5.
Sau khi bị Chu Cảnh Nghiễn làm phiền, sức khỏe tôi càng thêm yếu, phải truyền rất nhiều chai dịch, tay sưng vù lên.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần, tôi có cơ hội lẻn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
“Ôn Tuệ?” Tôi khựng người, thầm kêu không ổn, bị bác sĩ điều trị bắt gặp rồi: “Bác sĩ Trần, trùng hợp quá.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì bây giờ cô nên nằm nghỉ ngơi, sắp đến giờ uống thuốc rồi.” Sự tận tâm và trách nhiệm của bác sĩ Trần khiến tôi muốn tặng bằng khen cho ông ấy.
“Ông nhớ không nhầm đâu, là tôi nhớ nhầm.” Tôi cười hề hề muốn lảng tránh chuyện này, quyết định nói thật: “Nhưng mà, so với uống thuốc, tôi thấy việc chọn hũ đựng tro cốt quan trọng hơn.”
Bàn tay đang cầm sách y khoa của ông ấy khựng lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất: “Ôn Tuệ, tâm lý trị bệnh rất quan trọng, không thể bỏ cuộc, biết không?”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng tình: “Bác sĩ Trần nói đúng, vậy tôi đi trước nhé. Hũ đựng tro cốt đó đang bán rất chạy, đi muộn là đơn đặt hàng của tôi hết hiệu lực, chắc chắn sẽ bị người khác mua mất.”
Bác sĩ Trần đưa tay ra, định dặn dò tôi thêm vài câu thì một người đàn ông từ trong xe bên đường bước xuống, đứng cạnh tôi.
“Đây là?”
Anh ta không thèm để ý đến bác sĩ Trần, chỉ nắm chặt cổ tay tôi. Nếu ánh mắt có thể giết người, tôi nghĩ mình có lẽ đã hóa thành tro bụi, chẳng cần phải đưa đến nhà hỏa táng thiêu nữa.
“Không quen.” Tôi rút tay ra, cười với bác sĩ Trần: “Yên tâm, tôi mua xong sẽ quay lại ngay, ông cứ đi làm việc đi ạ.”
Bác sĩ Trần có chút e ngại, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tôi bỏ mặc Chu Cảnh Nghiễn, định ra đường bắt xe.
“Tôi còn nghĩ sao cô lại dễ dàng ly hôn với tôi như vậy.” Chu Cảnh Nghiễn cười khẩy, mỉa mai tôi: “Không ngờ là đã tìm được người mới rồi.”
Tôi quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Chẳng phải anh tìm trước sao?”
Từ khi quen An Nhã, Chu Cảnh Nghiễn chưa từng về với tôi lần nào nữa. Có lần sốt cao đến 40 độ không cử động được, tôi gọi điện bảo anh ta về một chuyến, anh ta chỉ đáp lại tôi hai chữ: “Phiền phức.”
Từ đó về sau, tôi dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn, không cần dựa dẫm vào bất cứ ai nữa.
“Giờ là tôi đang hỏi cô đấy, cô và anh ta bắt đầu từ khi nào?” Giọng điệu này, giống hệt lúc anh ta nói tôi phiền phức.
Cũng đúng thôi, dù sao cũng là cùng một người.
Tôi hít sâu, không muốn tức giận khiến cơ thể càng thêm suy yếu: “Sớm hơn anh và An Nhã, ly hôn với anh chính là để toàn tâm toàn ý ở bên anh ấy, giờ thì anh có thể cút được chưa?”
“Ôn! Tuệ!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi, hung dữ như muốn giết tôi.
“Đừng gọi tên tôi, nghe phát tởm.” Tôi lạnh lùng đuổi anh ta đi.
Chu Cảnh Nghiễn nổi cơn thịnh nộ, lời nói ra còn cay nghiệt hơn tôi gấp mấy lần: “Sao lúc trước tôi không nhận ra cô là loại phụ nữ lăng loàn như vậy chứ? Vì là trẻ mồ côi, không ai yêu thương nên bất cứ thằng đàn ông nào cũng được à?”
“Ôn Tuệ, cô thật rẻ mạt.”
Tôi cười lạnh hai tiếng, chỉ cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược, cổ họng dâng lên mùi tanh ngọt của máu, đầu óc ong ong.
Tôi muốn cho anh ta một cái tát, nhưng tiếc là không còn chút sức lực nào: “Phải, tôi rẻ mạt, ai cũng được, chỉ có Chu Cảnh Nghiễn anh là không được!”
Tiếng quát quá lớn thu hút rất nhiều ánh nhìn, người qua đường đều nhìn chằm chằm vào cảnh chúng tôi đang giằng co. Chu Cảnh Nghiễn không chịu nổi sự mất mặt này, xoay người lên xe bỏ đi.
Tống Tình chạy đến, vội vàng đỡ tôi dậy: “Chuyện gì vậy?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, máu từ khóe miệng trào ra, nước mắt tuôn rơi: “Tống Tống, tớ đau quá, đau lắm…”
“Đi, chúng ta đến tìm bác sĩ Trần.”
Cơn bệnh ập đến quá dữ dội, toàn thân tôi đau đớn như bị xé toạc ra. Trước khi mất đi ý thức, tôi nắm lấy tay Tống Tình: “Cậu có thể giúp tớ, mua chiếc hũ đựng tro cốt ở cửa hàng Nam Giao kia được không?”
Tôi biết, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ hóa thành một nắm tro tàn, mãi mãi nằm trong chiếc hũ đó.
6.
Việc tự làm mình tức đến nửa sống nửa chết xem ra cũng có hiệu quả, Chu Cảnh Nghiễn không còn phát điên đến tìm tôi nữa.
Một tháng sau, Tống Tình lấy được hũ đựng tro cốt của tôi, lúc ôm vào mắt cô ấy đỏ hoe, trách móc hỏi tôi: “Sao cậu lại chuẩn bị mấy thứ này sớm thế?”
Tôi rất thích chiếc hũ này, cứ mân mê không rời tay: “Nếu tớ không chuẩn bị trước thì còn ai chuẩn bị cho tớ nữa chứ?”
Câu nói này khiến không khí trở nên tĩnh lặng, tôi lại nghe thấy tiếng Tống Tống khóc thút thít.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSau đó, tôi bắt đầu ngoan ngoãn điều trị, quả nhiên giống như bác sĩ Trần nói, dường như không còn đau đớn như vậy nữa, tôi còn có sức để mặc áo bệnh nhân xuống lầu dạo chơi trong vườn.
Vừa đi được hai bước, tôi cảm thấy có ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình, lưng tôi lạnh toát, quay người lại tôi không nhịn được mà buột miệng mắng: “Chu Cảnh Nghiễn, lại là anh, anh có phải là âm hồn bất tán không?”
Anh ta từ đằng xa đi tới, nghiêm nghị nhìn tôi, đánh giá tôi từ đầu đến chân.
“Lần này lại muốn làm gì, cãi nhau hay đánh nhau?” Tôi hỏi không chút khách khí.
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, cúi đầu nhìn rõ dòng chữ trên đó: “Khoa ung bướu?”
Thấy đồng tử anh ta co rút lại, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, tôi giật mạnh tay về, thật muốn đấm cho anh ta một phát chết luôn, coi như chôn cùng tôi cũng được.
“Cô thật sự, bị bệnh à?”
“Liên quan gì đến anh, anh rảnh rỗi thì đi khám não đi, tôi nghi ngờ trong đầu anh cũng mọc khối u rồi đấy.” Tôi không có lời hay ý đẹp gì với anh ta, lời nói ác ý đã trở thành thói quen từ lâu.
Nhưng lần này anh ta có vẻ kỳ lạ, cứ nhìn chằm chằm vào tôi, môi run run.
Tôi nhíu mày thật chặt: “Làm ông chủ gì chứ, không làm diễn viên thật đáng tiếc.”
Tôi bước chân đi về phía trước, phía sau vang lên giọng nói của anh ta: “Bác sĩ nói thế nào, phải điều trị bao lâu?”
“Anh đừng có lảng vảng trước mặt tôi nữa, biết đâu tôi có thể sống lâu hơn đấy.”
Có lẽ anh ta đã hiểu đây là bệnh nan y, chết là chuyện sớm muộn: “Tôi nhất định sẽ tìm bác sĩ chữa khỏi cho cô.”
Tôi quay người lại, cười nhạt: “Anh đã nói rồi, sinh lão bệnh tử chẳng liên quan gì đến nhau. Chu Cảnh Nghiễn, sao anh lại không giữ lời hứa như vậy chứ?”
Trong phút chốc, chúng tôi nhìn nhau không nói nên lời.
“Tôi là người thân duy nhất của cô trên đời này.”
Nghe đến đây, tôi liền nổi giận, lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Sao anh có thể nói ra những lời này được nhỉ? Khi anh lén lút qua lại với An Nhã, lén lút lên giường với An Nhã, rồi cứ cách vài hôm lại đòi ly hôn với tôi, anh có nhớ chúng ta là người một nhà không?”
“Chu Cảnh Nghiễn, đừng có diễn trò ở đây nữa, ghê tởm lắm, giống hệt con người anh vậy.”
Gặp bác sĩ Trần, tôi bèn đi cùng ông ấy lên lầu. Lần này Chu Cảnh Nghiễn không còn lao vào như con chó điên nữa.
Có lẽ vì trời ngày càng lạnh, mỗi đêm tôi đều không ngủ được, toàn thân lạnh đến tím tái. Vừa lạnh vừa đau, tôi đành vén chăn xuống giường, định đi tìm bác sĩ Trần xin thuốc giảm đau.
Tôi đi đến đầu cầu thang, suýt nữa thì giẫm phải đầu một người. Nhìn kỹ mới phát hiện ra người ngồi co ro trên bậc thang với vẻ tiều tụy như kẻ phá sản kia chính là Chu Cảnh Nghiễn.
Tôi quấn chặt tấm chăn mỏng quanh người, lạnh lùng nói: “Chó ngoan không cản đường.”
Anh ta vội vàng dập tắt điếu thuốc, đứng dậy quay người nhìn tôi: “Cô muốn đi đâu, tôi đi cùng cô.”
Đầu tôi càng đau hơn, tôi liếc xéo anh ta: “Xuống âm phủ, anh có muốn đi cùng không?”
Chu Cảnh Nghiễn cứ đứng im tại chỗ, ánh mắt anh ta khiến tôi càng thêm khó chịu: “Được, tôi đi cùng cô.”
“Đồ thần kinh, cút đi.”
Tôi không thèm nhìn anh ta nữa, vịn tay vịn cầu thang đi xuống tìm bác sĩ Trần.
“Tuệ Tuệ.” Giọng Chu Cảnh Nghiễn lại vang lên bên tai tôi. Anh ta đã lâu lắm rồi không gọi tôi như vậy, nghe chói tai vô cùng: “Anh nói thật đấy, dù em đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng em.”
Bác sĩ Trần đang trực ở văn phòng, tôi đẩy cửa bước vào: “Bác sĩ Trần, ông có thể kê thêm thuốc giảm đau cho tôi được không, tôi đau quá.”
“Liều lượng đã đủ lớn rồi, uống thêm nữa là hại người đấy.”
Tôi bèn ngồi xuống ghế, bắt đầu tha thiết xin thuốc: “Cơ thể tôi vốn đã suy yếu rồi, uống nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút cũng chẳng khác gì nhau.”
Thuốc giảm đau vẫn không đến tay tôi. Trước khi ra ngoài, bác sĩ Trần gọi tôi lại: “Ôn Tuệ, người đàn ông hôm nay nói là chồng cô, muốn giúp cô chuyển viện.”
Tôi suýt nữa thì nôn ra: “Chỉ là chồng cũ thôi, không có tư cách giúp tôi chuyển viện.”
“Đến dây dưa với tôi, chắc là cãi nhau với cô nhân tình ở nhà, mượn tôi để cô ta có chút cảm giác nguy hiểm.” Dù sao, anh ta cũng không phải lần đầu đối xử với tôi như vậy.
Không nói thêm nữa, tôi đẩy cửa bước ra, giật mình vì người đang đứng ở cửa: “Anh bị điên à?”
Chu Cảnh Nghiễn vội vàng thanh minh: “Anh đã để An Nhã rời đi rồi.”
Tôi nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Lại muốn đổ lỗi cho tôi nữa sao? Chuyện cô ta sảy thai, anh đã đổ lỗi cho tôi một lần rồi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.