4.
Sau sự việc này, tôi bị cả lớp cách ly.
Mọi người đều tránh tiếp xúc với tôi.
Tôi thậm chí còn bắt đầu tự hỏi bản thân,
Chẳng lẽ điều tôi làm không đúng ư?
Nếu như là đúng, tại sao người bị bài trừ lại là tôi?
Còn Lục Tư Hoài cùng Thẩm Nhã Trà ở trong lớp, danh tiếng về cặp đôi học giỏi đã được lan truyền .
Cái ngày hai người bọn họ công khai yêu đương, cũng là ngày tôi cùng Lục Tư Hoài thổ lộ.
“Tối thứ sáu, bữa tiệc của lớp, cậu có tham gia không?”
Lớp trưởng do dự nửa ngày, sau khi hỏi ý kiến của mọi người xong mới tiến đến dò hỏi tôi.
Sắc mặt tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay giấu dưới gầm bàn không khỏi siết chặt lại.
“Tham gia chứ.”
Tôi nghĩ, có lẽ tôi cũng không có bị người ta bài xích đến mức như vậy.
Trong club, mọi người ngồi lại cùng nhau chơi lời thật lòng hoặc mạo hiểm.
Chuyển tới Lục Tư Hoài.
Có người cười hỏi:.
“Anh Hoài, nếu thanh mai nhỏ Sở Nhất cùng với CP tai tiếng gần đây với anh-Thẩm Nhã Trà cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai nha?”.
Lúc đó tôi cũng không nghĩ tới.
Nó lại trở thành lời tiên tri.
Hai người Lục Tư Hoài ngồi đối diện với tôi.
Không khí trở nên ngưng trệ trong giây lát.
Tôi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào ly nước trái cây trước mặt, mắt không chớp..
Tôi biết tôi có thể tìm được lý do để rời đi phòng bao này.
Nhưng ma xui quỷ khiến, tôi đã không động đậy.
Nam sinh đối diện cười lên một tiếng.
Giọng điệu của cậu ra không nhanh không chậm.
“Gì mà CP tai tiếng? Đây là bạn gái tôi, chưa nói với mọi người à?”
Liếc mắt qua, cậu ta vòng tay qua vai Thẩm Nhã Trà hỏi:
“Trà Trà, em có biết bơi không?”
“Em là vịt cạn…”
Cô gái có chút xấu hổ.
Lục Tư Hoài nhẹ nhàng thở dài, lời nói tràn đầy sủng nịnh:
“Vậy nếu như em rơi xuống biển, anh không phải là phải ôm em suốt chặng đường à?”.
Cậu ta không trực tiếp trả lời câu hỏi, nhưng đáp án đã rất rõ ràng rồi.
Vốn cũng nên như vậy…
Thẩm Nhã Trà là bạn gái của cậu ta.
Cứu bạn gái của mình trước tiên chẳng có gì là sai cả.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đè nén sự chua chát trong ánh mắt.
Mọi người đều đang cười chế nhạo Lục học bá yêu đương vào liền biến thành bộ dạng như vậy.
Tôi thậm chí đến thở cũng trở nên rất nhẹ, nhằm hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống, sợ bị người khác nhìn bằng ánh mắt thương hại lẫn chế giễu.
Nhưng Thẩm Nhã Trà dường như không muốn dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy.
Lúc đến lượt tôi, cô ta mỉm cười vô hại, nhẹ nhàng hỏi:
“Sở Nhất, ở chỗ này, có người cậu thích không? Đã từng thích cũng tính á.”
Cô ta nói ra những lời ác ý với giọng điệu dí dỏm, khiến cho mọi người đều cho rằng cô ta chỉ đang nói đùa.
“Nếu nói dối, cả nhà cậu sẽ chết không được tử tế ó~”
Tôi như bị dồn vào ngõ cụt.
Nếu lúc này đứng lên gây sự, ước chừng sẽ bị cô lập vĩnh viễn.
Bạn sẽ bị các bạn cùng lớp nhìn với ánh mắt dị dạng.
Tôi hơi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Nhã Trà.
“Có.”
Vừa dứt lời, tôi liền cảm nhận được ánh mắt Lục Tư Hoài nhìn mình.
Thẩm Nhã Trà mỉm cười , khoác lấy tay Lục Tư Hoài nói:
“Biết rồi~”
Những chuyện như thế này, nếu là trước đây tôi chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ không biết tìm nơi nào để trốn.
Nhưng hình như sau khi thừa nhận mình thích Lục Tư Hoài, cảm xúc đó liền cách tôi rất xa rất xa…
Nó giống như một làn gió trong lành thổi lên những tình cảm khó tả cuối cùng của tôi dành cho Lục Tư Hoài.
Gió thổi qua, không để lại bất cứ vết tích gì trên mặt nước.
Năm 17 tuổi, tôi buông bỏ mối tình 3 năm yêu thầm.
Tôi cuối cùng tin chắc rằng, tôi không còn thích Lục Tư Hoài nữa.
5.
“Sở Nhất!”
Bữa tiệc kết thúc, trước khi tôi rời đi, liền bị Lục Tư Hoài gọi chặn lại.
Cậu ta tiến lại gần, vẻ mặt phức tạp…
“Hôm nay, cậu nói người mà cậu thích…”
Cậu ta dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp.
“Là tôi phải không?”
Thực lòng mà nói, tôi hiện tại không còn có ấn tượng tốt với chàng trai trước mặt nữa.
“Đúng.”
Tôi lại nói thêm: “Nhưng mà là đã từng thích.”
“Ngay lúc cậu chỉ vào tôi nói kết hôn với tôi sẽ cảm thấy thật ghê tởm, tôi liền quyết định không thích cậu nữa rồi.”
“Càng huống chi, hiện tại cậu đã có bạn gái, nên tôi thật sự đã buông xuống!”
Lục Tư Hoài mím chặt môi không nói gì.
“Tôi không cố ý gây tổn thương cho cậu, tôi vẫn luôn xem cậu như em gái.”
Tôi không còn muốn nghe những lời nói cứng nhắc của cậu ta nữa.
“Sở Nhất, tôi sẽ bù đắp cho cậu!”.
Mặc dù tôi đã từ chối ngay lập tức.
Hơn nữa còn dùng hành động thiết thực biểu thị: Tôi thực sự muốn tránh xa cậu cùng với bạn gái của cậu.
Nhưng Lục Tư Hoài hoàn toàn không nghe, làm rất nhiều chuyện vô ích để lấp đầy tội lỗi của mình.
Cậu ta nhất quyết đòi mang bữa sáng cho tôi, ngay cả khi tôi lần nào cũng ném nó trả lại cho cậu ta.
Thỉnh thoảng cậu ta lại quan tâm chu đáo…
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThẩm Nhã Trà không nhìn ra được tôi đã cố tránh mặt cậu ta, cô ta chỉ cho rằng tôi muốn cướp lại Lục Tư Hoài.
Cô ta bắt đầu hành động như một con yêu quái hết lần này đến lần khác.
…
Một ngày trước khi có kết quả kỳ thi thử, Thẩm Nhã Trà bị gọi đến phòng làm việc của giáo viên.
Sau khi quay lại, cô ta liền nằm xuống bàn rồi khóc.
Trong lớp bắt đầu lan truyền rằng cô ta gian lận trong thi cử.
Bất luận là Lục Tư Hoài hay là bạn bè của cô ta, hầu hết mọi người đều không tin Thẩm Nhã Trà gian lận.
Dù sao thì thành tích của cô ta cũng đứng thứ hai sau Lục Tư Hoài.
“Thẩm học bá sao có khả năng gian lận? Tờ giấy bị bắt đó chắc chắn không phải của cậu ấy!”.
“Đúng vậy, Trà Trà căn bản không phải là loại người đó.”
Tôi không chú ý đến lắm.
Nhưng tôi nhớ lần thi này thôi kiểm tra không tồi, sau khi kiểm tra đáp án, tôi phát hiện mình mắc lỗi sai so với trước ít hơn rất nhiều.
Sau khi có kết quả, tôi còn chưa kịp vui vẻ bao lâu thì liền bị Lục Tư Hoài chặn đường lại sau giờ học.
“Sở Nhất!”.
“Là cậu làm phải không?”.
Tôi không hiểu ra sao cả hỏi: “Cái gì?”.
“Vu oan cho Trà Trà gian lận, có phải là cậu làm không?”
“Tờ giấy nhỏ đó, có phải là cậu để vào không?”
Cậu ta dùng giọng nói lạnh lùng trách vấn, nhấn mạnh từng chữ.
“Tôi bị rảnh à?”
Tôi cười nhạo một tiếng: “Cậu thật sự cho rằng tôi để cô ta vào mắt, không có chuyện để làm nên đi gây rối à?”.
Lục Tư Hoài nhìn chằm chằm vào tôi.
“Vậy sao lần này cậu thi cao hơn lần trước 27 điểm?”
“Tôi không thể tự mình thi được à?”
Tôi không thể chịu đựng được nữa, nói:
“Lục Tư Hoài, cậu đừng quá hoang tưởng về việc bị hại.”
Vẻ mặt cậu ta trắng đen không rõ.
Sau đó đột nhiên cười khẩy một tiếng.
“Sở Nhất, sao bây giờ cậu sẽ biến thành bộ dạng như này?”.
“Vu oan hãm hại, không biết hối cải.”
Lục Tư Hoài lắc đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng.
“Gia giáo của cậu chính là vậy à?”
Tôi tức giận bật cười, đang định phản bác…
Lục Tư Hoài liền bật điện thoại trên tay lên, đem đoạn video giám sát để trước mặt tôi.
Sau khi thu xong bài thi, trước khi tan học vào buổi trưa.
Tôi là người duy nhất bước vào văn phòng.
Đây là mục đích của Thẩm Nhã Trà.
Tờ giấy nhỏ cũng chính là do cô ta cố ý bỏ vào trong.
Cô ta biết mấy đề mục đó, cho nên tất cả mọi người mới không có ai tin rằng cô ta gian lận.
Cộng với video này.
Tôi ngay lập tức bị kết án.
Lục Tư Hoài từ trên cao nhìn xuống tôi.
Không lạnh không nhạt để lại một câu rồi bỏ đi:
“Sở Nhất, mọi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.”
6.
Tôi đặt tia hy vọng cuối cùng vào giáo viên chủ nhiệm của mình.
Rốt cuộc, không có bằng chứng thuyết phục nào về vấn đề này, đây chỉ là phán đoán của mọi người.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm chỉ trách móc nhìn tôi:
“Sở Nhất! Em làm như vậy mục đích để làm gì?”.
“Chẳng lẽ là vì đố kỵ thành tích của Thẩm Nhã Trà cao hơn của em?”
Trong giây lát, cổ họng tôi khô khốc, toàn bộ sức lực của bản thân như bị rút hết đi, nói không nên lời.
Khi Lục Tư Hoài cùng Thẩm Nhã Trà đi đến văn phòng chủ nhiệm, cô ta vẫn đang rơi nước mắt.
“Sở Nhất! Chúng ta không phải là bạn cùng phòng vô cùng thân thiết sao! Tôi luôn coi cậu như bạn tốt, cậu lại đối xử với tôi như vậy sao?”.
Cậu ta cầm lấy một cuốn sách nặng trên bàn ném thẳng vào mặt tôi, đồng thời khóc lóc nói:
“Cuộc đời tôi chút nữa chỉ vì cậu mà bị mang tiếng ô uế, cậu có biết không!”
Lục Tư Hoài chỉ quay đầu nhìn đi chỗ khác mà không nói một lời.
Giáo viên tùy ý mắng Thẩm Nhã Trà hai câu rằng không nên ra tay đánh bạn. Trước khi tôi kịp phản kháng lại liền nhìn tôi đầy cảnh cáo sau đó đổi chủ đề:
“Bạn học Sở Nhất, trước tiên xin lỗi đi, giáo viên sẽ không hủy bỏ thành tích của em, sẽ không ghi lỗi.”
Nếu hủy bỏ thành tích, vào năm cuối trung học tôi sẽ bị loại bỏ ra khỏi lớp đầu.
Nhưng tôi không làm thì sao phải thừa nhận?
“Tôi chỉ nói một lần thôi, tôi không hề vu oan cho Thẩm Nhã Trà gian lận.”
Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy lành lạnh nơi sống mũi.
Lực tay Thẩm Nhã Trà không nhỏ, máu mũi chảy ra không ngừng.
Tôi không quan tâm đến sắc mặt của ba người kia, liền quay người rời đi.
“Đứng lại!”.
Lục Tư Hoài đuổi theo ra ngoài, chặn lại đường đi của tôi.
Cậu ta nhìn thấy tôi chảy máu mũi thì cau mày.
Nói ra những lời trách móc:
“Sở Nhất, cậu bắt buộc phải xin lỗi Trà Trà, cô ấy không nên bởi vì cậu mà phải gánh chịu sự bêu danh này. ”
Tôi lau nhẹ vết máu mũi rồi xòe tay ra cho cậu ta xem.
Dùng âm thanh rất nhẹ rất nhẹ nói:
“Lục Tư Hoài, tôi có thể trước tiên đi xử lý một chút không?”
Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Giống như người bị treo trên mép vách đá, không còn sức để bám vào thân cây cứu mạng nữa.
Tôi thậm chí không muốn tiếp tục tranh cãi với cậu ta.
Lục Tư Hoài cau mày nói: “Tôi dẫn cậu đi.”
Nói rồi cậu ta đưa tay muốn kéo tôi.
Tôi hơi lùi lại, mắt cụp xuống không cảm xúc nói:
“Lục Tư Hoài.”
“Cầu xin cậu.”
“Cút xa ra một chút!.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.