12
Sau khi đăng ký kết hôn với Hoắc Tĩnh Chi.
Cuộc sống của tôi không thay đổi nhiều.
Ngày nào tôi cũng bận tập luyện.
Hoắc Tĩnh Chi lại càng bận tối mày tối mặt.
Chu phu nhân hỏi qua tôi vài lần cùng Hoắc Tĩnh Chi tiến triển như thế nào.
Tôi đều nói qua loa.
Cho đến khi Chu Thời Duật và vợ hắn kết thúc tuần trăng mật sớm trở về Bắc Kinh.
Hắn trực tiếp tới vũ đoàn tìm tôi.
Khi tôi đẩy cửa bước vào Chu Thời Duật ngồi trước gương trang điểm trong phòng nghỉ của tôi.
Trong tay cầm một cái hộp nhỏ.
Nghe thấy tiếng động, hắn đứng lên nhìn tôi: “Ninh Ninh.”
“Có chuyện gì sao?”
Tôi buông khăn tắm xuống, vén mái tóc ướt đẫm lên.
Chu Thời Duật cầm cái hộp đi tới trước mặt tôi.
“Quà tặng mang đến cho em, xem có thích hay không.”
Tôi không nhận, mỉm cười nhìn hắn: “Anh chọn hay chị dâu chọn?”
“Ninh Ninh.”
Ánh mắt Chu Thời Duật dần tối đen.
Một lát sau, hắn mới mở miệng: “Đi thay quần áo một chút, theo anh ra ngoài ăn cơm.”
“Có việc thì ở chỗ này nói đi.”
“Đi ăn cùng anh chút gì đó.”
“Ngày mai có buổi biểu diễn, hôm nay không ăn.”
“Em và Hoắc Tĩnh Chi……”
Chu Thời Duật nhíu mày: “Chuyện lúc trước của hắn hẳn là em đã nghe qua, Ninh Ninh, hai người không thích hợp.”
“Vậy em thích hợp với ai? Những người anh trai chọn thích hợp với em sao?”
“Hay là nói, em được Chu gia các người nuôi dưỡng, cho nên đời này, em cũng chỉ có thể làm con rối của Chu gia?”
Tôi nhìn hắn, rốt cuộc vẫn không khống chế được nước mắt mãnh liệt rơi xuống.
“Chu Thời Duật, lời nên nói em đều đã nói qua.”
“Em kết hôn rồi, tất cả những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta, hãy quên hết đi.”
“Từ nay về sau, em sẽ đối đãi với anh như anh ruột.”
“Anh ruột?”
Bỗng nhiên Chu Thời Duật tiến lên một bước chống đỡ tôi.
“Ninh Ninh, năm em mười sáu tuổi hôn trộm anh, sao không đối xử với anh như anh ruột?”
“Đêm lễ trưởng thành đó, lần đầu tiên em uống say, đã nói gì với anh?”
13
Nói gì cơ?
Tôi nói tôi rất thích Chu Thời Duật.
Tôi nói tôi không muốn Chu Thời Duật làm anh trai của tôi.
Tôi nói tôi tương lai muốn gả cho hắn, làm vợ của hắn.
Chu Thời Duật bóp chặt hàm dưới của tôi, ép tôi ngẩng đầu đối diện với hắn.
“Chu Ninh, em đã quên?”
“Vậy còn anh, Chu Thời Duật, lời anh nói không thể quên.”
“Vậy anh đã nói lời thề, có thể tùy ý vứt bỏ?”
Tôi khống chế không được cười lạnh mỉa mai.
Cơ hồ dùng hết toàn lực hung hăng đẩy hắn ra.
“Lúc anh kết hôn cưới vợ, có nghĩ tới lời mình nói không?”
“Lúc hôn cô dâu, tuyên thệ trao nhẫn, anh đã đặt em ở đâu?”
“Em biết em chỉ là một cô gái mồ côi được nhận nuôi, không xứng với anh.”
“Nếu như anh cảm thấy em làm phiền anh, anh có thể nói rõ ràng với em.”
“Chu Thời Duật, em sẽ không dây dưa với anh, em cũng sẽ không đi phá hư hôn sự của anh.”
“Anh cùng ba mẹ không cần phải đề phòng em như thế.”
“Em không phải kẻ vô ơn, em thời thời khắc khắc đều nhớ ân tình của Chu gia.”
“Có những ngày không lo ăn mặc như bây giờ, là Chu gia cho em.”
“Cho dù để em dùng mạng của mình đi trả, em cũng nguyện ý.”
“Nhưng anh không nên gạt em như vậy.”
“Một khắc anh bắt đầu gạt em thì anh nên biết.”
“Chu Thời Duật, giữa chúng ta không còn khả năng.”
Chu Thời Duật im lặng nhìn tôi.
Đôi mắt đào hoa luôn mang theo một chút ý cười ngang ngạnh kia.
Giờ phút này lại giống như là không có chút sức sống.
Tôi không hiểu tại sao hắn lại để lộ vẻ mặt như vậy.
Làm cho người ta nhìn vào trông có vẻ khổ sở, nói không nên lời.
Nhưng tôi cũng không muốn đoán già đoán non nữa.
Hắn đã kết hôn rồi.
Tôi cũng đã lập gia đình.
Đời này, duyên phận giữa tôi và Chu Thời Duật, đã hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ.
14
“Anh đi đi, về sau, không cần tới tìm em nữa.”
Tôi xoay người bước đi.
Chu Thời Duật nắm lấy cổ tay của tôi.
“Chuyện của em và Hoắc Tĩnh Chi, anh không hỏi đến.”
“Nhưng Ninh Ninh, anh trai chỉ cầu xin em một lần này thôi.”
“Không nên lập gia đình, ít nhất, trong hai năm này…”
Tôi nhẹ nhàng tránh hắn ra.
“Chu Thời Duật, em đã nói rồi.”
“Lúc này đây, em sẽ không nghe lời.”
Tôi mở cửa rời đi.
Đúng lúc này Hoắc Tĩnh Chi gọi điện thoại tới cho tôi.
Tôi nghĩ, Chu Thời Duật khẳng định nghe được tôi gọi tên Hoắc Tĩnh Chi.
Hắn là người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể ở trước mặt người đàn ông khác mà lộ vẻ mất mặt được.
Cho nên hắn cũng không đuổi theo nữa.
“Buổi biểu diễn buổi tối khi nào thì kết thúc?”
“Khoảng mười giờ.”
“Vậy anh đi đón em.”
“Anh đi công tác về rồi à?”
“Ừm.”
“Vậy có mệt mỏi quá không?”
Bên tai truyền đến tiếng cười vui vẻ của người đàn ông.
Dường như tôi nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Tĩnh Chi lúc này.
Đôi mắt rủ xuống, khóe môi cong lên cười rất nhẹ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCó lẽ sẽ theo thói quen chỉnh cổ tay áo một chút.
Đôi tay kia, đối với một người khiêu vũ từ tiểu học như tôi, vô cùng mê người.
Lo lắng nặng nề đè ở trong lòng, tựa như đột nhiên liền dọn sạch một chút.
“Vậy em chờ anh.”
“Mang quà đến cho em.”
“Cảm ơn anh.”
“Ninh Ninh, em không cần khách khí với anh như vậy.”
Hoắc Tĩnh Chi nói xong, không đợi tôi mở miệng, lại nói: “Có điện thoại công việc, cúp trước, buổi tối gặp.”
“Được, buổi tối gặp.”
Tôi cất điện thoại xuống, lúc đi vào thang máy, lơ đãng quay đầu lại.
Chu Thời Duật đứng xa xa trước cửa phòng trang điểm của tôi.
Bóng đèn từ đỉnh đầu hắn rơi xuống, nửa khuôn mặt hắn đều ẩn trong bóng tối.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Thân ảnh trong tầm mắt kia, từng chút từng chút biến mất không còn tung tích.
Cuối cùng, có vẻ như hắn đã tiến thêm một bước.
Rồi lại giống như, tất cả đều chỉ là ảo giác của tôi.
Giữa chúng tôi, không có khởi đầu, cũng không có kết thúc.
15
Buổi biểu diễn buổi tối vô cùng thuận lợi.
Cuối cùng khi trở về sân khấu, tiếng hoan hô của khán giả vẫn tiếp tục không ngừng.
Rất nhiều người chạy lên sân khấu tặng hoa.
Khi người đàn ông đeo khẩu trang và mũ bước lên sân khấu với một bó hoa.
Tôi không hiểu sao lại cảm thấy có chút khác thường.
Khi hắn đưa bó hoa tới, tôi theo bản năng né tránh một bước.
Cũng chính là một bước này, để cho tôi tránh khỏi tai ương ngập đầu.
Mà lúc ấy tôi phản ứng kịp thời, lại dùng bó hoa rất lớn trong tay che lại một chút.
Cho nên chai chất lỏng không rõ kia, không thể hắt vào mặt tôi.
Nhưng dù là như thế, cánh tay trái của tôi đều bị thương.
Trên sân khấu trong nháy mắt rối loạn.
Mọi người la hét ôm đầu chạy trốn.
Da cánh tay trái đã một mảnh đỏ bừng, nổi lên bọt nước lớn nhỏ không đồng nhất.
Tôi đau đến kêu không ra tiếng, cả người giống như là choáng váng đứng bất động ở đó.
Người trong vũ đoàn dường như đều bị dọa sợ, không ai dám tới gần tôi.
Cánh tay tôi như bị lửa thiêu đốt.
Đau đến không muốn sống.
“Chu Ninh!”
Trong ồn ào, tôi lại nghe được giọng nói của Hoắc Tĩnh Chi.
Đây cũng giống như là, lần đầu tiên tôi nghe được hắn nói chuyện lớn tiếng như vậy.
Tôi theo bản năng nhìn theo âm thanh.
Dưới đài loạn hỏng bét, ghế khán giả một mảnh hỗn loạn.
Nhưng tôi liếc mắt một cái liền thấy được hắn.
Hắn mặc áo khoác ngoài, bước chân rất dài, đẩy đám người loạn kia ra.
Bước nhanh về phía sân khấu.
Tầm mắt tôi dần mờ đi.
Khi Hoắc Tĩnh đi tới gần tôi, nước mắt của tôi bỗng nhiên lăn xuống.
“Hoắc Tĩnh Chi…” Tôi lẩm bẩm gọi tên hắn.
Hai chân mềm nhũn không chống đỡ được nữa, chậm rãi nằm ở trước ngực hắn.
Tôi thật sự sợ, nếu có chút bất hạnh.
Hiện tại tôi đã là một quái vật.
16
Vết thương trên cánh tay tôi không nặng lắm, nhưng vấn đề trên ngón tay có chút khó giải quyết.
Ngón đeo nhẫn và ngón út bị bỏng nặng bởi axit sunfuric, một số bị dính và cần phẫu thuật lột da.
Mà tôi là thể chất mang sẹo, sau khi vết thương khép lại, khó khăn nhất chính là vấn đề xóa vết sẹo.
Nếu như ngón tay khôi phục không tốt, đối với sau này tôi lên sân khấu khiêu vũ, khẳng định sẽ có ảnh hưởng.
Chu phu nhân dẫn theo vợ của Chu Thời Duật là Lương Uyển cùng đến bệnh viện thăm tôi.
Trên đường Chu phu nhân đi toilet.
Lương Uyển đi tới bên giường tôi, mỉm cười nhìn cánh tay trái quấn băng gạc của tôi.
“Chu Ninh, cô biết không?”
Cô ta khom lưng, cố ý ấn vào vết thương của tôi.
“Chu Thời Duật thích nhất là khi cô khiêu vũ.”
“Thật đáng tiếc, chỉ bị thương ngón tay của cô, không phải chân, cũng không phải mặt.”
Vết thương đau đến thấu tim, trên trán tôi đều thấm ra mồ hôi lạnh.
Lương Uyển cười càng lớn: “Có tâm lắm mới nhắc nhở cô rằng, nếu như lại dụ dỗ chồng người khác.”
“Lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa.”
Lương Uyển không hổ danh là người dịu dàng có tiếng ở khắp kinh đô.
Ngay cả lời nói thâm độc uy hiếp người ta, cũng có thể nói dịu dàng như vậy.
“Cho nên, đêm hôm đó người đàn ông kia là cô sắp xếp?”
Lương Uyển nhếch khóe miệng một cách mỉa mai.
“Em nói cái gì vậy em gái, chị nghe không hiểu ý của em.”
“Kỳ thật cô không cần làm như vậy.”
“Làm cái gì?” Lương Uyển mở to mắt, một bộ vô tội đến cực điểm.
“Chu Thời Duật là chồng của cô, chị dâu, cô thiếu tự tin tới vậy sao.”
“Mới có thể nhắm vào tôi như vậy, ngay cả danh phận tôi cũng chưa từng có, cô lo cái gì chứ?”
“Cô thì biết cái gì!”
Đột nhiên Lương Uyển tiến lên một bước, cô ta mất bình tĩnh và nắm lấy vai tôi.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, hốc mắt đỏ bừng, ẩn chứa nước mắt.
Tôi có thể cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt của cô ta.
Nhưng cô ta lại không nói gì nữa.
Chỉ là chậm rãi buông tay ra, đứng thẳng dậy.
Nước mắt Lương Uyển cũng rơi xuống: “Chu Ninh, sao cô không đi chết đi!”
“Cô chết rồi, trên đời này không có cô, thật là tốt biết bao…”
Tôi cũng hy vọng nhiều.
Bản thân chưa từng xuất hiện trên đời này.
Hoặc rời khỏi thế giới này với ba mẹ ruột khi họ qua đời.
Thay vì được Chu phu nhân nhận nuôi.
Trở thành em gái của Chu Thời Duật.
Sau đó, mối tình đầu mới bắt đầu, không thể kiểm soát bản thân mà yêu hắn.
“Lương Uyển, tôi sẽ rời khỏi Chu gia, sẽ không trở lại nữa.”
“Chu Thời Duật là của cô, mãi mãi sẽ là của cô.”
“Nhưng chuyện cô hại tôi, nhất định tôi sẽ điều tra đến cùng.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.