7.
Cuối cùng tôi vẫn không có xin lỗi Thẩm Nhã Trà.
Nhưng có vẻ như mọi người đều mặc định tôi chính là người đã hãm hại Thẩm Nhã Trà.
Những người bạn cùng lớp trước đây đối với tôi nhắm mắt làm ngơ, đều bắt đầu nói bóng nói gió tôi.
Bài thi của tôi được điểm cao hơn bình thường 27 điểm cũng bị coi là không hợp lệ.
Tâm trạng nhìn tưởng chừng như ổn định của tôi, thực chất đang dần dần sụp đổ.
Lần đó là chuyến dã ngoại mùa xuân do nhà trường tổ chức.
Không ai được phép vắng mặt trừ khi có việc cấp bách.
Vì vậy nó liền trở thành một cơ hội khác để Thẩm Nhã Trà hãm hại tôi.
“Thẩm Nhã Trà cùng Sở Nhất tạo thành một tổ đi nhặt cành cây đi!”
…
Sau khi vào rừng rậm, bản chất thật của Thẩm Nhã Trà liền lộ diện.
Tôi bình tĩnh mở máy ghi âm trong túi.
“Sở Nhất, tôi cướp đi trúc mã của cậu, có phải là rất buồn bực không?”
Cô ta đứng ở phía sau tôi, nhàn nhàn rỗi rỗi nói.
Tôi dẫn dắt lời cô ta, hỏi:
“Cho nên, cậu cố ý đem tờ giấy sao chép kia vu oan cho tôi, mục đích là để cho Lục Tư Hoài hoàn toàn chán ghét tôi, ngăn cản tôi cướp cậu ta lại?”.
Cô ta liếc nhìn xung quanh vài lần, sau đó cong môi mỉm cười.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều không tin là cậu vô tội.”
“Cảm giác thế nào? Cuốn sách kia sau khi rơi vào mặt cậu, rất đau phải không?”.
Tôi đã có được thông tin mình muốn, không định tập dây dưa quá nhiều.
Với bản ghi âm này, cô ta có thể hoàn toàn thân bại danh liệt, ghi lỗi và bị chuyển lớp.
Nhưng có vẻ cô ta chưa hài lòng, ngay lúc tôi quay người lại, cô ta liền đẩy mạnh tôi một phát.
“Aaaaaa…”
Lúc tôi bị lăn xuống dốc, Thẩm Nhã Trà lúc đó vẫn đang đắc ý vênh váo cũng bị cuốn xuống theo.
Chúng tôi đồng loạt bị treo lên thân cây trên sườn dốc.
Tràn ngập nguy cơ…
8.
Tôi đã cố gắng tự cứu lấy mình nhưng vô ích.
Lục Tư Hoài có lẽ là nghe được tiếng kêu cứu của Thẩm Nhã Trà, là người đầu tiên đến.
“A Hoài, em sợ quá…”
Cô ta đáng thương nhìn Lục Tư Hoài.
Ánh mắt của chàng trai phía trên đầu tôi đều là vẻ không đành.
“Xin lỗi, Sở Nhất!”
Cậu ta đưa tay về phía Thẩm Nhã Trà.
……
“Kéo Trà Trà lên xong tôi sẽ lập tức kéo cậu lên.”
Thẩm Nhã Trà nghe thấy lời này xong vẻ mặt dừng lại một chút.
Cô ta thuận theo lực đạo của Lục Tư Hoài để leo lên.
Tôi mím mím môi nói: “Được, cảm ơn cậu!”
Tôi chẳng có gì mà không hài lòng cả.
Thẩm Nhã Trà là bạn gái của cậu ta, cậu ta trước tiên cứu cô ta cũng chẳng thể nào chê trách được.
Thậm chí còn bằng lòng cứu tôi lên, đã nằm ngoài sự mong đợi của tôi rồi.
Tôi còn cho rằng, cậu ta sẽ không bằng lòng mạo hiểm, sẽ quay về tìm giáo viên chủ nhiệm giúp tôi cơ.
Nhưng trong lúc Thẩm Nhã Trà leo lên, đột nhiên cô ta dùng chân dẫm phải tay tôi.
Lại còn nghiến qua nghiến lại, chân kia giơ lên để dồn lực, như thể cô ta chỉ vô tình dẫm phải tôi vậy.
Tôi bị đau, vô ý thức liền buông tay ra…
Cả người lăn xuống sườn núi.
“Sở Nhất!”.
“!”
Bên tai là tiếng gọi của Lục Tư Hoài và Thẩm Nhã Trà.
Đến lúc này mà cô ta vẫn không quên diễn kịch trọn bộ.
Còn may đám lá chỗ tôi rơi xuống đủ dày, độ dốc cũng thoải…
Cuối cùng lưng tôi đập vào một thân cây rồi dừng lại…
Trên cơ thể có vết trầy xước bị thương lớn nhỏ…
Vết thương nghiêm trọng duy nhất là phần lưng đập vào thân cây.
Tôi từ từ ôm lấy thân cây đứng lên, phát hiện ra một vấn đề lớn.
Tôi bị lạc rồi…
Điện thoại không có tín hiệu…
Cùng lúc đó, ở bên kia Thẩm Nhã Trà đang nỗ lực ngăn cản mọi người đến giải cứu tôi.
9.
Cuối cùng nhờ vào la bàn trên điện thoại, tôi loạng choạng ra được khỏi khu rừng.
Nhưng khi quay lại nơi tập trung thì phát hiện mọi người đều đã rời đi.
Động tác gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của tôi dừng lại.
Sau khi cười lạnh một tiếng, tôi liền chuyển sang gọi cho bố mẹ mình.
Vết thương không nghiêm trọng nhưng vẫn phải nằm viện để theo dõi một ngày.
Buổi tối sau khi bố mẹ tôi quay về nhà, Lục Tư Hoài liền tiến vào phòng bệnh.
“…” Giọng cậu ta có chút khàn khàn.
Lúc đó tôi đang ngơ ngác nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ.
“Lục Tư Hoài.”
Trong tầm nhìn, chàng trai bước đến gần, tôi mới chậm rãi mở miệng.
“Hôm nay, ban ngày lúc đang tìm đường ở trong núi, đột nhiên tôi nhớ đến năm lớp hai cấp hai, chúng ta đến công viên rừng rậm để dã ngoại mùa thu.”
Sau một lúc im lặng, tôi nhìn cậu ta.
“Cậu còn nhớ không?”.
Biểu cảm cậu ta mông lung, rõ ràng là không nhớ.
Tôi không hề dao động, tiếp tục nói với cậu ta.
Giống như một người ngoài cuộc, kể lại cảm xúc của người khác.
Bình tĩnh lẫn xa lạ.
“Lần đó tôi bị rắn cắn, cậu rõ ràng biết rắn không có độc, nhưng vẫn lập tức đưa tôi đi bệnh viện.”
“Lúc đó trời rất nóng, cậu chảy ra một thân mồ hôi cũng không bỏ tôi xuống.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Bởi vì cậu biết tôi sợ đau.”
“Lúc nằm trên lưng cậu tôi liền nghĩ…”
Tôi nhẹ nhàng thở dài:
“Tôi thật sự rất thích cậu, Lục Tư Hoài!”
Con người làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy nhỉ?
Tại sao cậu trúc mã đã từng đối xử với tôi tỉ mỉ chu đáo, vĩnh viễn luôn đặt tôi lên trên hết, hiện tại lại chỉ vào tôi nói là ghê tởm?
Thậm chí khi tôi phải đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết, cũng chọn cách khoanh tay đứng nhìn.
Trong mắt Lục Tư Hoài tràn đầy hối hận.
Cậu ta không thể thanh minh, chỉ biết xin lỗi:
“Tôi sai rồi, Nhất Nhất, tôi thật sự sai rồi…”
“Cậu tha thứ cho tôi được không? Tôi sẽ không bỏ cậu lại một mình nữa.”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Nhìn chàng trai trước mặt, giơ tay lên cho cậu ta một bạt tay.
“Lục Tư Hoài, sao cậu dám cầu xin tôi tha thứ?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta.
“Cậu cứu Thẩm Nhã Trà trước, vì cậu ta là bạn gái của cậu, tôi không trách cậu.”
“Nhưng cậu rõ ràng biết tôi bị rơi xuống sẽ rất nguy hiểm, kể cả cho dù chúng ta không có quen biết nhau hơn mười năm, chỉ là bạn học bình thường…”
“Cậu chẳng lẽ không thể đi nói cho giáo viên chủ nhiệm, hoặc báo cảnh sát à?”
“Cậu máu lạnh giống như súc vật vậy!”.
Nếu như tôi không thể ra khỏi rừng rậm thì sao?
Thậm chí có khả năng sẽ không có cơ hội nghe cậu ta nói mấy lời nhảm nhí này.
Lục Tư Hoài dường như bị bại trận, đứng không vững, ngồi xổm ở cạnh giường bệnh của tôi, làm động tác muốn nắm lấy tay tôi.
Giọng của cậu ta ấp a ấp úng, ánh mắt tràn đầy thống khổ:
“Xin lỗi Nhất Nhất, tôi thật sự quên mất…”
“Tình huống lúc đó của Trà Trà quá khẩn cấp…”
Tôi giật giật khóe miệng khô khốc của mình, né tránh bàn tay của cậu ta.
Một người chỉ bị ngã như cô ta rốt cuộc khẩn cấp đến mức nào?
“Cút đi.”
Lục Tư Hoài không nhúc nhích, vẻ mặt cầu xin nhìn tôi.
Đúng lúc ánh mắt tôi rơi vào chiếc cốc thủy tinh bên cạnh.
Thẩm Nhã Trà đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ có điều nhìn cô ta có vẻ bị thương còn nặng hơn là tôi-người bị ngã xuống sườn núi.
Cô ta ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tràn đầy vẻ bệnh tật.
“Sở Nhất, cậu đừng trách A Hoài.”
Mắt cô ta hơi đỏ, muốn khóc lại không khóc.
“Bởi vì lúc đó tôi bị bong gân ở chân, lại quá sợ đau nên đành phải cầu xin A Hoài đưa tôi đến bệnh viện trước.”
Ồ, đó chính là cái gọi là tình huống khẩn cấp cô ta.
“Xin lỗi…………”
“Tôi vốn tưởng bạn trai tôi có thể đặt tôi lên trên hết mọi lúc mọi nơi, lại quên mất A Hoài không giống vậy, anh ấy vẫn còn có một cô thanh mai là cậu.”
“Là tôi quá ích kỷ…”
Vừa nói, cô ta vừa nghẹn ngào, cố gắng đứng dậy.
Ngay trước khi cô ta ngã xuống, Lục Tư Hoài đã chạy tới đỡ lấy cô ta, sau đó bế cô ta trở lại xe lăn.
Khoảnh khắc cậu ta quay lại nhìn tôi, cảm xúc của tôi chợt vỡ òa.
Suy sụp cầm lấy vật trong tầm tay ném thẳng vào hai người họ.
Lục Tư Hoài đứng trước mặt Thẩm Nhã Trà, trán cậu ta bị đập mạnh đến nỗi chảy máu.
“Cút, tôi hiện tại nhìn đôi cẩu nam nữ mấy người một giây…” tôi nhìn chằm chằm vào hai người họ rồi nói từng chữ: “Đều cảm thấy thật kinh tởm!”.
Thẩm Nhã Trà rất biết suy xét cho Lục Tư Hoài, kéo tay cậu ta định rời đi.
Lục Tư Hoài nhìn tôi hồi lâu mà không nói lời nào.
Trước khi hai người họ kéo cửa rời đi, tôi nói nhanh:
“Thẩm Nhã Trà”
Bóng người ngồi trên xe lăn khựng lại.
“Trước khi rơi xuống núi, cậu đã tặng cho tôi một phần lễ vật.”
Tôi nhìn thật sâu vào bóng lưng cô ta, tay vô thức siết chặt tấm ga trải giường đến mức run rẩy.
“Tôi nhất định…”
“Nhất định sẽ sử dụng nó thật tốt!”
Cô ta chỉ dừng lại vài giây rồi sau đó rời đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Theo cái nhìn của Thẩm Nhã Trà, mọi việc cô ta làm đều không hề có chỗ hở nào cả.
Ngoài ra, mỗi lần cô ta đều bình yên vô sự đạt được thắng lợi, khó tránh khỏi có chút đắc ý.
Cho nên cô ta mới không có đem lời tôi nói để trong lòng.
Thậm chí ngay lúc vừa rời đi, cô ta còn gửi cho tôi một đoạn video quay trước đó nhằm khiêu khích tôi.
Có lẽ là video được quay lén mà cô ta đã thiết lập trước đó.
Thẩm Nhã Trà chỉ bị bong gân ở chân, nhưng Lục Tư Hoài lại sợ cô ta còn có vết thương khác, nhất quyết muốn cô ta nhập viện một ngày để theo dõi.
Nhưng Lục Tư Hoài sợ cô có thể bị vết thương khác nên nhất quyết muốn nhập viện một ngày để theo dõi.
Trong video, Thẩm Nhã Trà ôm lấy eo Lục Tư Hoài, giọng nói dịu dàng:
Anh có trách việc em không thức thời để anh đi cứu Sở Nhất không?”.
Lục Tư Hoài sờ sờ đầu cô ta, nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:
“Sẽ không.”
Thẩm Nhã Trà ôm chặt Lục Tư Hoài hơn.
“Bởi vì anh là bạn trai của em nha, em sợ hãi nên chỉ có thể tìm anh.”
“Em cho rằng, đối với anh mà nói, em chính là người quan trọng nhất của anh.”
Video khá mờ, nhưng giọng của Lục Tư Hoài vang lên khá rõ ràng.
“Trà Trà, em vốn dĩ chính là người quan trọng nhất của anh!”.
Vừa dứt lời, cậu ta liền niết lấy cằm cô ta, cúi người xuống hôn.
[Cho nên đây chính là nguyên nhân A Hoài không có xuống chân núi tìm cô đó!]
Mắt tôi có chút mất tập trung, tắt điện thoại di động.
Chìm trong suy nghĩ, lúc hai người họ đang hôn nhau thắm thiết, tôi đang làm cái gì?
Ồ
Tôi đang thấp thỏm lo lắng bị rắn cắn, chịu đựng cơn đau, từng chút một bước ra khỏi khu rừng.
Tối hôm đó gió lạnh hơn bình thường.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.