14
Ta là người như vậy.
Kiếm được tiền thì thái độ phục vụ sẽ đặc biệt tốt.
Quan tâm khách hàng toàn diện.
Nhân lúc chưởng quầy đang điên cuồng gói đồ, ta tiến đến gần công chúa bắt chuyện: “Nghe nói công chúa và Thẩm đại nhân sắp thành hôn rồi?”
Công chúa cảnh giác nhìn ta:
“Hỏi cái này làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn nối lại tình xưa với Thẩm Tu Hoằng ?”
“Ta nói sao ngươi lại gầy đi nhiều thế, hóa ra là tương tư thành bệnh.”
“Hừ, ta khuyên ngươi nên sớm chết tâm đi!”
“Trái tim của Thẩm Tu Hoằng rất nhỏ, chỉ chứa được một mình ta.”
Oan uổng quá, thanh thiên đại lão gia ơi.
Nhìn nhiều Tiêu Cẩn Phong thêm vài lần, ta còn chẳng nhớ Thẩm Tu Hoằng trông như thế nào nữa.
Ai ăn thịt lại đi thèm cỏ khô bên nhà hàng xóm chứ.
Ta nở một nụ cười giả tạo nghề nghiệp: “Là thế này công chúa điện hạ, tiệm vải nhà ta mới nhập về một lô gấm Phù Quang, màu đỏ tươi, đặc biệt thích hợp để may hỷ phục, nếu công chúa điện hạ muốn mua thì ta có thể giảm giá tám phần và còn giao hàng tận nơi.”
“Khương Lưu! Ngươi bị bệnh à! Chúng ta là tình địch!”
“Thế thì sao? Công chúa điện hạ có muốn mua không? Nếu muốn mua thì phải nhanh lên, lô vải này rất được ưa chuộng.”
Công chúa nhướng mắt, đôi mắt đen láy không thấy đâu nữa.
Giọng nói lớn tiếng và vô ngữ hét vào mặt ta: “Khương Lưu! Cả đời này ta sẽ không bao giờ mua đồ ở cửa hàng của ngươi! Tuyệt đối không!”
Nói bừa, vừa rồi ngươi mới mua đấy.
Nàng nhanh chóng bảo thị nữ lấy một phong thiếp hồng đưa cho ta:
“Mùng mười tháng sau, ngươi hãy đến dự hôn lễ của bản cung.”
“Ta muốn cho ngươi tận mắt thấy ta và Thẩm lang hạnh phúc thế nào!”
Ta nhìn tờ thiếp có dán vàng lá, nghĩ bụng về sẽ gỡ hết chúng ra.
“Có thể dẫn người đi cùng không? Ta muốn dẫn theo phu quân đi mở mang tầm mắt.”
Công chúa như nghe được chuyện cười tuyệt thế nào đó, cười đến cong cả eo:
“Khương Lưu, ngươi có phải bị hỏng đầu rồi không? Ngươi lấy đâu ra phu quân ha ha ha.”
“Ta muốn xem ngươi có thể dẫn ai đến.”
15
Ta đưa cho chưởng quầy một thỏi vàng.
Đưa cho Tiểu Đào một thỏi vàng.
Rồi ngồi đếm tiền của công chúa mà cười không khép được miệng.
Mỗi người chúng ta đều có tương lai tươi sáng.
Trên đường về, ta đi ngang qua Hộ bộ, nơi Tiêu Cẩn Phong làm việc.
Nghĩ đến mấy hôm nay không gặp hắn, ta liền hỏi Tiểu Đào: “Dạo này Nhiếp chính vương rất bận sao?”
“Chắc là bận lắm, bận đối phó với phu quân trước kia của tiểu thư, nghe nói ba năm trước Thẩm đại nhân viết sai một chữ trong tấu chương cũng bị Nhiếp chính vương lôi ra bắt viết lại.”
Thế thì đúng là… rất bận.
“Sao ngươi biết rõ thế? Như thể tận mắt chứng kiến vậy.”
Ta chậm rãi đánh giá Tiểu Đào.
Tiểu Đào giơ ngón trỏ lên môi, làm động tác “Suỵt”:
“Tiểu thư đừng hỏi, ta có hệ thống tình báo của mình gồm toàn bộ nha hoàn trong kinh thành, là một tổ chức rất thần bí.”
Nàng ấy cư nhiên có bí mật với ta!
Bồ tát nói, chỉ cần niệm tên một người trên ba lần, người đó sẽ xuất hiện.
Có lẽ vì ta đã nhắc đến hắn quá nhiều lần (còn có mắng hắn).
Hôm nay Tiêu Cẩn Phong về sớm hơn thường lệ.
Hắn cởi áo choàng, bước nhanh về phía ta.
Ánh mắt như nước sốt đặc quánh dính chặt vào người ta: “Nghe nói hôm nay nàng gặp công chúa ở Kim Ngọc Các? Công chúa là người rất vô lý, không bắt nạt nàng chứ? À, ta không có ý gì khác, chỉ thuận miệng hỏi thôi, nàng đừng hiểu lầm.”
“Không có, nàng còn mời ta đến tham dự hôn lễ.”
Tiêu Cẩn Phong dùng ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nếu nàng cầu xin bản vương, bản vương có thể miễn cưỡng đi cùng nàng đến dự hôn lễ của công chúa và Thẩm Tu Hoằng .”
“Nếu Vương gia bận thì ta có thể tự đi, không cần miễn cưỡng.”
“Bản vương không bận, bản vương không phải vì đi cùng nàng nên mới đi, bản vương chỉ thấy phu quân trước kia của nàng quả thực không vừa mắt, muốn chọc tức hắn ta một chút.”
“Cảm ơn Vương gia.”
“Không có gì.”
16
Từ lúc xuống xe ngựa đến khi bước vào tiền sảnh phủ công chúa.
Ta đã bán được mười bảy cuộn Phù quang cẩm.
Tất cả các quý nữ kinh thành đến dự hôn lễ của công chúa khi nhìn thấy bộ y phục ta mặc trên người đều không nhịn được hỏi một câu:
“Chất liệu gì thế? Đẹp quá.”
“Phù quang cẩm mới về, muốn mua một cuộn không? Bây giờ mua được bớt hai mươi phần trăm còn đưa hàng tới tận cửa.”
Thật tốt quá.
Lần sau công chúa tái giá, ta lại đến.
Nghi lễ kéo dài nửa canh giờ, rất phức tạp, rất dài dòng, rất long trọng.
Kết thúc, các thị nữ cầm giỏ hoa đi vòng quanh một vòng, rắc toàn là kim phấn.
Biết thế ta đã mang theo một cái thùng để đựng.
Không biết là tiểu thư nhà ai ngồi bên cạnh ta, trông mặt thì lạ hoắc.
Nhưng nội dung thì ta quen lắm.
“Nghe nói phò mã là hàng cũ.”
Ta sáp lại gần, nhỏ giọng nói: “Ngươi nghe không nhầm đâu.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVừa dứt lời, công chúa đã ôm lấy cánh tay Thẩm Tu Hoằng từ từ tiến đến trước mặt ta.
Hai người cùng lúc nhìn xung quanh ta.
Sau đó công chúa lên tiếng: “Khương Lưu, ngươi không phải nói là sẽ dẫn phu quân đến mở mang tầm mắt sao? Sao chỉ có một mình ngươi? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn nhớ nhung phò mã, bị ám ảnh rồi, tưởng tượng mình có phu quân? Ha ha ha.”
Đều tại Tiêu Cẩn Phong, ra cửa nhất định phải bước chân trái trước để rồi giẫm phải phân chó nên phải quay về rửa lại giày.
Hắn nói đó là đôi giày mới hắn đặt làm riêng, nhất định phải đi.
“Đừng vội, phu quân ta có việc bận, lát nữa sẽ đến.”
Thẩm Tu Hoằng cười, tiếng cười rất khó nghe.
Hắn ôm công chúa, vẻ mặt đắc ý:
“Khương Lưu, đừng cứng miệng nữa, ta biết ngươi không quên được ta, muốn hấp dẫn sự chú ý của ta nhưng tình cảm không thể cưỡng cầu.”
“Ai nói Vương phi của bản vương không quên được Thẩm đại nhân?”
Tiêu Cẩn Phong, tuy đến muộn nhưng vẫn còn kịp.
17
Tiếng nhạc “Cạch” một cái rồi dừng lại.
Công chúa và Thẩm Tu Hoằng ngẩn ra một lúc lâu.
Biểu cảm trên mặt sắp nứt ra đến nơi.
Cuối cùng, khó khăn lắm mới phản ứng lại được, vẻ mặt không thể tin nổi——
Vương phi của Tiêu Cẩn Phong, hình như chính là ta.
Ta đọc rõ mồn một trong đôi mắt mở to hơn cả cái bát của hai người này mấy chữ:
Khương Lưu thế mà cũng làm được?
Tiêu Cẩn Phong đi tới nắm tay ta, liếc nhìn hai người họ, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Tu Hoằng , nói với tiểu thị vệ:
“Đi mua một cái gương về, coi như là quà cưới mà bản vương tặng cho Thẩm đại nhân.”
Khi người ta xấu hổ, sẽ rất bận rộn.
Ví dụ như Thẩm Tu Hoằng , chỉnh xong vạt áo lại chỉnh cổ áo, chỉnh xong của mình còn muốn chỉnh của công chúa.
Công chúa bực bội hất tay hắn ra, cười với Tiêu Cẩn Phong: “Vương gia, có thể ngài không biết, Khương Lưu này…”
“Bản vương biết, trước kia Khương Lưu bị mù, bây giờ đã được bản vương chữa khỏi rồi.”
Công chúa vẫn không cam lòng: “Một nữ thương gia như nàng ta, sao có thể xứng với Nhiếp chính vương do tiên đế đích thân sắc phong?”
Tiêu Cẩn Phong im lặng một lúc, vẻ mặt như có điều suy nghĩ:
“Công chúa nói đúng, bản vương quả thực phải cố gắng hơn nữa, nếu không sẽ không xứng với Khương Lưu.”
Đã, đã đọc sai thoại rồi sao?
Công chúa không nhịn được nữa: “Thật ra ngươi không phải Nhiếp chính vương đúng không? Ngươi là giả đúng không?”
Nói rồi, nàng lại nhìn ta, rất kích động: “Khương Lưu! Phu quân của ngươi sao có thể là Nhiếp chính vương được! Trong dân gian rõ ràng đồn rằng Nhiếp chính vương yêu thích long dương mà! Ta vẫn luôn thích cặp đôi hắn và hoàng đế ca ca! Ngươi vậy mà dám phá hỏng cp của ta! A a a!”
Đây là tin tức mà ta không tốn tiền cũng có thể nghe được sao?
Ta đang định đi nhặt cái cằm đã rớt xuống đất của mình lên thì nghe Tiêu Cẩn Phong nói: “Trước kia là vậy, sau khi gặp Khương Lưu thì không phải nữa.”
Hả? Ta còn có chức năng này nữa sao?
18
“Ăn no chưa?”
Tiêu Cẩn Phong phớt lờ đám người hỗn loạn, bình tĩnh hỏi ta.
Ta lắc đầu: “Chưa no, không ngon, kém xa đầu bếp của Vương phủ.”
“Vậy về nhà thôi, trước khi ra ngoài ta đã bảo người chuẩn bị món mà nàng thích.”
Hắn kéo ta đi qua trước mặt công chúa và Thẩm Tu Hoằng .
Không ngoảnh lại, bỏ mặc sự ồn ào náo nhiệt phía sau.
Tiêu Cẩn Phong hôm nay, đẹp trai nhất kinh thành!
Bước ra khỏi cổng của phủ công chúa, ta không cười được nữa.
Tiêu Cẩn Phong bế ta lên ngựa.
Hắn, thế mà, cưỡi ngựa đến!
Ta quá nhung nhớ cỗ xe ngựa mềm mại thoải mái…
Tiêu Cẩn Phong một tay ôm eo ta, một tay nắm dây cương, hơi thở phả vào tai ta: “Cưỡi ngựa nhanh hơn một chút, có thể để nàng ăn cơm sớm hơn.”
Ta ngoảnh đầu nói rất chân thành: “Vậy ngươi có thể dùng hai tay nắm dây cương không? Dùng một tay rất nguy hiểm.”
Tiêu Cẩn Phong im lặng: “…”
“Khi bản vương hành quân đánh giặc, cây trường thương kia nặng hơn nàng nhiều.”
Ồ, vậy ngươi cũng khá giỏi.
Ăn xong, ta chống cằm nhìn Tiêu Cẩn Phong ngồi đối diện ta.
Một khuôn mặt không thể chê vào đâu được cả về da dẻ lẫn xương cốt.
Đang ngắm thì Tiêu Cẩn Phong đặt bát xuống, nâng mí mắt, ánh mắt chạm nhau giữa không trung.
“Nhìn nữa là phải trả tiền.”
“Ta chỉ đang nghĩ, Vương gia, ngươi thật sự yêu thích long dương sao? Mặc dù ngươi nói sau khi gặp ta thì không phải nữa nhưng thật ra cũng không sao, ta không để ý, thật sự không để ý, chỉ cần ngươi mỗi tháng đưa cho ta…”
Ta suy nghĩ một chút, giơ năm ngón tay ra.
“Chỉ cần mỗi tháng ngươi đưa cho ta năm nghìn lượng, ta nhất định sẽ làm tròn vai người vợ hờ này!”
“Khương Lưu.” Tiêu Cẩn Phong phất tay đuổi Tiểu Đào và tiểu thị vệ đi: “Nàng rất muốn biết?”
Ta gật đầu lia lịa, suýt nữa thì vẹo cả cổ.
Tiêu Cẩn Phong ngoắc ngoắc tay với ta.
Ta như bị ma xui quỷ khiến đứng dậy đi về phía hắn.
Vừa đến gần, hắn đã kéo ta vào lòng: “Nàng tự thử không phải là biết rồi sao?”
“Thử thì thử.”
Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.
Nhưng không ai nói với ta rằng…
Thử một chút liền chết… á!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.