Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

9:51 sáng – 17/11/2024

8

Thẩm Tu Hoằng nói mùi đồng tiền trên người ta làm hắn khó chịu.

Bóp mũi bỏ đi.

Hắn vừa biến mất khỏi tầm mắt ta.

Tiêu Cẩn Phong đã chậm rãi đi tới, chắp tay lại gần ta:

“Vương phi đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn Thẩm Tu Hoằng.” Cái tên thần kinh.

Bốn chữ sau bị Tiêu Cẩn Phong cắt ngang.

Hắn tủi thân nhìn ta: “Sao nào, lúc hòa li quên mang theo ánh mắt à?”

Ta vội nhét hai cái bánh bao nhân thịt to vào tay hắn: “Ăn lúc nóng mới ngon.”

Tiêu Cẩn Phong nhận lấy bánh bao ngửi ngửi, ngũ quan căng thẳng lập tức giãn ra: “Xem như nể tình nàng mang cho bổn vương món bánh bao bổn vương thích nhất, bổn vương sẽ không so đo với nàng.”

Hả? Ta mua đại thôi mà.

Ngồi trong xe ngựa sang trọng của Tiêu Cẩn Phong.

Ta nhìn trái nhìn phải, lại đưa tay sờ lên tấm vải dùng làm rèm xe.

Thiên Ti gấm thượng hạng, thật có phẩm vị.

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Tiêu Cẩn Phong: “Thích xe ngựa này không? Tặng nàng.”

“Cái này, cái này ngại quá, cảm ơn phu quân!”

Tiêu Cẩn Phong quay mặt đi ho khan một tiếng.

“Đừng hiểu lầm, bổn vương vẫn luôn thấy xe ngựa này trang trí quá ẻo lả.”

“Không hợp với khí khái nam nhi của bổn vương.”

“Không phải cố ý tặng nàng.”

“Không sao đâu, vương gia.” Ta nắm lấy tay Tiêu Cẩn Phong: “Chỉ cần là do người tặng, ta đều thích.”

Càng đắt ta càng thích.

9

Tiêu Cẩn Phong xuống xe ngựa thì loạng choạng một chút.

Ta muốn đỡ hắn.

Hắn như bị điện giật đẩy ta ra.

“Bổn vương… bổn vương còn rất nhiều văn thư chưa phê duyệt.”

Nói xong, không ngoảnh lại mà chạy mất.

Nghề Nhiếp chính vương của các ngươi đều bận rộn như vậy sao?

Mãi đến đêm, Tiêu Cẩn Phong vẫn chưa xuất hiện.

Ta uống bát canh an thần dưỡng nhan do Tiểu Đào mới nghiên cứu ra rồi ngủ một mạch đến sáng.

Vừa nhắm mắt, chỗ bên cạnh liền lõm xuống một khoảng.

Tiêu Cẩn Phong nằm ngửa, hai tay chắp trước ngực như một xác ướp khô.

Nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng, đẩy Tiêu Cẩn Phong: ” Nhiếp chính vương điện hạ của ta ơi, đây là giường chứ không phải quan tài, ngủ không cần phải gò bó như vậy, muốn ngủ thế nào thì ngủ.”

Sau đó Tiêu Cẩn Phong lật người.

Đặt tay lên eo ta.

Tiếp theo, hơi dùng sức, kéo ta vào lòng.

Được rồi, ngủ như vậy là được chứ gì?

“Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là trời sinh thể hàn, mà ngươi lại vừa vặn là mệnh hỏa.”

“Trước kia ta đều ôm lò sưởi để ngủ nhưng để cưới ngươi, ta đã bán lò sưởi đi đổi thành vàng mà ngươi thích nhất.”

“Không giúp ta sưởi ấm cũng không sao, ta chỉ bị đông chết thôi, không vấn đề gì lớn.”

“Nếu ngươi không muốn thì cứ để ta chết cóng đi.”

“Để ta chết cóng đi, không sao đâu.”

Ta là người mềm lòng, thật đấy.

Tuyệt đối không phải vì mười cửa hàng, mười rương vàng, mười thuyền hàng, mười công thức nấu ăn thất truyền kia.

Ta ngẩng đầu, mũi lướt qua cằm Tiêu Cẩn Phong.

Va vào đôi mắt đen láy kia.

Tiếng hít thở gần trong gang tấc đột nhiên khựng lại.

Cách lớp vải không quá mỏng, ta nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

Ngũ quan của Tiêu Cẩn Phong dần dần phóng to.

Càng ngày càng gần ta…

10

Đầu óc ta trống rỗng.

Căng thẳng đến phát khóc.

Muốn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, kết quả——

Nôn ọe một tiếng.

Đồng tử Tiêu Cẩn Phong co lại, biểu cảm trên mặt từ kinh ngạc chuyển sang tức giận: “Khương Lưu! Nàng ghê tởm bổn vương đến vậy sao?”

“Không phải… ta… ọe…”

Trước khi mặt Tiêu Cẩn Phong hoàn toàn đen như đáy nồi.

Ta kéo tay áo hắn: “Hình như… hình như ta bị đau bụng…”

Dạ dày cuộn trào, từng cơn đau quặn thắt, như bị lửa đốt.

Đau đến nỗi trán ta toát mồ hôi lạnh.

Tiêu Cẩn Phong hoảng hốt thấy rõ.

“Thái y viện có thái y trực, ta đi gọi thái y!”

Không lâu sau, hắn lại quay lại, bế thốc ta lên, vội vã đi ra ngoài: “Không được, đợi thái y đến thì chậm quá, ta đã cho người chuẩn bị xe ngựa rồi, đưa nàng đến thẳng thái y viện.”

Trên đường đi, ta bị xóc nảy nôn thêm hai lần.

Tiêu Cẩn Phong vén rèm xe, nói với tiểu thị vệ đang đánh xe:

“Ngày mai đi nói với Công bộ Thượng thư, đường sá kinh thành nên sửa lại rồi.”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn ta:

“Đừng hiểu lầm, bổn vương là Nhiếp chính vương, quan tâm đến đời sống của người dân kinh thành cũng là điều nên làm.”

Đáp lại hắn, là một tiếng ọe nữa của ta…

11

Thái y dụi mắt ngái ngủ bắt mạch xong.

Vừa viết đơn thuốc, vừa khó chịu hỏi Tiêu Cẩn Phong:

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Nghe nói nhà bếp của phủ Nhiếp chính vương còn khó vào hơn cả ngự thiện phòng, là vì cần phải sáng tạo sao?”

“Hơn mười loại thực phẩm tương sinh tương khắc nấu chung với nhau, nấu rất khá, lần sau đừng nấu nữa.”

Tiểu Đào đứng bên cạnh ta thở dài:

“Đó là công thức mà ta đã lật hơn mười cuốn sách cổ mới tìm được…”

“Đúng rồi.” Thái y nhìn ta: “Vương phi thích ăn đồ mặn sao?”

Ta bất lực gật đầu: “Thích…”

Thái y cười lấy ra một tờ giấy.

Đầu bút lông chấm mực nhanh chóng lướt trên mặt giấy.

“Những thứ này không có lợi cho việc hồi phục của Vương phi, hãy nhớ, nửa tháng tới không được đụng vào.”

Ta nhìn tờ giấy đầy ắp tên các loại thịt.

Hai mắt tối sầm, trời sụp đất nứt.

Run rẩy đi đến cửa, vừa mới nhấc chân lên.

Phía sau lại truyền đến giọng nói của thái y:

“Ồ đúng rồi, gần đây ở các tửu lâu trong kinh thành, thịt nhân tạo rất thịnh hành, nếu Vương phi muốn mau khỏi thì cũng không được ăn thịt nhân tạo.”

Đáng ghét, vừa nghĩ đến đường lui thì đã gãy mất rồi.

Tiểu Đào! Tiền thưởng tháng này của ngươi mất rồi!

Ngồi vào trong xe ngựa ta mới phát hiện ra.

Tiêu Cẩn Phong không mặc áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo lót.

Ngực áo còn bị ta nôn đầy bẩn thỉu.

“Làm bẩn quần áo của Nhiếp chính vương, thật ngại quá.”

Khách sáo một chút, đừng coi là thật.

Tiêu Cẩn Phong cúi đầu nhìn: “Ồ, không sao, ngày khác nàng cũng để cho bổn vương làm bẩn quần áo một lần là hòa nhau.”

Hả? Từ hòa nhau được dùng như vậy sao?

Nhưng ta không thể tỏ ra mình chưa từng va chạm xã hội.

“Được.”

12

Ăn cháo gạo với rau xanh, rau cải xôi, cải lông trong nửa tháng.

Ta trông như một cây rau thành tinh.

Đói đến nỗi mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục.

Người không biết còn tưởng ta vừa mới bị lưu đày về.

Tên Tiêu Cẩn Phong này chắc chắn là cố tình đối đầu với ta.

Ta bảo Tiểu Đào giấu một cái đùi gà, đang chuẩn bị ăn vụng thì tiểu thị vệ đã xuất hiện.

Hắn rất thành thạo lấy ra một tờ giấy từ trong túi.

Đọc to: “Vương gia nhà ta nói rồi, xin Vương phi tuân thủ chặt chẽ lời dặn của thái y, không được ăn bất kỳ đồ ăn mặn nào, nếu thực sự không kiềm chế được thì mấy cửa hàng trên phố Chu Tước có bán đồ mới, Vương phi có thể đến xem, mọi chi tiêu đều do Vương gia trả.”

Tiêu Cẩn Phong, chính ngươi nói đấy.

Ta nhét vào túi bên trái và túi bên phải mỗi bên một thỏi vàng nặng năm cân.

Vì ta đã gầy đi mười cân nên nhất định phải bảo toàn trọng lượng.

Ngân phiếu đã không còn xứng với trọng lượng của ta nữa.

Triều ta gần đây giao hảo với người dị quốc, trong kinh thành có rất nhiều thương nhân người Hồ.

Đồ trang sức mới trong cửa hàng cũng thiên về phong cách dị vực.

Sặc sỡ, kỳ quái, kỳ lạ mà đẹp.

Ta chọn đầy một khay trâm cài tóc, hào hứng lấy ra một thỏi vàng: “Không cần trả lại.”

Dùng tiền của Tiêu Cẩn Phong để mua đồ trong cửa hàng mà Tiêu Cẩn Phong tặng ta.

Đều là của ta, đều là của ta!

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ sắc nhọn:

“Ồ, đây không phải là Khương Lưu sao, ngươi là đẳng cấp gì, đồ của Kim Ngọc Các ngươi cũng xứng dùng sao?”

Người đi vào mặc một bộ quần áo lộng lẫy, nhìn có chút quen mắt.

Tiểu Đào nhắc nhở ta: “Tiểu thư, nàng ta chính là người kia kìa!”

Ồ, thê tử hiện tại của phu quân cũ của ta đây mà.

13

Công chúa dẫn theo tám thị nữ đi ngang qua ta.

Rất vô tư đưa ra bàn tay ngọc ngà đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo đế vương siêu to khổng lồ——

Lấy đi khay đựng đầy trang sức của ta.

Tay thì đẹp đấy nhưng người thì thật xấu.

Nàng ta thản nhiên liếc nhìn chưởng quầy, lớn tiếng nói:

“Kim Ngọc Các không chỉ là sản nghiệp của Nhiếp chính vương phủ, mà còn là tiệm trang sức tốt nhất kinh thành, những thứ ở đây có thể bán cho những ai, không thể bán cho những ai, không cần ta phải nói nhiều chứ?

“Theo ta thì, loại nữ nhi thương gia hôi hám mùi tiền như thế này, không nên để nàng ta vào.”

Chưởng quầy vừa lau mồ hôi vừa nhìn ta.

Điên cuồng ra hiệu cho ta: Phu nhân, người nói một câu đi!

Ta cũng dùng ánh mắt đáp lại hắn một câu: cứ để ta.

“Công chúa điện hạ, thứ trong tay người ta đã trả tiền rồi, nếu người cũng muốn…”

“Phải trả nhiều hơn ta mới được.”

“À đúng rồi, năm ngoái trong bảng xếp hạng nộp thuế của kinh thành ta đứng trước 5, bệ hạ đích thân viết thư cảm tạ ta đã đóng góp vào việc xây dựng kinh thành, bệ hạ còn nói, những thương gia như chúng ta mới là tương lai của triều đại, bảo chúng ta năm nay phải tiếp tục cố gắng, công chúa có cho rằng bệ hạ nói không đúng không?”

Đôi mắt hạnh nhân đẹp đẽ của công chúa mở to tròn xoe.

Nhìn nhìn mà thấy đói bụng, thật đấy.

“Khương Lưu, ngươi có ý gì? Lấy hoàng huynh ra để áp chế ta sao? Những thứ này bản cung đều muốn! Nàng ta trả bao nhiêu, bản cung trả gấp đôi!”

Ta mỉm cười nhàn nhạt: “Ta trả gấp ba…”

Công chúa tức giận: “Ta trả gấp bốn!”

Đây là cơ hội tăng giá ngàn năm có một!

Là một thương nhân gian xảo, tuyệt đối không thể bỏ qua!

“Gấp năm… Công chúa điện hạ, loại nữ nhi thương gia đầy mùi đồng tiền như chúng ta, thứ không thiếu nhất chính là tiền…”

“Gấp sáu! Ngoài những thứ này, hôm nay ta muốn mua hết tất cả những thứ trong tiệm!”

Ta thở dài, che mặt, giọng điệu tiếc nuối:

“Vẫn là công chúa điện hạ thực lực hùng hậu, ta không tranh nổi, không tranh nổi.”

Công chúa đắc ý cong môi: “Ngươi biết là tốt rồi.”

Kiếm tiền, dễ như trở bàn tay.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận