7.
Chu Cảnh Nghiễn ở lại mấy ngày liền không chịu đi, cuối cùng vào một buổi chiều nọ, tôi không nhịn được nữa liền gọi anh ta vào phòng bệnh.
“Rốt cuộc anh muốn gì, nói thẳng ra đi.”
Anh ta phớt lờ câu hỏi của tôi, tự mình cầm dao gọt hoa quả cho tôi: “Anh nhớ em thích ăn táo nhất.”
“Đủ rồi.” Tôi hất mạnh quả táo trên tay anh ta xuống, tức đến mức thở không đều: “Nói đi, mục đích của anh là gì, là muốn tôi quỳ xuống cầu xin anh buông tha cho tôi sao?”
Sự nhẫn nại của Chu Cảnh Nghiễn đã đến giới hạn, nhưng vẫn ôn tồn nói: “Chỉ là muốn bù đắp cho em.”
Tôi cười khẩy hai tiếng: “Buồn cười, trước đây bảo anh ở bên tôi thêm một phút là vô lý. Bây giờ tôi sắp chết rồi, anh lại giả vờ giả vịt muốn bù đắp cho tôi, là sợ tôi chết đi xuống địa ngục kiện anh à?”
Ba mươi giây dài đằng đẵng, môi anh ta mấp máy, nhưng lại không nói gì.
“Được, muốn bù đắp cho tôi thì tôi cho anh cơ hội. Bây giờ lập tức, cút khỏi phòng bệnh của tôi, rồi cút khỏi thế giới của tôi, đến chết tôi cũng không muốn gặp lại anh.” Tôi dùng ngón trỏ chọc vào ngực anh ta: “Chết rồi cũng không muốn gặp.”
“Tuệ Tuệ, đừng nhẫn tâm như vậy.” Chu Cảnh Nghiễn bỗng cúi đầu xuống, có thứ gì đó nóng hổi rơi trên ngón tay tôi.
Lâu lắm rồi mới thấy, vậy mà tôi còn được chứng kiến anh ta khóc thêm một lần nữa.
Lần trước thấy Chu Cảnh Nghiễn khóc là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, tôi giận dữ đòi chia tay với anh ta, lúc đó anh ta cũng giống như hôm nay, cúi đầu nói: “Tuệ Tuệ, đừng bỏ anh.”
Chu Cảnh Nghiễn, là anh bỏ tôi trước.
“Muốn khóc thì cút ra ngoài mà khóc, nhìn phát ói.” Tôi đẩy anh ta ra, xoay người nằm xuống, trùm chăn kín đầu.
Chu Cảnh Nghiễn thời trai trẻ đã mãi mãi ở lại thành phố Châu năm xưa. Tôi yêu nhất anh ta thời niên thiếu, chứ không phải anh ta trong bộ vest chỉnh tề bây giờ, càng không phải là tổng giám đốc Chu khiến tôi thất vọng hết lần này đến lần khác.
Tôi biết, không thể quay lại được nữa, không phải vì tôi sắp chết.
Chu Cảnh Nghiễn chưa bao giờ chịu đựng sự sỉ nhục như thế, có lẽ bị tổn thương đến lòng tự trọng, nên đã cúi xuống nhặt quả táo trên đất lên, nói: “Được, anh đi, tối nay em muốn ăn gì, anh mang đến cho em.”
Cổ họng tôi nghẹn đắng, không nói nên lời.
Cũng không muốn nói thêm nửa lời nào với anh ta lúc này.
Thời gian lại trôi qua hơn nửa tháng, đến ngày sinh nhật tôi, Chu Cảnh Nghiễn cả ngày không xuất hiện. Đối với tôi mà nói, đây quả là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất.
Tôi truyền xong dịch, nhét thuốc giảm đau vào miệng định ngủ một giấc thì cửa phòng lại bị đẩy ra.
“Chúc mừng sinh nhật, Tuệ Tuệ.” Chu Cảnh Nghiễn trông vội vã, như thể vừa chạy đến, trên tay còn cầm một chiếc bánh sinh nhật xấu xí.
Trên đó không biết dùng gì viết hai chữ: “Tuệ Tuệ”.
Tôi ngồi dậy, nhìn vào mắt anh ta, không chút gợn sóng: “Tôi đã không còn đón sinh nhật từ lâu rồi.”
Tôi “tách” một tiếng tắt đèn phòng bệnh đi. Trong căn phòng mờ tối, tôi thản nhiên nói: “Sau khi anh và An Nhã đến với nhau, năm nào sinh nhật tôi cũng đón một mình, không có quà, không có lời chúc của anh, thậm chí lần nào anh cũng đưa An Nhã ra nước ngoài.”
Nói đến đây, tôi cảm thấy thật nực cười: “Là sợ tôi mặt dày đến tìm anh sao?”
Tôi chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng hôm nay thật tròn: “À đúng rồi, anh có biết tại sao tôi lại quan tâm đến việc anh có tặng quà và chúc phúc cho tôi không? Tôi nghĩ anh phải là người rõ nhất chứ, từ ngày chúng ta rời khỏi thành phố Châu, tôi chỉ có một mình anh.”
Nhưng lại quên mất rằng, trong cuộc đời anh, còn có rất nhiều người khác nữa.
Chu Cảnh Nghiễn ngây người đứng tại chỗ, chiếc bánh kem trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Tại sao tôi luôn nói anh đãng trí? Bởi vì anh luôn quên những lời hứa với tôi, anh còn nhớ ước nguyện sinh nhật năm 18 tuổi của tôi là gì không?”
Chu Cảnh Nghiễn nghẹn ngào: “Quên rồi.”
Tôi khẽ cười hai tiếng, không hề thất vọng: “Năm 18 tuổi, anh tổ chức sinh nhật cho tôi ở quán karaoke, rồi tặng tôi một chiếc nhẫn. Ước nguyện sinh nhật năm đó của tôi có liên quan đến chiếc nhẫn, là muốn có một mái ấm thuộc về hai chúng ta.”
“Tôi rất hối hận, Chu Cảnh Nghiễn.” Mũi tôi cay cay, cắn chặt môi để không khóc: “Ước nguyện sinh nhật năm nay của tôi là được quay về quá khứ, từ giây phút anh hỏi tên tôi, tôi sẽ quay đầu bỏ đi.”
8.
Thời gian trôi qua, Chu Cảnh Nghiễn và Tống Tình khó tránh khỏi gặp mặt nhau. Hai người họ đứng nói chuyện gì đó ở bên ngoài, tôi dường như nghe không rõ lắm.
“Bác sĩ nói bệnh tình của Tuệ Tuệ ngày càng nghiêm trọng, có thể không qua khỏi mùa đông này.”
Giọng Chu Cảnh Nghiễn hình như không có gì thay đổi: “Tôi biết rồi.”
Xem ra tôi sẽ chết vào mùa đông này rồi. Tôi xuống giường, chậm chạp bước vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại, nhìn mình trong gương, tôi cố gắng nở một nụ cười.
Xấu xí, thật sự quá xấu xí. Tôi vội vàng lau đi những giọt nước mắt vừa trào ra, hít hít mũi, sờ lên bộ tóc giả trên đầu: “Cứ tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, sao vẫn thấy sợ hãi thế này?”
Quả nhiên đúng như bác sĩ Trần nói, bệnh tình của tôi trở nặng, tối hôm đó phải vào phòng cấp cứu một lần. Cơn đau vượt xa giới hạn chịu đựng của tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐêm khuya thanh vắng, sau khi thuốc tê hết tác dụng, tôi tỉnh lại thì nhìn thấy Tống Tình đang ngủ gục bên cạnh, run rẩy nói: “Tống Tống, tớ không muốn chữa trị nữa…”
“Không được.” Điều tôi không ngờ tới là Chu Cảnh Nghiễn đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh: “Bác sĩ nói, bây giờ sức khỏe của em yếu, đợi thêm một thời gian nữa, khi nào cơ thể khỏe hơn thì sẽ phẫu thuật.”
Tôi không còn sức để cãi nhau với anh ta, chỉ hỏi: “Rồi sao nữa, tôi sẽ khỏi bệnh sao? Sẽ không còn đau nữa sao?”
“Ít nhất có thể sống thêm một thời gian nữa.” Giọng Chu Cảnh Nghiễn nhỏ dần.
Ồ, tôi hiểu rồi.
Vậy là phải chịu thêm một khoảng thời gian đau khổ nữa.
Hai ngày sau, cơ thể tôi có dấu hiệu khá hơn một chút, tôi lập tức xông đến văn phòng bác sĩ: “Bác sĩ Trần, làm thủ tục xuất viện cho tôi, tôi không chữa trị nữa.”
Chu Cảnh Nghiễn cũng chạy vào theo, nắm chặt cổ tay tôi: “Em có biết mình đang nói gì không?”
“Còn anh?” Tôi hất tay anh ta ra: “Bây giờ tôi ra sao, có liên quan gì đến anh? Chu Cảnh Nghiễn, anh đừng quên, chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi.”
Anh ta đã đứng đó một hồi lâu mà không thể tìm ra lời nào để phản bác lại tôi. Cuối cùng, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi và nói: “Tuệ Tuệ, anh không muốn…”
Tôi đang ấp ủ một bụng lửa giận, cuối cùng cũng có thể bộc phát: “Anh có tư cách gì mà chỉ cần nói một câu ‘anh không muốn’ là tôi phải nghe theo anh? Vậy lúc anh làm tổn thương tôi, anh có hỏi tôi có muốn hay không, có đau hay không không? Đừng ích kỷ như vậy, nhất là trước mặt tôi, một người sắp chết.”
Tôi cười lạnh: “Nếu không tôi sẽ khiến anh chết trước tôi.”
Chu Cảnh Nghiễn dường như còn thấu hiểu hơn cả tôi: “Anh đã nói rồi, chỉ cần em bằng lòng, anh sẽ đi cùng em.”
Tôi làm ra vẻ muốn nôn: “Đừng có làm tôi thấy ghê tởm nữa, sống đã đủ xui xẻo vì bị anh quấy rầy rồi, chết rồi anh còn muốn dây dưa với tôi, làm người đừng có khốn nạn như vậy.”
Chu Cảnh Nghiễn không ngờ tôi lại chán ghét anh ta đến mức này, không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Mấy ngày sau đó anh ta không xuất hiện, đó là những ngày tôi cảm thấy không khí trong lành nhất. Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, tôi thật sự hy vọng mình có thể sống thêm vài tháng nữa.
Nhưng tiệc vui chống tàn, chưa đầy một tuần sau, anh ta lại lượn lờ trước mặt tôi.
“Lại đến làm gì?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Viện trưởng nhắn tin cho anh, nói muốn gặp em.”
Tôi lập tức nổi giận, suýt chút nữa thì đẩy anh ta ngã xuống đất: “Anh nói cho bà ấy biết à?”
“Không, bà ấy nói lần trước nhìn thấy em ngồi trong vườn, sau đó hỏi bác sĩ Trần mới biết em bị bệnh.”
Tôi nghẹn lời, hồi lâu không nói nên lời.
“Tôi sẽ đi gặp bà ấy.” Cuối cùng tôi nói.
Được sự đồng ý của bác sĩ Trần, tôi mới lên xe đến trại trẻ mồ côi. Chu Cảnh Nghiễn cứ lẽo đẽo theo sau, có đuổi cũng không đi.
Đến cổng, tôi không đủ can đảm bước vào, thật sự chưa nghĩ ra cách đối mặt với viện trưởng. Với tôi, bà ấy giống như người mẹ, là người thân thiết nhất.
“Đừng sợ.” Chu Cảnh Nghiễn từ phía sau đi tới, đứng bên cạnh, gần sát trái tim tôi.
Hình như tôi nhớ lại trước đây, khi chúng tôi hẹn hò bị ba mẹ anh ta bắt gặp, lúc đó anh ta cũng nắm tay tôi, nói câu “Đừng sợ” tương tự.
Tôi nhớ anh ta đã bất chấp sự phản đối của ba mẹ để cưới tôi, thậm chí còn cắt đứt quan hệ với tất cả mọi người trong nhà vì tôi.
Vào một đêm nọ, tôi ôm anh ta và hỏi: “Anh có hối hận không?”
“Những chuyện liên quan đến em, anh đều không hối hận.”
Năm sau chúng tôi kết hôn, không có lời chúc phúc của người thân, chỉ mời bạn bè, nhưng cũng có khá nhiều người đến dự.
Tôi nhớ hôm đó, tôi rất hạnh phúc.
Nhưng sau này đã không còn ngày nào hạnh phúc như vậy nữa.
“Đi dạo trước đã.” Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong.
“Được.” Anh ta bước theo tôi.
Nơi này không có nhiều thay đổi, chỉ có dòng người qua lại là khác đi.
“Cây đại thụ kia vẫn còn.” Giọng anh ta vang lên bên tai tôi, tôi nhìn theo hướng đó, là cây hoa hòe: “Tuệ Tuệ, em còn nhớ không…”
Chu Cảnh Nghiễn định gợi lại chút kỷ niệm thì bị tôi dội một gáo nước lạnh: “Không nhớ, phải đợi đến lúc tôi sắp chết, xem lại những ký ức cuối cùng mới miễn cưỡng nhớ ra được.”
Anh ta im lặng hồi lâu, tôi quay đầu lại thì thấy mắt anh ta lại đỏ hoe.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.