Bùi Tư Việt là người rất coi trọng thể diện.
Đối nhân xử thế với hắn thật khó, tôi quyết định tạm gác đạo đức sang một bên.
Tôi nhắn tin: “Quà đắt quá, tôi không thể trả nổi. Cậu nhẫn tâm nhìn tôi tiết kiệm tiền để đáp lễ lại cho cậu sao?”
Bùi Tư Việt: [Không sao, tiền của tôi cho cậu ăn cơm, tiền của cậu dùng để chuẩn bị bất ngờ cho tôi.]
Tôi cảm thấy có chút gượng gạo, quan hệ của chúng tôi có phải là đang mập mờ không?
Tôi không biết phải nói gì, chỉ gửi cho hắn một biểu cảm mỉm cười.
Bùi Tư Việt: [Tôi muốn theo đuổi cậu, nên tôi mới làm vậy, cậu cũng không ép buộc tôi, không cần phải cảm thấy áp lực.]
Hắn lại giả vờ ngây thơ, thật sự không lễ phép chút nào.
Có vẻ như, để tìm được một công việc tốt, tôi chỉ có thể nghĩ ra cách khác.
Sáng hôm sau, Bùi Tư Việt mang bữa sáng đến cho tôi.
Khi tôi xuống lầu ký túc xá, thấy khuôn mặt của hắn, cơn giận của tôi cũng tiêu tan.
“Bùi Tư Việt, Lục Hằng là bạn cùng phòng của cậu, cậu làm như vậy không tốt lắm đâu?”
Hắn đến tìm tôi, Lục Hằng chắc chắn không biết.
“À, tôi không tốt.”
“…” Mỗi lần nghe hắn nói, tôi không thể nhịn cười.
“Cái khác không nói, cảm xúc có thể bồi dưỡng.”
“Hai người còn chưa ở bên nhau, cho dù ở bên nhau cũng có thể chia tay.”
“Hơn nữa… tôi cảm thấy tôi tốt hơn cậu ta.” Hắn tỏ ra rất tự tin.
Thấy tôi lại cười, hắn còn nói: “Cậu đừng không tin, ít nhất tôi chung thủy hơn cậu ta.”
Trước đây tôi cảm thấy Bùi Tư Việt có chút ngầu, hiện tại tôi cảm thấy đấy chỉ là hắn giả vờ.
Tôi thừa nhận mình có chút động lòng.
Thôi được rồi, cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Ai mà không mơ mộng chứ?
Điều kiện của Bùi Tư Việt rất tốt. Nhưng tôi là người rất thực tế, luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Tôi hứa sẽ cùng hắn đi tiếp, nhưng không hy vọng quá nhiều vào kết quả của mối quan hệ này.
Nếu từ chối hắn, ừm… có chút luyến tiếc.
Ở bên hắn cũng rất vui vẻ.
Tôi không dốc lòng vào tình yêu nhiều như vậy, cái tôi muốn là cố gắng chứng minh bản thân.
Có thể dựa vào mối quan hệ ở Bắc Kinh để tìm một công việc tốt hơn, không có lý do gì để mình phải khổ sở chịu đựng cả.
09
Bùi Tư Việt theo đuổi tôi khá lâu, tôi cũng không nghĩ hắn cố chấp đến thế.
Trước kỳ nghỉ đông năm thứ hai đại học, tôi đã nói với hắn rằng nếu sau năm mới hắn vẫn không thay đổi ý định, tôi sẽ đồng ý hắn.
Đêm giao thừa, tôi không nhận được lời chúc mừng năm mới từ hắn, đột nhiên có chút thất vọng.
Trong dịp lễ mừng năm mới, thường có một số trưởng bối thích làm mai, không tránh khỏi việc giới thiệu cho hắn những cô gái ưu tú, xinh đẹp.
Họ đều môn đăng hộ đối, trời đất tác hợp.
Tôi cảm thấy may mắn vì mình không có quá nhiều cảm xúc.
Kết quả là vào ngày mùng hai, hắn trực tiếp lái xe đến Giang Thành.
Gần đó có một con đường đang sửa, hắn đi theo hướng dẫn và bị lạc.
Tôi hỏi hắn đến đây làm gì?
Hắn nói: “Tôi muốn nói cho cậu biết, tôi vẫn còn thích cậu.”
Tôi dở khóc dở cười: “Ý của tôi là chờ sau khi khai giảng rồi nói cũng được.”
“Chờ không được.”
“Chúng ta có thể nói chuyện qua điện thoại.”
Hắn phê bình tôi: “Thật là qua loa.”
「……」
Tôi không dám đưa hắn về nhà, nên để hắn ở khách sạn. Ở đó, tôi thẳng thắn nói chuyện với hắn.
“Tôi nói tôi thích cậu, cậu có tin không?”
“Sao lại không tin?”
“Nếu tôi chỉ ham muốn vì nhà cậu có tiền…”
“Đó không phải là ham muốn mà là lí do cậu thích tôi, giống như tôi thích cậu vì cậu thông minh, ưu tú, thiện lương và đáng yêu vậy.”
“Cậu thật biết khen người.”
Dù ai nghe được lời khen cũng đều vui vẻ.
Tôi cảm thấy đạo lý đối nhân xử thế của Bùi Tư Việt tốt hơn tôi.
Tôi tự nhủ, yêu đương chỉ là chuyện bình thường, không cần phải có áp lực quá lớn.
Nếu chia tay trước khi tốt nghiệp thì giờ cứ tận hưởng niềm vui ngắn ngủi đã.
Còn nếu sau khi tốt nghiệp không chia tay, tôi có thể nhờ hắn giới thiệu cho tôi một công việc tốt hơn.
Nếu vì tốt nghiệp mà hắn chia tay tôi thì cũng không sao.
Chia tay thì chia tay, nhưng giới thiệu công việc không phải là quá đáng chứ?
Tối hôm đó, Lục Hằng cùng cha mẹ đến nhà tôi làm khách.
Mẹ Lục Hằng cười khẽ: “Sinh con gái đúng là tốt, dì mong Chu Chu có thể trở thành con dâu của dì.”
Từ nhỏ đến lớn, tôi nghe không ít chuyện cười kiểu này. Cha mẹ tôi thường chỉ cười phụ họa.
Nhưng lần này, không ai tiếp lời.
Ai cũng không phải kẻ ngốc, đừng coi người khác là kẻ ngốc.
Cha mẹ tôi cũng nhận ra thái độ của Lục gia đối với tôi.
Tôi thản nhiên nói: “Dì à, con đã có bạn trai rồi, sau này dì đừng đùa như vậy nữa.”
“Cái gì?” Lục Hằng lên tiếng trước.
“Cậu yêu đương khi nào?”
“Hôm nay.”
Lục Hằng vẫn không tin. Tôi không nói cho hắn ta biết đối tượng là Bùi Tư Việt, dù sao hắn ta cũng sẽ sớm biết thôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCha mẹ Lục Hằng lập tức không vui.
“Lão Thẩm, lúc trước chúng ta đã thỏa thuận để Chu Chu và Tiểu Hằng thành một đôi.”
Mẹ tôi đáp: “Nhưng tôi cũng đã nói cho bọn nhỏ tự mình quyết định, chúng ta không can thiệp vào.”
Quan hệ giữa hai nhà đang căng thẳng, cuối cùng cha tôi hỏi một câu: “Thế nào, con gái của lãnh đạo phòng giáo dục không coi trọng nhà các cậu, giờ mới nhớ tới con gái tôi à?”
Người nhà họ Lục ngượng ngùng rời đi.
Thực ra tôi cũng không trách người nhà họ Lục.
Chị họ tôi đi xem mắt cũng phải xem gia cảnh, trình độ học vấn, có nhà cửa hay không.
Sau khi quan sát vài người và chọn lựa thật lâu, nhà trai cuối cùng cũng chọn chị ấy.
Mọi người đều muốn tìm một người có điều kiện tốt, điều này không có gì đáng trách cả.
Tôi hiểu điều bọn họ làm, nên họ cũng đừng trách tôi.
Trở lại trường học, tin tức việc tôi và Bùi Tư Việt ở bên nhau được lan truyền.
Dù không có nhiều người chú ý, nhưng bạn học quen biết đều biết. Lục Hằng không dám làm gì Bùi Tư Việt, chỉ náo loạn một hồi ở nhà.
Sau đó, hắn ta thường xuyên phàn nàn với người khác rằng Bùi Tư Việt “đào chân tường.”
Có người mắng tôi tham hư vinh, cũng có người cho rằng lựa chọn của tôi rất bình thường.
Chỉ sau hai ngày, lời đồn đại đã lắng xuống.
Mọi người đều bận rộn với chuyện của mình, không ai còn giữ mãi chuyện của tôi nữa.
10
Yêu đương lúc đại học, tôi một lòng muốn kiếm tiền và ổn định cuộc sống ở thành phố.
Ngoài việc làm thêm theo đàn chị, mỗi cuối tuần tôi còn phải đến lớp nghệ thuật dạy múa.
Bùi Tư Việt thấy tôi tham tiền như vậy, liền hỏi: “Có muốn thử đầu tư không?”
Tôi nghi ngờ nhìn về phía hắn: “Lời này của anh nghe giống như tội phạm lừa đảo vậy.”
Bùi Tư Việt học luật, nhưng rốt cuộc từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, hiểu biết một ít về tài chính.
Tôi đã học được rất nhiều từ hắn.
Hắn nói tôi rất tài năng nhưng tôi nghi ngờ hắn nói dối.
Bùi Tư Việt đưa tiền cho tôi để tôi thử đầu tư.
“Không cần sợ, tiền là của anh.”
Tôi cảm thấy có sức mạnh, nghĩ rằng nếu có lời thì cũng coi như của hắn.
Sau đó, tôi thử sức. May mắn thay, lần thứ hai, tôi đã hoàn vốn cho hắn.
Hắn không nói dối tôi, tôi thực sự có tài năng.
Khi thực tập, hắn hỏi tôi có muốn đến Bùi thị làm việc không.
Tôi từ chối vì chưa rõ thái độ của cha mẹ hắn đối với tôi.
Nếu chia tay, việc bị sa thải có lẽ là chuyện bọn họ sẽ làm.
Tôi đến một công ty khác và xin vào bộ phận tiếp thị, kiếm được nhiều tiền hơn.
Vì chuyên ngành của tôi không phù hợp, tỷ lệ trúng tuyển rất nhỏ.
Nhưng Bùi Tư Việt đã giúp tôi nhờ vả quan hệ.
Đúng vậy, mối quan hệ này cuối cùng đã giúp tôi.
Quan hệ chính là lợi thế.
Tôi chưa từng gặp những tình huống như đồng nghiệp xa lánh, cấp trên có quy tắc ngầm trong công việc, nên tôi ít phải vòng vo hơn người khác.
Tôi chỉ biết làm việc chăm chỉ, tăng ca, nỗ lực để thăng tiến từ tổ trưởng lên tổng giám đốc.
Quan trọng nhất là kiếm tiền.
Như vậy, dù Bùi Tư Việt có chia tay tôi, tôi cũng có năng lực ở lại Bắc Kinh và có thể đón cha mẹ lên.
Bùi Tư Việt không biết rằng từ khi bắt đầu ở bên cạnh hắn, tôi đã chuẩn bị cho việc chia tay.
Tôi không ngờ hắn vẫn luôn không nghĩ đến chuyện chia tay.
Chúng tôi cứ vậy quỷ dị mà hài hòa trải qua từng năm rất vui vẻ.
Hai năm trước, trong một lần hợp tác kinh doanh, tôi đã gặp mẹ của Bùi Tư Việt.
Bà mời tôi đến Bùi thị làm việc.
Sau khi thay đổi công việc, tôi chuyển đến sống gần công ty với Bùi Tư Việt.
Ngày chuyển nhà, hắn ôm eo tôi từ phía sau, cằm tựa vào vai tôi, hỏi với giọng điệu mập mờ: “Chúng ta hiện tại nên gọi là gì?”
Tôi đáp: “Bạn cùng phòng.”
Tôi chỉ đùa thôi, nhưng hắn ta có vẻ tức giận.
Tôi không nhận ra ngay.
Khi tôi thu dọn đồ đạc và nhờ hắn rót nước cho tôi, hắn nói: “Uống nước đi, bạn cùng phòng.”
Tôi im lặng.
Sau một thời gian, hắn lại nói: “Ăn cơm thôi, bạn cùng phòng.”
“Ăn nho không? Bạn cùng phòng!”
Tôi quả thực đã sai.
Một lúc sau, hắn âm thầm đến gần tôi và nghiêm túc hỏi: “Bạn ngủ sao?”
Tôi thực sự không chịu nổi hắn: “Cút đi.”
Ngoài mặt hắn rất đứng đắn và có vẻ nghiêm khắc, nhưng thâm tâm lại như vậy.
Tôi thực sự không hiểu hắn giả vờ như thế nào?
Tôi thích sống một mình và cần không gian riêng.
Tôi không quen việc treo quần áo của người khác trong tủ quần áo của mình, cũng không quen thêm một người nằm bên cạnh khi ngủ, càng không quen mặc quần áo ngủ trước mặt người khác.
Vì vậy, một buổi tối sau khi làm xong việc, tôi đưa ra yêu cầu rất quá đáng: “Bùi Tư Việt?”
“Hửm?”
“Anh có muốn sang phòng bên cạnh ngủ không?”
“Em có muốn nghĩ lại điều mình vừa nói không?”
「……」
“Em cho rằng mình là hoàng thượng thị tẩm sao, không thể ở lại qua đêm à?”
Tôi sai rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.