn mãnh liệt của ba mình.
Và cậu ấy mới chỉ mười tám tuổi, còn đầy nhiệt huyết.
Kết quả là chúng tôi hòa hợp một cách tự nhiên – tuổi thơ thiếu thốn tình cảm đã khiến tôi mắc chứng thiếu da thịt nghiêm trọng, và Tĩnh Tử Ngôn chính là liều thuốc của ta.
Nhưng suốt thời gian qua, trước mặt người khác… chúng tôi vẫn duy trì khoảng cách rõ ràng.
Tôi không biết đối với cậu ấy, tôi là gì, nhưng… tôi không muốn tự huyễn hoặc mình là bạn gái hay tình yêu đích thực của cậu ấy.
Tất cả chỉ là ảo ảnh, tôi luôn sẵn sàng để rời đi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net14.
Thật ra, tôi đã từng tò mò về một điều.
Theo lời Tĩnh Tử Ngôn, trước tôi, cậu ấy chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này. Nhưng cậu ấy học quá nhanh.
Ta cứ nghĩ đó là nhờ các bộ phim đặc biệt, nhưng cậu ấy nói, tôi thật ngây thơ.
Rồi cậu ấy hỏi ngược lại tôi: “Cậu không nghĩ rằng, mỗi khi Dương Tiểu Quân thua tiền cờ bạc, về nhà bị mẹ cậu mắng chửi, ông ấy sẽ không chỉ đ//ánh người thôi đúng không?”
Nếu không phải đ//ánh thì sao? Còn có thể làm gì nữa chứ?
Tôi như đoán ra điều gì đó từ nụ cười phức tạp của cậu ấy, nhưng tôi không muốn đối mặt với nó, vừa quay đầu đi thì Tĩnh Tử Ngôn đã thì thầm vào tai tôi như một ác quỷ: “Đúng vậy, chính là điều cậu đang nghĩ đấy. Ông ta cảm thấy mình mất thể diện của một người đàn ông, nên đã nghĩ ra đủ cách để tìm lại trên giường. Ngay trước mặt tôi.”
Cả người tôi cứng đờ, gần như hóa đá, còn cậu ấy thì dựa đầu vào tay, lười biếng nhìn tôi với vẻ điềm nhiên.
“Tôi thật sự không muốn học theo ông ta. Tôi hoàn toàn không muốn dùng những cách mà ông ta đã đối xử với mẹ cậu để đối xử với cậu. Nhưng mỗi khi nhận ra điều đó, tôi lại thấy hành động của mình không khác gì ông ta cả. Vậy nên tôi đã đưa ra một quyết định, tự vạch ra một ranh giới để phân biệt mình với Dương Tiểu Quân. Ranh giới đó là – tôi sẽ không bao giờ ép buộc cậu.”
“Vậy rốt cuộc cậu đang bù đắp cho ai? Mẹ tôi sao? Có phải cậu đã tưởng tượng vô số lần rằng nếu là cậu ở vị trí của Dương Tiểu Quân, cậu sẽ đối xử với bà ấy thế nào không? Bà ấy chet rồi, nên… những thứ này cậu đều để lại cho tôi?”
Lần này, người cứng đờ là Tĩnh Tử Ngôn.
15.
Có lẽ rất nhiều người không thể tưởng tượng được, trong khoảnh khắc nhận ra Tĩnh Tử Ngôn thay lòng đổi dạ, cảm giác của tôi phức tạp đến mức nào. Đau đớn đến mức không thể kiềm chế, nhưng lại có phần nhẹ nhõm.
Cô gái đó là một người lai, có làn da màu mật ong, đường nét khuôn mặt sắc sảo, nụ cười rạng rỡ khoe đủ mười sáu chiếc răng, quyến rũ và tràn đầy sức sống.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy là ở một khu cắm trại. Cô ấy mặc áo tank top, áo khoác buộc ngang hông, vác hai thùng bia rất dễ dàng, ánh mặt trời chiếu lên cơ bắp đẹp đẽ trên cánh tay, làn da mịn màng lấp lánh ánh kim, mái tóc nâu bay theo gió.
Tĩnh Tử Ngôn nhìn đến sững sờ.
Trong khoảnh khắc đó, cậu ấy như bị sét đánh trúng, ánh mắt không thể rời khỏi cô ấy, cho đến khi có người muốn xin đường và phải vỗ vai cậu ấy một cái.
Cô gái đó có khuôn mặt mang nhiều nét của người Âu Mỹ, nhưng khi mở miệng lại nói tiếng Bắc Kinh chính gốc. Chiều cao của cô ấy ngang với tôi, nhưng khí chất lại mạnh mẽ như một bông hoa đang nở rộ, xung quanh đầy ong bướm vây quanh.
Tĩnh Tử Ngôn cúi đầu nghịch chiếc bếp cồn trước mặt chúng tôi, nhưng rõ ràng tâm trí cậu ấy không ở đó, tất cả sự chú ý đã bay đến phía cô gái kia, tai cậu ấy nghiêng về phía cô ấy.
Không lâu sau, cô gái đó tiến lại gần, vỗ nhẹ vai cậu ấy và hỏi: “Anh đẹp trai, chiếc Range Rover kia của anh phải không? Anh có thể di chuyển nó không? Bãi đậu xe của khu cắm trại này thiết kế tệ quá, xe của bạn tôi không vào được.”
“Được chứ, tôi sẽ đi ngay.” Tĩnh Tử Ngôn lập tức đứng dậy, nhưng có lẽ nhận ra mình phản ứng hơi quá tích cực, cậu ấy dừng lại một chút, lục lọi khắp người mà không tìm thấy chìa khóa xe.
Tôi không thể nhìn nổi nữa, lấy chìa khóa xe từ túi ba lô leo núi của cậu ấy và đưa cho cậu ấy. Cậu ấy có vẻ bối rối một chút, vì sự bất cẩn của mình và vì hành động của tôi thể hiện mối quan hệ không bình thường giữa chúng tôi.
Cô gái lai thì lại rất cởi mở, thấy tôi có vẻ khó chịu, cô ấy nở một nụ cười tinh nghịch: “Cô gái xinh đẹp, cho tôi mượn bạn trai cô hai phút nhé, sẽ trả lại ngay.”
Tĩnh Tử Ngôn định mở miệng phản đối, nhưng khi lời đến miệng lại nuốt xuống. Cậu ấy chắc chắn muốn nói rằng cậu không phải là bạn trai của tôi.
Nhưng cuối cùng lại không nói gì. Tôi là người đã nói.
Tôi nói: “Cậu ấy không phải bạn trai của tôi, tôi là trợ lý của cậu ấy.”
Kiểu trợ lý giữ ấm giường. Tĩnh Tử Ngôn ngẩn người, rồi bất ngờ tiến lên nắm lấy tay tôi, quay sang cô gái lai nói: “Cô ấy chỉ đang đùa thôi.”
Sau đó cậu ấy kéo tôi đi cùng với cô gái: “Đi nào, đi với tôi.”
Thực ra tôi không muốn đi theo, cố giãy giụa, nhưng cậu ấy nắm chặt tay tôi, không cho phép từ chối.
Ánh mắt của cô gái lướt qua bàn tay chúng tôi đang nắm chặt nhau, biểu cảm thoáng chốc hơi phức tạp, nhưng ngay sau đó lại rạng rỡ, cô dẫn đường một cách đầy năng lượng.
Tôi bị Tĩnh Tử Ngôn kéo đến chỗ chiếc Range Rover của cậu ấy, nhìn cậu ấy di chuyển xe, rồi thấy từ chiếc Lamborghini bị chúng tôi chặn đường, bước xuống một người mà cả đời này tôi không muốn gặp lại.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.