8
“Không phải anh muốn em mau chóng gả đi sao?”
“Anh trai còn tỉ mỉ chọn đối tượng kết hôn cho em.”
“Thậm chí sợ em gây chuyện, cố ý chọn ngày thi đấu của em để kết hôn.”
“Hiện tại em muốn gả chính mình đi, anh trai không phải nên vui vẻ sao?”
Giọng nói tôi bình tĩnh, cụp mắt cười khẽ: “Về phần khiêu vũ, lập gia đình thì không thể tiếp tục khiêu vũ?”
“Ninh Ninh.”
Giọng nói Chu Thời Duật khàn khàn rồi lại trở nên nhu hòa: “Xóa bài đi.”
“Vì sao?”
“Ninh Ninh, em nên nghe lời.”
“Anh, từ nhỏ đến lớn chuyện em làm tốt nhất chính là nghe lời.”
Tôi chậm rãi đặt điện thoại xuống: “Nhưng lần này, em không muốn nghe lời nữa.”
“Chu Ninh……”
“Anh trai, chúc anh tân hôn vui vẻ, tuần trăng mật vui vẻ, sau này ngày ngày đêm đêm, thời thời khắc khắc, đều vui vẻ cùng chị dâu.”
“Hết thảy chuyện trước kia, em coi như chưa từng xảy ra.”
Tôi không đợi hắn mở miệng nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Điện thoại của hắn rất nhanh lại gọi tới.
Tôi cũng có thể bình tĩnh xóa từng phương thức liên lạc của hắn.
Một lát sau, điện thoại di động vốn yên tĩnh lại bỗng nhiên lại bắt đầu không ngừng tràn vào tin nhắn wechat.
Tôi mở wechat, mở nhóm bạn bè ra.
Một phút trước, Hoắc Tĩnh Chi ở phía dưới bình luận một câu: “Tay rất đẹp.”
Tôi không khỏi mỉm cười, muốn trả lời một câu, đánh chữ, rồi lại xóa bỏ.
Tôi gọi điện thoại cho Hoắc Tĩnh Chi.
Lúc hắn tới, trên người nhiễm mùi thuốc lá rất nặng.
“Xong rồi?”
“Ừm, xong rồi.”
“Đưa em về nhà.”
Tôi thành thật nắm chặt vạt áo, theo hắn vào thang máy.
Lúc cửa thang máy đóng lại, tôi nhẹ giọng mở miệng: “Anh Hoắc, chúng ta đây xem như là xác định quan hệ sao?”
“Không tính.”
“A?”
“Lĩnh giấy chứng nhận xong mới tính, Chu Ninh, ngày mai em có rảnh không?”
Tôi cảm giác toàn bộ đầu óc của mình cũng sẽ không xoay chuyển.
Ngày mai đi đăng ký kết hôn, có phải tiết tấu quá nhanh không?
“Anh… không cần nói cho trưởng bối trong nhà sao?”
Từ nhỏ được Chu gia nhận nuôi, thật sự thấy quá nhiều người trong giới này bị hoàn cảnh đưa đẩy, không theo ý muốn của mình.
Những thiếu gia, công tử, thiên kim tiểu thư, ngày thường thoạt nhìn cao cao tại thượng.
Nhưng kỳ thật ngay cả quyền lựa chọn gả cho ai, cưới ai cũng không có.
Tôi cứ tưởng Hoắc Tĩnh Chi cũng vậy.
“Kết hôn là chuyện của anh.”
Hoắc Tĩnh Chi rũ mắt nhìn tôi: “Cưới ai, không cưới ai, cũng là chuyện của anh.”
Trong lòng tôi nhịn không được oán thầm.
Hắn muốn lấy vị hôn thê kia của hắn, đáng tiếc người ta không thích hắn, không muốn gả cho hắn.
Hắn nói hình như cũng không tính.
Nhưng tôi lại có tư cách gì đi cười nhạo hắn.
Người tôi thích, ngay cả thân phận quang minh chính đại cũng chưa từng cho tôi.
9
Tôi và Hoắc Tĩnh Chi lĩnh giấy chứng nhận.
Chỉ là trước khi đăng ký kết hôn, tôi đưa ra hai điều kiện.
Thứ nhất, tôi sẽ tiếp tục khiêu vũ, và hắn không thể can thiệp.
Thứ hai, tạm thời không nên công khai chuyện chúng tôi đăng ký kết hôn.
Hoắc Tĩnh Chi đối với điều thứ nhất hoàn toàn không có dị nghị.
Nhưng điều thứ hai lại trực tiếp phủ nhận.
“Chu Ninh, chuyện ẩn hôn như vậy, anh không có khả năng làm.”
Sắc mặt Hoắc Tĩnh Chi có chút lạnh.
Bộ dáng hơi tức giận của hắn, làm cho tôi có chút sợ hãi.
“Anh Hoắc, không phải ẩn hôn, chỉ là tạm thời không nên công khai.”
“Không có khả năng.”
Sắc mặt Hoắc Tĩnh Chi càng rét run, xoay người muốn đi.
“Anh Hoắc, xin anh, nửa năm sau em còn có một trận đấu đặc biệt quan trọng.”
“Em muốn dùng thân phận Chu Ninh đi tham gia thi đấu, mà không phải thân phận Hoắc phu nhân, anh hiểu không?”
Tôi túm lấy ống tay áo hắn, mềm giọng cầu xin hắn.
Sắc mặt Hoắc Tĩnh Chi có chút hòa hoãn, nhưng vẫn không có ý chấp thuận.
“Hoắc Tĩnh Chi……”
Tôi lắc lắc ống tay áo của hắn, lần đầu tiên gọi tên đầy đủ của hắn.
“Làm ơn, làm ơn làm ơn.” Tôi chắp tay trước ngực, liên tục làm ơn.
Hoắc Tĩnh Chi rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống tôi: “Chu Ninh.”
“Cầu người không phải cầu như vậy.”
“Vậy phải cầu như thế nào?”
Đột nhiên Hoắc Tĩnh Chi tiến lên một bước, ngón tay thon dài phất tóc mai tôi.
“Cầu xin chồng của mình, lại càng không phải như vậy.”
Nơi ngón tay hắn chạm qua, trong nháy mắt liền trở nên nóng bỏng ửng đỏ.
Tôi quay mặt đi, muốn tránh ra.
Hoắc Tĩnh Chi lại buông lỏng tay trước: “Chính mình cần nghĩ cho rõ ràng, phải làm như thế nào.”
Hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Năm phút sau chúng ta sẽ xuất phát đến cục dân chính.”
Tôi nhìn hắn nhàn nhã đi tới bên cửa sổ đứng lại.
Trong lòng không khỏi sốt ruột, lại có chút ấm ức tức giận.
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng cầu xin ai, bởi vì ăn nhờ ở đậu, cho nên thuận lý thành chương nhẫn nhục chịu đựng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChưa bao giờ có yêu cầu xa vời gì.
Cầu xin chồng mình?
Ai còn chưa xem qua mấy quyển tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo?
Tôi dứt khoát cắn răng một cái, vài bước đi tới phía sau Hoắc Tĩnh Chi.
Giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo hẹp gầy của hắn.
Trong nháy mắt cơ thể của tôi dán ở trên lưng hắn, rõ ràng cảm giác được cơ bắp, eo bụng hắn đột nhiên căng thẳng.
“Hoắc Tĩnh Chi… ” Tôi mềm giọng: “Xin anh.”
10
Hắn không trả lời, cũng không gật đầu.
Chỉ là ngón tay thon dài nắm lấy tay tôi, hơi dùng sức một chút.
Một hồi lâu, tôi mới nghe được hắn trầm giọng nói một câu: “Lúc tổ chức hôn lễ, nhất định phải công khai.”
“Được.” Tôi rất ngoan miệng đáp ứng.
Trong lòng lại suy nghĩ.
Lỡ như vị hôn thê cũ của hắn quay đầu theo đuổi lại chồng, nói không chừng tôi sẽ ly hôn mất việc.
Tôi rất có sự giác ngộ của một thế thân.
Hoắc Tĩnh Chi có vẻ hài lòng.
Hắn buông tay tôi ra, tôi cũng buông vòng tay ôm lấy hắn.
Hắn cúi đầu sửa sang lại ống tay áo một chút.
Rồi lại tự nhiên cầm tay tôi: “Đi thôi.”
Tôi nhịn không được ngước mắt nhìn mặt hắn.
Lúc không cười rất nghiêm túc, nhất là lúc đeo kính.
Càng có một loại quyền lực từ chối người ngoài ngay lập tức.
Đại ca lúc trước kính trọng nhưng cũng một phần sợ hãi.
Bây giờ lại muốn trở thành chồng của mình.
Cho đến khi đến cục dân chính, tôi còn có một loại ảo giác đang nằm mơ.
Năm phút trước, tôi nhận được điện thoại của Chu phu nhân.
Bà ấy ở trong điện thoại uyển chuyển nhắc nhở tôi, mau chóng bắt được Hoắc Tĩnh Chi, mau chóng đính hôn.
Tôi đều đáp ứng.
Thật ra thì tôi muốn giấu diếm chuyện đăng ký kết hôn.
Còn có một lý do rất quan trọng.
Tôi không muốn Chu gia bởi vì tôi và Hoắc Tĩnh Chi đã đăng ký kết hôn.
Lợi dụng Hoắc Tĩnh Chi và Hoắc gia.
Tôi thừa nhận ân tình của Chu gia, chính tôi hy sinh là đủ rồi.
Cần gì phải kéo Hoắc Tĩnh Chi vào đây.
11
Lĩnh xong giấy chứng nhận kết hôn.
Hoắc Tĩnh Chi trực tiếp lấy đi hai quyển sổ đỏ.
Hắn bề bộn nhiều việc, lĩnh giấy chứng nhận xong phải đến công ty họp.
Bên này tôi cũng muốn chạy tới vũ đoàn, chuẩn bị buổi biểu diễn buổi tối.
Trên đường Hoắc Tĩnh Chi đưa tôi đến vũ đoàn.
Tôi vẫn không nhịn được hỏi một câu.
“Anh Hoắc, tại sao anh lại đồng ý kết hôn với em?”
Kỳ thật tôi còn muốn hỏi một câu “Là bởi vì em lớn lên giống người anh thích sao?”
Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút sợ hắn, không dám hỏi ra miệng.
Trong tiểu thuyết ngôn tình, nam chính thường dùng phương thức như vậy bức bạch nguyệt quang trong lòng trở về.
Cuối cùng bọn họ cũng đoàn viên với nhau, kết cục của thế thân lại thê thảm.
Tôi nghĩ, nhất định mình phải tránh đi vào vết xe đổ.
Hoắc Tĩnh Chi không trả lời câu hỏi của tôi.
Chỉ đưa tôi một cái thẻ.
Tấm thẻ này là thẻ phụ của hắn, có thể tùy tiện quẹt cũng có thể tùy tiện rút.
“Anh Hoắc, em không thể lấy, em cũng không thiếu tiền…”
“Tạm thời hôn sự không công khai, hiện tại sính lễ cũng không thể cho em, tấm thẻ này coi như sính lễ của anh.”
Hoắc Tĩnh Chi đặt thẻ vào tay tôi: “Chu Ninh, ấm ức cho em rồi.”
Tôi liên tục lắc đầu: “Không không không, anh Hoắc, là anh chịu ấm ức rồi, để anh cưới người phụ nữ mà mình không thích…”
“Người phụ nữ mình không thích?” Hoắc Tĩnh Chi cắt đứt lời tôi, cúi đầu lặp lại một câu.
Hắn nhìn tôi, rồi lại cười rất nhạt, lắc đầu, không nói gì nữa.
Nhưng cả người thoạt nhìn, lại có chút cô đơn nói không nên lời.
Trong lòng tôi bỗng nhiên khó chịu.
Tư vị yêu mà không được, tôi đã nếm qua.
“Anh Hoắc.” Tôi nhịn không được nhẹ nhàng cầm tay hắn.
Hắn không tránh ra.
Một lát sau lại nắm lấy tay tôi.
“Nếu sau này em muốn kết thúc quan hệ của chúng ta, lúc nào cũng có thể nói cho anh biết.”
“Chu Ninh.”
Hoắc Tĩnh Chi bình tĩnh nhìn tôi.
Cái loại cảm giác áp bức cường thế này lại tới nữa.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, vội vàng dời tầm mắt.
“Em là người trưởng thành, hẳn là hiểu được một đạo lý, hôn nhân không phải trò đùa.”
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng mà, Chu Ninh.”
Tôi nhìn vào mặt hắn.
Đây hình như là lần đầu tiên tôi nhìn rõ bộ dạng của hắn.
Cùng Chu Thời Duật anh tuấn phóng khoáng không giống nhau.
Hoắc Tĩnh Chi càng lộ vẻ trầm ổn thành thục.
Giống như không hiểu sao, khiến cho người ta cảm thấy hắn rất đáng tin cậy.
Nếu hắn không thích người phụ nữ kia.
Nếu như tôi chưa từng trải qua quá khứ cùng Chu Thời Duật.
Những câu chuyện cổ tích như yêu nhau sau khi kết hôn, có lẽ sẽ xảy ra giữa chúng tôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.