12
Chưa đầy mấy ngày, Tiểu Bạch đã thực sự hồi phục.
Bộ lông cháy xém của nó cũng dần mọc lại, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có một vệt đỏ trên trán.
Rất đẹp.
Ta mừng rỡ, ôm lấy mặt Tiểu Bạch cọ cọ.
Sau đó không kìm được mà hôn một cái.
“Mày thật là một con hồ ly biết phấn đấu đó!”
Tiểu Bạch không phản kháng, chỉ hơi ngoảnh đầu sang chỗ khác như thể đang xấu hổ.
13
Khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, mùa đông đã đến.
Từ khi nuôi Tiểu Bạch, ta không còn lo việc nấu ăn quá nhiều nữa.
Vì Tiểu Bạch ăn rất khỏe, ngay cả món rau xào ta nấu, nó cũng ăn đến mức vẫy đuôi lia lịa.
Khiến ta cực kỳ có cảm giác rất thành tựu.
Nhưng cũng có một chút phiền phức, đó là Tiểu Bạch luôn thèm thuồng nhìn vào ổ gà trong sân.
Khiến con gà mái sợ đến nỗi mười ngày liền không đẻ trứng, đám gà con thì kêu loạn lên.
Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, khi nó lại nhìn chằm chằm vào con gà mái đã trông mệt mỏi hơn nhiều.
Ta ôm đầu nó lên, buộc nó phải quay đầu sang hướng khác, nghiêm khắc cảnh cáo: “Không được nhìn nữa, nhìn nữa là tối nay không được lên giường ngủ đâu.”
14
Vào đêm Giao thừa, nhà nào ở thôn Đào Hoa cũng dán câu đối và treo đèn lồng.
Mấy thẩm thẩm trong thôn thấy ta ở một mình, bèn tìm cớ nói nhà thừa nhiều đồ, mang đến cho ta không ít.
Ngay cả Xuân Tú cách vách cũng bỏ lại một rổ trứng gà cho ta, miệng thì không ngừng châm chọc: “Trong nhà thế mà chỉ có mỗi một con gà mái đẻ trứng, thật là chỉ có mình ngươi.”
Lưu tú tài ở nhà bên nghe thấy, thở dài một hơi.
Nhanh chóng bước ra cúi chào xin lỗi ta, sau đó kéo tay áo Xuân Tú, nhẹ nhàng dỗ dành nàng: “Nương tử, nói chuyện đàng hoàng nào, chúng ta nói chuyện từ từ nha.”
Lưu tú tài nói chuyện cực kỳ nhẹ nhàng, khiến gương mặt xinh đẹp của Xuân Tú đỏ bừng.
Đúng rồi, quên nói, năm thứ hai sau khi ta rời khỏi thôn Đào Hoa, Xuân Tú đã gả cho Lưu tú tài trong thôn.
Nghe nói chính Xuân Tú đã đến cửa đề thân.
Lúc đầu nghe ta chỉ thấy ngạc nhiên, tính cách của hai người này hoàn toàn trái ngược nhau, vậy mà lại thành đôi?
Nhưng bây giờ nhìn bọn họ, ta lại thấy đúng là rất xứng đôi.
Ta lấy bánh hạnh nhân mua sẵn ở trấn từ hai hôm trước ra tặng cho Xuân Tú.
Xuân Tú cũng không khách sáo, tự nhiên nhận lấy rồi buông một câu cứng nhắc: “Nghe nói sau Tết ngươi sẽ mở quán hoành thánh ở trấn, nếu có việc gì cần giúp đỡ thì đừng có cố làm một mình đấy.”
Ta cười tủm tỉm gật đầu với nàng: “Ừ.”
Sau khi Xuân Tú rời đi, ta bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa cơm tất niên.
Trong bếp có sẵn gà, cá và sườn mua từ chợ, cùng với rau củ dự trữ qua mùa đông.
Hồ ly nhỏ ngoan ngoãn ngồi cạnh bếp, khi thấy lửa không đủ mạnh, liền ngoạm khúc củi ném vào lò.
Khi ở bên ngoài bắt đầu có bông tuyết rơi lác đác, ta dọn bữa tất niên lên bàn.
Thịt gà kho tàu, sườn xào chua ngọt, cá hấp, cơm bát bảo… còn có một chùm nho tím trong suốt.
Các món ăn đều là những món đơn giản, bình dị.
Ta còn lấy ra một vò rượu Đồ Tô, rót cho mình một chén.
Năm ngoái vào thời điểm này, Lý Thời Hoằng dẫn theo Thừa Diễn vào cung dự tiệc.
Chỉ để lại một mình ta lẻ loi ở điện phụ của Đông Cung, nhìn vào bàn tiệc tinh xảo.
Giờ đây, dù vẫn đón Tết một mình nhưng ta không hề thấy buồn chút nào.
Hồ ly nhỏ ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, yên lặng hẳn so với bình thường, chỉ mở to đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp nhìn ta.
Sau khi uống cạn chén rượu, ta chỉ thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng.
Ta gắp một chiếc đùi gà to bỏ vào bát của Tiểu Bạch, rồi tập trung thưởng thức tay nghề của mình.
Các món ăn thơm lừng hòa quyện với hương vị đậm đà của rượu Đồ Tô, thật tuyệt vời.
Khi bên ngoài sân vang lên tiếng pháo nổ, ta đã bắt đầu cảm thấy mơ màng.
Ta từ từ gục xuống bàn.
Trong cơn mơ màng, dường như nghe thấy một tiếng thở dài.
Rồi hai chân ta bỗng rời khỏi mặt đất, như thể có ai đó bế ta lên.
Ta cố gắng mở mắt nhưng men rượu đã thấm vào người, ta hoàn toàn thiếp đi.
15
Hôm sau khi tỉnh dậy, trời đã gần trưa.
Ta nằm trên giường, đầu óc vẫn còn mơ màng nhưng không hề xuất hiện cơn đau đầu sau khi say rượu.
Theo bản năng đưa tay sang sờ soạng bên cạnh, trống không.
Ta vội vàng ngồi dậy, đi ra sân.
Chỉ thấy con gà mái trong sân đang thảnh thơi dạo bước.
Từ khi Tiểu Bạch đến, nó chưa từng ra khỏi ổ, hôm nay sao lại khác thường thế này?
Ta quét mắt nhìn một vòng khắp sân và nhà bếp, nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Bạch đâu.
Kìm nén sự lo lắng trong lòng, ta đi lại tìm kiếm khắp nơi trong thôn.
Nhưng vẫn không thấy tung tích gì.
Đến ngày mồng ba Tết, Tiểu Bạch vẫn chưa trở về.
Người trong thôn cũng không ai nhìn thấy nó.
Ta có chút mất mát.
Con hồ ly nhỏ không có lương tâm này, chắc chắn là ăn hết con gà vào đêm Giao thừa rồi tự mình bỏ đi.
16
Mồng tám Tết, tuyết trên con đường nhỏ trong thôn bắt đầu tan dần.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSáng sớm, ta khởi hành đến trấn Thập Lý.
Trước Tết, ta đã ưng ý một gian hàng nhỏ.
Vị trí rất đẹp, nằm ngay trên con phố nhộn nhịp nhất của trấn.
Chỉ có điều giá hơi cao, cần đến mười lăm lượng bạc.
Ta bèn thương lượng với người bán, hy vọng có thể giảm giá đôi chút.
Người bán là một nam nhân trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, nghe vậy liền thẳng thừng từ chối.
Ông ta cứng rắn nói: “Cô nương, gian hàng này là tốt nhất trên cả con phố, nếu muốn mặc cả, chi bằng tìm nơi khác.”
Ta do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa năm lượng tiền đặt cọc.
Hẹn mồng tám sẽ trả nốt số tiền còn lại.
Nhưng hôm nay vừa thấy ta, ông chủ đã chủ động nói: “Tiểu nương tử, gian hàng này giờ chỉ cần mười lượng thôi, ngươi đưa thêm năm lượng là được.”
Ta có chút băn khoăn: “Sao mới qua một cái Tết, mà giá đã giảm nhiều vậy?”
Nam tử trung niên hắng giọng, nói: “Ta thấy tiểu nương tử cũng là người thật thà, nên tính rẻ một chút, coi như là may mắn đầu năm.”
Nghe vậy, mắt ta sáng rực lên.
Quả nhiên, thế gian vẫn còn nhiều người tốt.
17
Sau khi trở về, ta mời thầy bói trong thôn chọn giúp một ngày lành tháng tốt.
Ngày mở quán hoành thánh được định vào ngày mười sáu tháng Giêng.
Thời gian còn lại, ta bận rộn lo liệu mọi thứ.
Chạy qua lại giữa trấn và thôn.
Cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Chỉ là khi nấu ăn, ta vẫn hay vô tình nấu quá nhiều, cuối cùng đành bỏ phí.
Con gà mái trong sân càng ngày càng rạng rỡ.
Khi hồ ly nhỏ vô lương tâm kia còn ở đây, nó khó khăn tới mức mười ngày mới đẻ một quả trứng.
Giờ thì, một ngày đẻ hai quả.
Vào ngày mười lăm, ta ở lại trấn Thập Lý đến tối muộn.
Dự định đêm nay không về thôn Đào Hoa, tránh để hôm sau đến không kịp.
Phía sau cửa hàng ta mua, có một gian hàng nhỏ.
Ta một mình ở đó, chuẩn bị sẵn canh gà hầm cho ngày hôm sau ở trên bến.
Vỏ hoành thánh, thịt heo tươi, hành tỏi, cùng các loại gia vị đều đã sẵn sàng.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, mặt trăng đã lặng lẽ treo trên bầu trời, tỏa ánh sáng dịu dàng.
Hôm nay là lễ Thượng Nguyên, trấn Thập Lý náo nhiệt vô cùng.
Trên đường phố, đèn lồng sáng rực, người qua lại mang theo các loại mặt nạ, tay xách đèn hoa đăng.
Có đám trẻ cầm theo kẹo hồ lô, gọi bạn rủ nhau chơi; có những cô nương trẻ điểm hoa điền thịnh hành giữa trán cười nói khúc khích; cũng có những nam tử ăn mặc như thư sinh nho nhã đứng trước lầu các, chăm chú giải đố đèn…
Ta ngồi trong quán, chống cằm nhìn một lúc lâu.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc đèn lồng nhỏ treo ngoài cửa bị gió thổi rơi xuống đất, ta mới bừng tỉnh.
Khi ta cúi xuống định nhặt lên, một đôi tay thon dài đã nhanh hơn ta một bước nhặt nó lên.
Ta ngẩng đầu nhìn theo đôi tay ấy, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi vóc dáng như ngọc, một thân áo trắng, đứng giữa ánh đèn rực rỡ.
Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ hình hồ ly đỏ, dù không nhìn rõ dung mạo nhưng khí chất lại vô cùng xuất chúng.
Ta sững sờ nhìn hắn, luôn cảm thấy trên người hắn có một mùi hương quen thuộc.
“Cô nương, quán hoành thánh này có tuyển người làm không?”
Nam tử từ từ tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu nghiệt, môi đỏ răng trắng.
18
Nam tử nói rằng hắn tên là Bạch Tranh, phụ mẫu đều đã mất sớm, bây giờ muốn tìm một công việc để tự nuôi sống bản thân.
Tiền công thế nào cũng được, chỉ cần bao ăn bao ở là đủ.
… Lời này có quá nhiều sơ hở đến mức ta cũng cảm thấy ngại thay hắn.
Thế nhưng Bạch Tranh lại chẳng mảy may để ý, gương mặt đầy vẻ chân thành.
Ánh mắt ta dừng lại trên nốt ruồi đỏ rực giữa chân mày của hắn, trầm ngâm một lúc rồi vẫn gật đầu:
“Vậy sau này ngươi chịu trách nhiệm dọn dẹp quán, nếu có đông khách thì ngươi cũng phải ra đón tiếp.”
Bạch Tranh không chút do dự mà đồng ý.
Đúng giờ Mão.
Ta bắt đầu cắt nhỏ hành gừng đã chuẩn bị trước, băm thịt heo nhuyễn ra, thêm lòng trắng trứng vào trộn đều.
Khi nhân đã xong, ta cầm lấy một đống vỏ hoành thánh rồi bắt đầu gói.
Nồi nước hầm gà trên bếp tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Bạch Tranh vô thức hít hít mũi, ta giả vờ không thấy.
Vì hôm nay là ngày đầu khai trương, quán đã được dọn dẹp sạch sẽ từ sớm.
Thế nên Bạch Tranh chẳng có việc gì làm, hắn bèn ngồi xuống cạnh chân ta, chăm chú nhìn ta gói hoành thánh.
Vẻ mặt hết sức tập trung.
Chẳng mấy chốc, hắn cũng cầm lấy một miếng vỏ hoành thánh, gói một cái.
Hắn đắc ý đưa đến trước mặt ta: “Kim Châu, nhìn xem ta gói này.”
Ta liếc qua một cái, không ngờ lại ra dáng ra hình, liền khen: “Ngươi cũng thông minh đấy.”
“Đương nhiên rồi.”
Bạch Tranh hừ nhẹ, gương mặt đầy vẻ kiêu hãnh kỳ lạ, nhưng tay vẫn không ngừng, tiếp tục gói cái hoành thánh tiếp theo.
Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, ta cảm thấy buồn cười.
Từ lúc chúng ta gặp nhau ta qua đến giờ, dường như ta chưa từng nói với hắn tên của ta.
Tên đại ngốc này.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.