05
“Cảm ơn cậu vừa mới nói giúp tôi.”
“Cảm ơn thế nào?”
Tôi: “?”
Hắn nói thẳng: “Tôi cũng muốn xem cậu khiêu vũ, không biết có cơ hội đó không?”
Tôi cười khẽ: “Được, đêm giao thừa có buổi biểu diễn của tôi, cậu có thể đến xem.”
Bùi Tư Việt nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự vui sướng.
“Đi thôi.” Chúng tôi rời đi.
Hắn dứt khoát, nói xong liền đi.
Tôi không vào nữa, trực tiếp trở về trường học.
06
Lục Hằng ở KTV không nói dối, tôi quả thật đã từng thích hắn ta.
Thời trung học, Lục Hằng đối xử với tôi rất tốt.
Hắn thường giúp tôi mang bữa sáng, mua đồ ăn vặt, tiết kiệm tiền để tặng quà cho tôi.
Cha mẹ tôi cũng thường phụ đạo bài tập cho hắn.
Tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi ở bên nhau thuận lợi như dòng nước chảy.
Sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, tôi đầy hy vọng ngầm ám chỉ với hắn ta: “Đã tốt nghiệp rồi, chắc hẳn không còn ai nói là yêu sớm nữa nhỉ?”
Đáp lại tôi là sự im lặng kéo dài.
Cuối cùng, hắn ta nói: “Chu Chu, tôi cảm thấy bài kiểm tra tôi làm không tốt, muốn suy nghĩ điều này sau khi có kết quả.”
Tôi tỏ vẻ hiểu, cũng không ép buộc hắn.
Tuy nhiên, cuối cùng tôi cũng không đợi được hắn ta thổ lộ với tôi.
Mặc dù thất vọng nhưng tôi cũng không hỏi thêm.
Có một số việc, chủ động một lần là đủ rồi.
Nhưng hắn ta vẫn đăng ký vào trường đại học mà chúng tôi đã hẹn.
Khi nghỉ hè, tôi đến Lục gia làm khách đã không cẩn thận nghe được cuộc trò chuyện giữa Lục Hằng và mẹ hắn ta.
Mẹ Lục Hằng tận tình khuyên nhủ hắn ta: “Mẹ biết con thích Chu Chu, nhưng các con còn nhỏ, sau này con sẽ hiểu rằng tình cảm không thể thay thế thực tế. Bạn học cũ của cha con làm việc ở phòng giáo dục, mẹ đã đưa phương thức liên lạc của con gái ông ấy cho con. Hai người có thể tâm sự thử xem, nếu không được… đứa bé Chu Chu cũng không tệ.”
“Mẹ, con biết rồi.” Lục Hằng đáp.
“Con cũng nên cẩn thận, chú ý đến Chu Chu nhiều hơn. Cô bé từ nhỏ đã khôn khéo, coi chừng sau khi lên đại học tâm tư sẽ thay đổi.”
Mẹ Lục Hằng không hoàn toàn chướng mắt tôi, chỉ là bà cảm thấy Lục Hằng xứng đáng với người tốt hơn.
Nói cách khác, tôi chỉ là lựa chọn dự phòng.
07
Đêm giao thừa, tôi nhảy một khúc “Như Mộng Lệnh”.
Dưới sân khấu có rất nhiều bạn học, không biết Bùi Tư Việt có tới hay không, dù sao tôi cũng không thấy hắn.
Sau khi kết thúc, tôi đi đến phòng thay đồ thì nhận được tin nhắn từ Bùi Tư Việt: [Tôi đang ở bên ngoài chờ cậu.]
Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ mịt, chỉ có một mình hắn ở đó.
Bùi Tư Việt nghiêng người về phía tôi, tựa vào tường, vẻ mặt lười biếng cúi đầu.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn hơi ngẩng đầu lên, miệng còn ngậm điếu thuốc.
Tôi miệng nhanh hơn não: “Cậu đang giả bộ gì vậy?”
Bùi Tư Việt lớn lên rất đẹp trai, cho dù cố ý tạo dáng như vậy nhìn cũng rất thu hút.
Hắn đi về phía tôi, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
“Cậu vừa rồi…”
“Đợi một lát.”
Tôi ngắt lời hắn, nghi ngờ lấy điếu thuốc khỏi miệng hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
“Là đường.”
“Bùi Tư Việt, cậu có bệnh không?” Tôi không khách khí cười ha hả, thực sự không nhịn được.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn tôi.
Tôi từ từ không còn cười nổi nữa.
Có thể là do da mặt hắn quá dày, không cảm thấy xấu hổ, hoặc là tôi đã liên tiếp phá đám và chọc giận hắn.
Tôi thu lại nụ cười, khẩn trương nói: “Tôi chỉ đùa thôi.”
Giờ phút này, trong đầu tôi đầy lý lẽ đối nhân xử thế.
Bùi Tư Việt thật sự tức giận sao? Sẽ mang thù sao? Xong rồi, vốn định phát triển một mạng lưới quan hệ, kết quả lại có thêm một kẻ thù.
Ai ngờ, hắn nhẹ nhàng cầm kẹo về, bỏ vào miệng cắn một miếng.
“Tôi mời cậu ăn cơm, đi không?”
Thấy hắn không tức giận, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Muộn rồi.”
“Lục Hằng hẹn nữ sinh ra ngoài, cậu xác định không ăn cơm với tôi sao?”
Tôi không hiểu: “Hai thứ này có liên quan gì đến nhau chứ?”
Cuối cùng, chúng tôi đến căn tin của trường.
Lúc ăn cơm, Bùi Tư Việt nhắc tới Lục Hằng: “Lục Hằng đang lợi dụng cậu, cậu không nhìn ra sao?”
Tôi gật đầu: “Tôi biết.”
Hắn nhíu mày: “Cậu thích cậu ta đến như vậy sao, sao vẫn không chịu buông bỏ?”
Tôi thản nhiên nói: “Cũng không sao.”
Khi biết hắn ta và mẹ hắn ta coi tôi là lốp dự phòng, tôi đã từ bỏ. Nhưng tôi không có ý định vạch trần, dù sao hai nhà cũng là hàng xóm, cãi nhau thì khó coi lắm.
Hơn nữa, hắn ta lợi dụng tôi hay tôi lợi dụng hắn ta thì còn chưa biết được.
Chỉ là tôi không có ý định nói cho Bùi Tư Việt.
Hắn và Lục Hằng là bạn cùng phòng, lỡ như không cẩn thận lỡ miệng thì không hay.
“Cậu quan tâm chuyện của tôi và Lục Hằng như vậy làm gì?” Tôi hỏi.
Bùi Tư Việt thẳng thắn nhìn tôi: “Tôi không quan tâm cậu ta, tôi chỉ muốn cậu ta rõ ràng từ chối cậu, để cậu không còn hy vọng.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi có thể thừa dịp mà vào.”
Không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Tôi ăn miếng thức ăn, nhai nhai nhai. Sau đó lại gắp miếng thịt rồi nhai.
Tôi ra vẻ đùa giỡn nói sang chuyện khác: “Không phải Lục Hằng phái cậu tới dụ dỗ tôi đấy chứ?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Trông tôi có vẻ có quan hệ tốt với cậu ta không?”
“Không tốt sao?”
“Tình bạn giữa nam sinh các cậu, tôi không hiểu.”
May mà Bùi Tư Việt không nhắc tới vấn đề vừa rồi nữa.
Buổi tối, tôi nằm trên giường chơi điện thoại di động.
Bùi Tư Việt chụp mấy tấm ảnh, chính là bộ dáng của tôi khi khiêu vũ.
[Kỹ thuật chụp ảnh không tồi.] Tôi tán thưởng từ đáy lòng.
Bùi Tư Việt: [Lần sau cũng có thể chụp cho cậu.]
Sau đó hắn gửi thêm một tấm ảnh.
Trong ảnh tôi mặc quân phục, hình như vào buổi tối ở sân thể dục.
Khi đó hình như tôi còn chưa biết hắn.
Tôi nổi lên chút tâm tư, cố ý hỏi: [Lục Hằng về chưa?]
Bên kia sửng sốt nửa phút rồi trả lời: [Làm sao tôi biết được.]
Tôi: “…”
Tôi lưu lại mấy tấm ảnh và trả lời tin nhắn của hắn.
Tôi: [Tôi buồn ngủ rồi.]
Thật ra là không muốn nói chuyện, tôi muốn chơi điện thoại di động một chút.
Bùi Tư Việt: [Cậu đang báo cáo với tôi sao?]
Tôi đặc biệt hỏi chấm.
Hắn lại trả lời: [Sau này mỗi đêm đều báo cáo như vậy sao?]
[Hay là tôi báo cáo với cậu.]
[Ngủ nhanh như vậy sao?]
[Ngủ ngon.]
Tôi tắt điện thoại, vờ như đang ngủ.
Tôi cảm giác EQ của hắn không đủ cao, việc đối nhân xử thế như vậy là không tốt.
Vì lời nói của Bùi Tư Việt, lần nào tôi cũng không nghe lọt.
Hắn nói chuyện quá thẳng thắn.
Tôi chỉ giả ngu chứ không phải thật sự ngốc.
Hắn nói muốn “thừa dịp mà vào”, không phải vì tôi, mà là vì Lục Hằng.
Tôi cảm thấy khả năng của mình lớn hơn một chút.
Nhưng từ đầu đến cuối, tôi chỉ muốn có một “vị trí bạn tốt” với hắn.
Tôi và Bùi Tư Việt không môn đăng hộ đối, nếu yêu đương tỷ lệ chia tay sẽ rất lớn. Cuối cùng cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng bạn bè thì khác. Bạn bè là mối quan hệ ổn định và lâu dài. Chỉ cần không quá phận, tìm hắn ta giúp một việc hẳn là không thành vấn đề.
Ví dụ như sau khi tốt nghiệp giúp tôi giới thiệu công việc ở thành phố Bắc Kinh.
Tôi rất hay nghĩ, nhưng sự tình phát triển ngoài dự đoán của tôi, dường như mọi thứ có chút khó khăn.
08
Có lẽ nhận ra ý đồ của Bùi Tư Việt nên Lục Hằng cảm thấy có nguy cơ.
Hoặc có thể cô gái mà Lục Hằng hẹn hò trước đây đã cãi nhau với hắn ta, khiến hắn ta nhớ đến tôi.
Hắn bắt đầu thường xuyên hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, xem phim, xem sân khấu kịch.
Tôi cũng không từ chối, lúc rảnh rỗi liền đến chỗ hẹn.
Nếu Bùi Tư Việt hiểu lầm tôi thích Lục Hằng, vậy thì cứ để cho hắn hiểu lầm như vậy.
Có thể không lâu nữa, Lục Hằng sẽ thích người khác.
Việc không từ chối của tôi làm cho Lục Hằng càng thêm tự tin.
Hắn ta nghĩ tôi yêu hắn ta sâu đậm nên cảm thấy rất yên tâm.
Vào ngày sinh nhật, Lục Hằng dẫn tôi ra ngoài ăn cơm.
Hắn ta thấy chiếc điện thoại mới của tôi thì hỏi: “Cậu đổi điện thoại rồi à?”
“Ừ, hôm qua vừa mới mua. Có hơi đắt, nhưng nghĩ đến sinh nhật của mình, tiền lương làm thêm cũng vừa tới tay nên tôi quyết định mua.”
Hắn ta muốn nói thêm nhưng lại thôi: “Chu Chu, chức năng của điện thoại thông minh đều giống nhau, không cần thiết phải mua kiểu mới, điện thoại cũ của cậu không phải vẫn còn dùng được sao?”
“Lúc trước bộ nhớ điện thoại không đủ, hơn nữa đây là tôi tự mình mua.”
Hắn ta vẫn không đồng ý: “Con gái vẫn cần tiết kiệm một chút, đừng tiêu tiền như nước. Tiết kiệm tiền để dùng vào chỗ cần thiết không phải tốt hơn sao?”
“Lục Hằng, cậu đủ rồi. Tôi đâu có tiêu tiền của cậu.”
Thấy tôi tức giận, hắn ta vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng đúng đúng, tôi không nên nói cậu như vậy. Hôm nay là sinh nhật của cậu, tôi dẫn cậu đi ăn ngon.”
Lúc trở về ký túc xá thì đã khuya, tôi thấy trên bàn có thêm một hộp quà. Tôi tò mò hỏi: “Đây là của ai?”
Bạn cùng phòng Vương Kỳ đang chơi game trả lời: “À, Bùi Tư Việt gửi cho cậu đấy. Cậu ấy ở dưới lầu phòng ngủ chờ cậu, đúng lúc tớ đi qua nên mang lên giúp.”
Điện thoại của tôi hết pin, vừa mới khởi động máy thì nhận được tin nhắn từ Bùi Tư Việt:
[Chúc mừng sinh nhật.]
[Có quà, cậu có muốn xuống lầu xem không?]
Tôi hỏi bạn cùng phòng: “Cậu ấy có nói gì thêm không?”
Vương Kỳ: “Cậu ấy hỏi cậu đi đâu, tôi bảo cậu đang hẹn hò với bạn trai. Ai ngờ bị cậu ấy cắt lời!”
Tôi: “…”
Mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc vòng tay màu xanh dương.
Tôi lên mạng tìm kiếm, giá là hai vạn ba ngàn tám.
Tôi không nhịn được mà thầm mắng một câu: Trên thế giới nhiều người có tiền như vậy, thêm một người như tôi thì có sao đâu?
Tôi không có ý định nhận quà của Bùi Tư Việt.
Tôi thực sự muốn duy trì mối quan hệ tốt và làm bạn với hắn, nhận nhiều ân tình như vậy sẽ không tốt.
Hiện tại nhận món quà quý giá như vậy, sau này làm sao tôi có thể không biết xấu hổ nhờ hắn giới thiệu công việc cho tôi được chứ?
Tôi nhắn tin lại cho Bùi Tư Việt: [Xin lỗi, điện thoại hết pin. Vòng tay rất đẹp.]
Bùi Tư Việt: [Cậu thích là tốt rồi.]
Tôi: [Quá quý giá, tôi không thể nhận. Ngày mai tôi sẽ trả lại cho cậu.]
Bùi Tư Việt: [Tặng quà mà bị trả lại, tôi sẽ rất mất mặt.]
Tôi suy nghĩ một chút về vấn đề này.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.