Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

12:12 sáng – 08/11/2024

6

Quả nhiên, những quyết định vội vàng nhất thời luôn có ngày phải trả giá.

Năm đó, ta mang theo một bọc đồ nhỏ, đi theo Lý Thời Hoằng lên Kinh Thành.

Giờ đây, ta lại đeo bọc đồ ấy trở về.

Xuân Tú bên cạnh nhìn thấy ta thì rõ ràng sững lại.

Sau đó nàng ta lập tức mỉa mai nói: “Ta tưởng ai cơ, chẳng phải là Liễu Kim Châu lên Kinh Thành làm phu nhân quan lớn rồi sao? Sao giờ lại về một mình thế này?”

Năm xưa khi Lý Thời Hoằng còn ở đây, Xuân Tú luôn chạy đến nhà ta.

Hôm thì tặng khăn thêu, hôm lại mang canh xương hầm như thể không mất tiền vậy.

Rõ ràng trước đó, nàng ta là người ghét ta nhất, không chửi ta ngu ngốc thì cũng nói ta là kẻ mạng cứng, là sao chổi.

Thế nhưng khoảng thời gian đó, nàng ta lại thân thiết với ta như bị ai nhập.

Sau này, ta mới biết nàng ta nhắm vào Lý Thời Hoằng.

Sai khi ta và Lý Thời Hoằng bái lạy trước bài vị của phụ mẫu, Xuân Tú không bao giờ bước chân vào nhà ta nữa.

“Đồ ngốc, lấy một tên nghèo kiết xác, đến một đám cưới đàng hoàng cũng không có, còn tự đắc làm gì.”

Thỉnh thoảng, khi ta đi ngang qua nhà nàng ta, sẽ nghe thấy nàng ta ở sân chửi rủa với giọng vừa không lớn không nhỏ

Về sau đến khi thị vệ của Lý Thời Hoằng tìm đến thôn Đào Hoa.

Người trong thôn đều sững sờ, lúc đó bọn họ mới mơ hồ nhận ra rằng: người tướng công mà Liễu Kim Châu nhặt được không phải nhân vật tầm thường.

Tất cả đều sinh ra và lớn lên ở thôn này, nơi xa nhất từng đi chỉ là trấn Thập Lý.

Lần đầu tiên thấy cảnh tượng ấy, ai nấy đều sợ đến nỗi không dám ra ngoài.

Vì thế, khi ta mang bọc đồ nhỏ đi theo Lý Thời Hoằng rời đi, chỉ có Xuân Tú đứng tựa vào cổng sân nhà cũ nát.

Nàng ta dùng đôi mắt xếch liếc nhìn ta từ trên xuống dưới rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Chim sẻ nhỏ muốn hóa phượng hoàng, cẩn thận bị người ta rút lông rồi ném trả về đấy.”

Giờ đây, quả thật đã ứng nghiệm lời nàng ta nói.

7

Về đến nhà, ta lấy khăn sạch lau bài vị của phụ mẫu.

Sau đó thắp ba nén nhang, quỳ xuống dập đầu.

Khi đầu chạm đất, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu mới rơi xuống.

“Cha nương, nữ nhi đã về, khiến các người lo lắng rồi.”

Sau này sẽ không như vậy nữa.

Khi đứng dậy, ta vội dùng tay áo lau nước mắt.

Rồi mở tay nải mang theo bên mình.

Bên trong ngoài mấy bộ y phục, còn có một tờ ngân phiếu và ít tiền lẻ.

Ta vốn có sáu viên kim châu nhỏ, một viên dùng để cứu mạng Lý Thời Hoằng.

Năm viên còn lại được dùng để nhờ người làm một chiếc khóa trường mệnh nhỏ cho Lý Thừa Diễn khi hắn chào đời.

Khi rời khỏi phủ Thái tử, ta gần như không mang theo gì, thậm chí chiếc ngọc bội Lý Thời Hoằng tặng năm xưa, ta cũng để lại dưới gối.

Nhưng tờ ngân phiếu, ta đã lấy đi một tờ.

Xem như đó là thù lao cho việc ta từng cứu mạng hắn.

Dù sao mạng của hắn chắc chắn quý giá hơn nhiều so với một trăm lượng bạc này.

Sắp xếp lại ngân phiếu và y phục, ta cầm lấy chổi tre quét dọn sạch sẽ sân nhà.

Sau đó dùng đất vàng và gạch xây một cái chuồng gà trong sân, định nuôi vài con gà.

Trong lúc ta bận rộn, dân làng đã nhiều lần đi qua trước sân nhà ta.

Ánh mắt họ vô tình hoặc cố ý dừng lại trên người ta.

Thỉnh thoảng còn ghé đầu thì thầm với nhau, bật cười khúc khích.

Ta cũng chẳng để tâm, thậm chí khi đứng lên còn chào họ: “Chào Vương thẩm, Lý thẩm ạ.”

Người ta gọi rõ ràng ngạc nhiên một chút rồi cười ngượng đáp lại: “A, Liễu nha đầu, ngươi về rồi à.”

Ta gật đầu, rồi hỏi: “Thẩm ơi, gà giống ở đâu tốt vậy ạ? Ta muốn nuôi vài con gà.”

Người trong thôn tuy hay tọc mạch lắm lời nhưng vẫn tốt bụng.

Nghe ta hỏi thế, lập tức nói: “Gà giống nhà Ngưu thúc ngươi ở đầu thôn ấy, vừa khỏe vừa rẻ, ta dẫn ngươi đi.”

“Vâng ạ, cảm ơn thẩm.”

8

Nửa tháng sau, gió thu thổi vàng lá trên cành.

Chuyện bàn tán trong thôn đã chuyển từ ta sang những điều kỳ lạ mới xảy ra.

Ví như nhi tử của Lý Thẩm làm việc ở trấn Thập Lý, mấy hôm trước về trễ, trên đường về dường như gặp phải yêu quái.

Yêu quái có cặp răng nanh dài, mắt phát ra ánh sáng xanh u ám trong đêm.

Người khác lại nói hắn ta gặp được thần tiên, vì yêu quái chuyên ăn tim người, nhưng hắn ta lại bình an vô sự trở về.

Thậm chí hôm sau đi làm còn được chủ tiệm tăng lương.

Tóm lại, mỗi người một lý, ai cũng nói rất có lý.

Còn ta, ta đã mua sáu con gà giống từ nhà Ngưu thúc, còn mua thêm một con gà mái để đẻ trứng.

Mỗi sáng, sau khi “cục cục cục” cho gà ăn, ta lại lên núi nhặt củi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ngày tháng trôi qua bận rộn nhưng thoải mái, như thể bốn năm ở phủ Thái tử chỉ là một giấc mộng.

9

Hôm ấy, trên đường nhặt củi trở về.

Ta vừa ngân nga một giai điệu vô danh, vừa suy nghĩ liệu có nên lên trấn mở một quầy nhỏ hay không. Ở Kinh Thành, ta đã thấy hai bên đường có nữ tử tự mở hàng, bán những món bánh họ tự làm.

Hình dáng đẹp mắt, hương vị cũng rất ngon, thế nên việc buôn bán của họ rất phát đạt.

Ta am hiểu làm đủ loại món ăn, đặc biệt là nấu canh và làm hoành thánh.

Tay nghề này không thể để lãng phí được.

Trước đây khi còn ở phủ Thái tử, ta cũng đã vào bếp hai lần.

Lần đầu là khi vừa mới đến, ta đã nấu món canh gà sâm dại cho Lý Thừa Hoằng, hầm trên bếp trong sáu canh giờ.

Nhưng hắn ta chỉ nhíu mày nói: “Kim Châu, những việc này để hạ nhân làm là được rồi.”

Ta bỗng khựng lại ngay tại chỗ.

Rõ ràng ngày xưa ở thôn Đào Hoa, hắn ta đã từng nói rằng hắn ta thích nhất là uống canh do tự tay ta nấu.

Đột nhiên hắn ta lại thay đổi, dù ta có chậm chạp đến đâu cũng cảm nhận được trong ánh mắt của hắn ta có sự chê bai.

Chỉ là lúc đó ta đã mang thai Thừa Diễn, không thể dễ dàng rời đi.

Lần thứ hai là ba ngày trước khi ta rời khỏi phủ Thái tử.

Không biết vì sao Thừa Diễn lại nổi cáu, không chịu ăn cơm.

Ta liền gói hoành thánh nhỏ, dùng nước dùng để nấu, hương vị tươi ngon, hương thơm phảng phất.

Đến mức đầu bếp đã làm việc trong phủ hơn mười năm cũng đặc biệt đến hỏi công thức của ta.

Nhưng khi ta chuẩn bị mang bát canh vào phòng của Thừa Diễn, thì nó đã giận dữ lao vào bếp trước.

Thừa Diễn với gương mặt nghiêm nghị, liền hất bát canh trong tay ta xuống đất, rồi tức giận nói: “Liễu Kim Châu, ngươi xuất thân thấp kém, luôn làm ta xấu hổ. Ta không muốn ngươi làm mẫu thân của ta nữa! Ngươi cút đi!”

Nước canh nóng hổi đổ vào áo ta, hoành thánh rơi vãi khắp nơi, vài chiếc còn rơi lên đôi giày thêu của ta.

Ta lúng túng đứng đó, thân thể đau rát, nhưng lòng ta như rơi xuống một vực băng thẳm không đáy.

Nhìn vào gương mặt gần như giống hệt Lý Thừa Hoàng, cuối cùng ta cũng nhận ra rằng đã đến lúc phải ra đi.

Người ruồng bỏ ta, không thể giữ lại.

10

Nghĩ đến đây, ta vội vàng lắc đầu.

Mọi chuyện đã qua rồi.

Khi ta chuẩn bị bước tiếp về phía trước.

Bên cạnh con đường núi, vang lên tiếng rên rỉ nhỏ của một con vật.

Ta nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy dưới một gốc cây già có một con hồ ly toàn thân cháy đen đang nằm đó.

Nó thoi thóp nhìn ta, đôi mắt màu ngọc lam chớp chớp, trông yếu đuối lại đáng thương.

Thấy ta nhìn thấy nó, nó lại rên lên một tiếng đầy ai oán như đang cầu cứu, lại như đang nũng nịu.

Vì trước đây đã từng nhặt được những thứ không hay bên đường, nên ta không biểu lộ gì mà tiếp tục đi về phía trước.

Con hồ ly nhỏ thấy vậy cũng không kêu nữa, chỉ khẽ nhắm mắt lại, dường như đã chấp nhận số phận mà nằm xuống đất.

Ta đi được khoảng mười bước thì dừng lại.

Do dự một lúc, ta vẫn không thể kiềm lòng, quay lại ôm lấy hồ ly nhỏ đang bị thương vào lòng.

Trong lòng ta thở dài: Lỗi là do con người thì cứ trách con người, làm sao có thể trút giận lên hồ ly nhỏ được?

Hồ ly nhỏ trong lòng ta thấy ta quay lại, đôi mắt vốn dĩ u ám bỗng sáng lên.

Nó ngoan ngoãn dựa đầu vào vai ta, rồi thè lưỡi liếm má ta một cái.

?

Này, ngươi là một con hồ ly đấy, đừng học đòi làm chó có được không?

11

Sau khi đưa hồ ly nhỏ về nhà, ta đặt tên cho nó là Tiểu Bạch.

Trong làng chỉ có một đại phu, chữa bệnh cho người thì tìm ông ấy.

Chữa bệnh cho động vật, cũng chỉ có thể tìm ông ấy.

Đại phu nhìn thấy Tiểu Bạch thì hoảng sợ.

“Hôm qua con hồ ly này bị sét đánh trúng à?”

Hôm qua trời đang nắng đẹp, không biết tại sao lại đột nhiên có sấm chớp, mưa gió ầm ầm.

Có lẽ hồ ly nhỏ này xui xẻo, trốn mưa dưới gốc cây nên mới bị đánh trúng như vậy.

Đại phu suy nghĩ một lúc rồi kê vài thang thuốc, trước khi đi còn nhắc nhở: “Không chắc có thể chữa khỏi được đâu, Liễu nha đầu, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý trước đi.”

Ta nhìn hồ ly nhỏ yếu ớt nằm trên giường, xoa đầu nó.

Người ta nói, đặt tên cho động vật là đã có sự gắn kết.

Quả nhiên là thật.

“Tiểu Bạch, ngươi cố gắng lên nhé, ta nấu ăn rất ngon, ngươi còn chưa được thử nữa mà, nếu đi rồi thì đáng tiếc lắm đấy.”

Nói xong, ta cũng không quan tâm con hồ ly ngốc kia có hiểu không, cầm thuốc đại phu kê đi vào bếp.

Không để ý rằng ngay khi cánh cửa đóng lại, con hồ ly nhỏ vốn đang nhắm mắt bỗng chợt mở mắt.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận