31.
Sau này ta mới biết, quân khởi nghĩa vào thành, công lao của Tạ gia không thể bỏ qua.
Tạ thừa tướng cùng phụ thân ta đều là cánh tay phải của tiền triều, lại lựa chọn con đường hoàn toàn khác nhau.
Phụ thân mặc dù biết đại thế đã mất, nhưng vẫn lựa chọn theo Hoàng đế chạy về phía nam.
Thẩm Công đã sớm có chuẩn bị, mai phục ở Dung Sơm, khống chế Hoàng đế, ch//ém ngay tại chõi.
Phụ thân ngã nhào trước thi thể Hoàng đế. Thẩm Công cũng từng nghe nói phụ thân thanh chính ngôn liêm.
Hắn đối với phụ thân vô cùng cung kính, miệng xưng tiên sinh, lấy danh nghĩa học sĩ khẩn cầu phụ thân tiếp tục vì tân triều tiếp quản, bài ngoại an nội, khai sáng thanh minh thịnh thế.
Phụ thân quay đầu, nhìn Thẩm Công hồi lâu. Cuối cùng, từ trong ngực lấy ra một quyển sách mỏng. Đó là đạo trị thế do phụ thân khổ tâm biên soạn.
“Trung trinh chi thần, bất sự nhị chủ, quân tử thần vong!”
Phụ thân nói xong, kịch đ//ộc đã sớm ăn vào người phát tác, nội thương mà chet. Mẫu thân theo sát phía sau, ở trong xe ngựa t//ự v//ẫn.
Thẩm Công lạy ba lạy với thi thể ph//ụ th//ân ta, hạ lệnh toàn quốc sĩ chi lễ, hậu táng phụ mẫu ta.
Sau khi khói bụi kết thúc, Giang Tuyết Hạc cùng ta đi tế bái song thân.
“Huy Âm!”
Hắn nhìn ta hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt u ám: “Đại ca muốn cứu phụ mẫu nàng, nhưng bá phụ đã sớm uống kịch đ//ộc, bá mẫu cũng…”
Một bên là người trong lòng, một bên là minh chủ. Hắn đang ở thế khó xử. Ta khẽ lắc đầu. Ta cũng không trách ai, đây là lựa chọn của phụ mẫu ta.
Có lẽ ngay thời khắc nhắm mắt kia, phụ thân đã cảm thấy được giải thoát.
Một bên là quân, một bên là dân, vứt bỏ cái nào cũng khiến ông ấy đau lòng. Về phần mẫu thân, bà mười sáu tuổi gả cho phụ thân, cuối cùng cả đời chỉ có một nữ nhi là ta.
Phụ thân lại chịu áp bức nặng nề của Phạm Dương Lư thị, không nạp thiếp, không thông phòng, thành toàn lời hứa hẹn một lòng một dạ của ông với mẫu thân.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, phủi đi bụi bặm trên bia mộ. Ta cúi đầu thật sâu.
Phụ thân, con sẽ kế thừa di chí của người, thay người bảo vệ thế đạo thanh minh.
Mẫu thân, con sẽ chăm sóc tốt cho mình, nhất định sống tốt, bình an thuận ý.
“Đi thôi.”
32.
Khi sắp vào thành, một bóng người tóc rối bù giơ lưỡi gươm sắc bén lao về phía ta. Giang Tuyết Hạc phản ứng cực nhanh, một cước đá văng hắn ra.
Người kia bay ngược về phía sau năm sáu bước, mới nặng nề ngã xuống mặt đất.
“Lư Huy Âm! Lư Huy Âm!”
Dưới mái tóc dài rối bời truyền ra giọng nữ khàn khàn khó nghe, nàng ta không cam lòng ngẩng đầu, vết thương trên mặt đan xen, thần sắc vặn vẹo giống như ác quỷ.
Nàng ta rít gào: “Ta muốn giet ngươi!”
Ta chần chờ nói: “Triệu Lan Nhược?”
Bởi vì Tạ thừa tướng đầu hàng, Tạ gia trong thế trận này chiếm được mức độ bảo toàn lớn nhất. Ngoại trừ Tạ Hoài Lăng cùng thê tử của hắn, Triệu Lan Nhược.
Tạ Hoài Lăng tại ngày thành bị phá đó, nghe nói hắn muốn tới Đại Từ quan tìm ta, lại bị mũi tên b//ắn mù một con mắt.
Chi quân đội kia là dưới trướng Trần Mạnh, bởi vì Tạ Hoài Lăng là con cháu xuất sắc nhất Tạ gia, cho nên Trần Mạnh không thể không tới cửa tạ lỗi.
Nhưng trước khi ra cửa, Mạch Đông cố ý chạy tới nói rõ khúc mắc giữa Tạ Hoài Lăng và ta.
Cho nên cuối cùng, Trần Mạnh đã xin lỗi như thế này: “Nghe nói người Tạ lang quân ngày đó cứu đi chính là công chúa Triệu thị, để Lư nữ lang lại cho chúng ta, còn tưởng rằng lang quân vốn là có mắt không tròng!”
Triệu Lan Nhược, vào ngày Thẩm Công – lúc này gọi là Bệ hạ – lên ngôi, bị Tạ phu nhân ra lệnh giam trong phòng, cho uống rượu đ//ộc.
Nhưng Triệu Lan Nhược chưa bao giờ nhẫn nhục chịu đựng. Nàng ta không biết lấy đâu ra sức lực, giãy dụa thoát khỏi hai người hầu cường tráng đang giữ chặt nàng ta, lấy chén sứ trong tay nện vào đầu Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân đã chet, nàng ta lại thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài. Cho tới bây giờ, Tạ gia vẫn còn đang truy nã nàng ta.
“Lư Huy Âm! Ngươi hại ta thật thảm!”
Nàng ta thê lương khóc lóc kể lể: “Ta cái gì cũng không có, đất nước bị diệt vong, phu gia muốn giet ta, mà tất cả đều là do ngươi ban tặng!”
“Ngươi rốt cuộc là hồ ly tinh ở đâu tới, vì sao người trong lòng ta, phu quân của ta đều nhớ mãi không quên ngươi!”
Giang Tuyết Hạc nghiêng người chắn trước người ta: “Huy Âm chân thành, dũng cảm, muốn thứ gì đó nàng sẽ dựa vào bản thân mình cố gắng có được. Mà ngươi, chỉ dựa vào thân phận Công chúa mà cường đoạt.”
Triệu Lan Nhược sửng sốt. Đưa mắt liết nhìn.
Nàng ta lúc này mới thấy rõ mặt nam nhân bên cạnh ta.
“Giang.. Tuyết.. Hạc? ”
Giang Tuyết Hạc lạnh lùng nói: “Là ta, đã lâu không gặp, c”Công chúa.”
Triệu Lan Nhược há miệng: “Ngươi còn sống?”
Ánh mắt nàng rơi xuống giày gấm trên chân hắn, như hiểu được cái gì. Nàng ta cười rộ lên: “Trách không được cẩu Hoàng đế muốn sửa lại án sai cho Giang gia, thì ra ngươi làm tay sai của hắn! Ha ha, Giang Tuyết Hạc, uổng danh tổ phụ ngươi cả đời trung thành, kết quả ngươi lại trở thành kẻ phản quốc!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNói xong, nàng ta lại khóc đến cả người phát run: “Dựa vào cái gì, ngươi muốn ở cùng một chỗ với Lư Huy Âm phải không? Ta mất nhiều công sức như vậy mới khiến phụ hoàng đồng ý ban hôn cho ta và ngươi, kết quả là ngươi vẫn muốn ở cùng một chỗ với ả ta!”
“Các ngươi khiến ta như một trò đùa!”
Hai người hầu cường tráng chạy tới, một trái một phải nhấc nàng ta lên, thuần thục nhét một miếng vải rách vào trong miệng nàng ta.
Tạ Hoài Lăng đi theo phía sau tráng bộc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt chuyển về phía ta.
“Huy Âm…”
Ta nhàn nhạt mở miệng cắt ngang: “Tạ lang quân gọi ta như vậy không thích hợp đâu, xin gọi ta là Lư nữ lang hoặc Lư viện trưởng.”
Thanh Lang thư viện còn đang chuẩn bị xây dựng, nhưng ta đã là viện trưởng bệ hạ khâm điểm rồi. Cho nên bây giờ người gọi ta là Lư viện trưởng càng lúc càng nhiều.
Tạ Hoài Lăng còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên đưa tay sờ sờ bịt mắt của mình, bi thương nói:
“Vâng, ta chỉ là muốn gặp Lư viện trưởng để xin lỗi, làm nàng sợ hãi rồi.”
Ta gật gật đầu: “Tạ lang quân khách khí rồi.”
Người bên cạnh bỗng nhiên nắm lấy ngón út của ta. Ta thuận tay nhìn qua, nam nhân kia lại cố ý đưa ánh mắt nhìn về phương xa.
“Mạch Đông còn đang chờ chúng ta đi ăn hoành thánh.”
Ta vui vẻ, nắm lại, đan mười ngón tay với chàng.
“Chúng ta đi thôi.”
33.
Vào ngày lên ngôi, bệ hạ đã mở tiệc mừng thành lập triều đại mới tại đền thờ Thiên Nguyên. Nhưng hôm nay chúng ta phải tham gia, mới thật sự là tiệc mừng công.
Vẫn là một gian tiểu viện, không có ti tửu, thượng thực ở bên hầu hạ, mọi người ầm ĩ hò hét truyền thức ăn cho nhau, nâng chén cạn chén, giẫm chân ở trên ghế uống rượu vung quyền, rất náo nhiệt.
Bệ hạ cùng Hoàng hậu — hôm nay nên gọi Thẩm Công cùng Thu tỷ, cũng mặc thường phục, cùng mọi người kề vai sát cánh.
Mạch Đông ngồi song song với ta, nàng ấy ghé vào tai ta nói những phiền não gần đây.
Thì ra, nàng bị tiểu lang quân Phù Tiết Lệnh gia quấn lấy.
“Ta chỉ thuận tay giúp hắn một lần! Ai biết hắn phiền như vậy chứ? Cả ngày ồn ào cái gì mà dùng thân báo đáp ân cứu mạng, mỗi ngày đều quấn quít lấy ta, phiền muốn chet!”
Ta nhịn cười nói: “Vậy ngươi đ//ánh hắn một trận, bảo đảm hắn không dám quấn quít lấy ngươi nữa.”
“Vậy sao được!”
Mạch Đông trừng to mắt: “Hắn yếu như vậy, lỡ đ//ánh chết thì làm sao bây giờ?”
Ta đáp lời trêu chọc: “Hay ngươi còn luyến tiếc hắn.”
Mạch Đông quay mặt đi: “Ai luyến tiếc! Ta đây là thương người!”
Ta cười gắp một miếng rau xanh cho nàng:
“Kỳ thật tiểu lang quân Phù Tiết Lệnh gia đó tính tình cũng ôn hòa, nếu ngươi thích, không bằng cùng hắn ở chung nhiều một chút.”
“Ai thích – – sao ngươi lại biết rõ như vậy? Có phải quen biết với hắn từ trước rồi không?”
Ta chống cằm: “Ta hỏi ngươi, tiểu lang quân kia họ gì?”
Mạch Đông nói: “Hắn họ Lư.”
“Vậy không phải đúng rồi sao, Lư tiểu lang quân đó chính là biểu đệ của ta.”
Mạch Đông trừng to mắt, ôm lấy cánh tay ta:
“Vậy giữa ta và biểu đệ ngươi, ngươi thích ai hơn?”
Ta buồn cười: “Đương nhiên là Mạch Đông ngươi.”
Rượu qua ba tuần, Trần Mạnh bưng ly rượu, trên mặt mang theo chút men say, đi tới trước mặt ta. Ta cầm chén đứng lên, trước khi hắn mở miệng cười trêu ghẹo.
“Trần huynh hôm nay thật sự đến uống rượu với ta hay lại muốn mắng ta một trận vậy?”
“Ngày đó đều là vi huynh không đúng, vi huynh tự phạt ba chén, thay lời xin lỗi!”
Tân triều thành lập, Trần Mạnh nhận chức võ tướng. Ta nói: “Chúc Trần huynh võ vận phương xương!”
Trần Mạnh đảo mắt: “Chúc Lư viện trưởng đào lý khắp thiên hạ, chúc tiểu huynh đệ đạt được ước nguyện!”
Giang Tuyết Hạc lẳng lặng nhìn ta, ngọn đèn vàng ấm chiếu rọi trên mặt mày như tranh vẽ của hắn, ánh mắt nhìn nhau, hắn bỗng nhiên mỉm cười, vươn tay về phía ta.
Ta cùng người này, bảy tuổi quen biết, mười một tuổi hiểu nhau, mười hai tuổi trao đổi tâm ý.
Năm mười ba tuổi, hắn bị buộc tội ra ngoài phía Bắc. Năm mười sáu tuổi, ta buộc phải kết hôn với người khác. Mười chín tuổi gặp lại.
Đến năm hai mươi tuổi, hắn cẩn thận nắm tay ta: “Huy Âm, nàng có muốn lấy ta làm phu quân không?”
Llúc này, trời đất dường như chỉ còn lại nhịp tim của hai người. Ta chậm rãi mở miệng: “Được.”
Từ biệt về sau, nhớ lại gặp lại.
Mấy hồi hồn mộng cùng quân đồng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.