4
Năm thứ ba đại học, cha Phó Trì bệnh mà qua đời, khiến công ty rơi vào cảnh khó khăn, mẹ hắn bị chủ nợ bức đến mức uống thuốc tự sát.
Trong một đêm đứa con cưng của trời rơi xuống vũng bùn, có gần một tháng tôi không gặp được Phó Trì.
Cho đến ngày đó hắn với cơ thể gầy gò, suy sụp từ trong phòng đi ra, câu đầu tiên mở miệng chính là: “Em đi đi, anh không muốn làm chậm trễ em.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: “Anh cho rằng em thích anh là vì cái gì, là thích tiền của anh hay là gia thế của anh?”
“Phó Trì, anh là đồ ngốc.” Tôi đỏ mắt nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, lau thế nào cũng lau không hết.
Hắn tiến lên, khom lưng nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, Mạn Mạn, anh không nỡ bỏ em, nhưng anh làm sao dám… để em ở bên anh như vậy…”
Khi đó Phó Trì lẻ loi một mình, con đường phía trước không có hào quang.
Nhưng bất luận như thế nào, nguyện vọng của hắn cho tới bây giờ không thay đổi, Phó Trì vẫn muốn cùng Hứa Mạn bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn.
Lúc Phó Trì gây dựng sự nghiệp, tài chính khó khăn, tôi lén đưa tiền hồi môn của mẹ tôi gửi cho hắn.
Sau khi hắn biết lai lịch của số tiền này, dựa đầu lên vai tôi, lại một tay đè lại sau gáy tôi, không cho tôi quay đầu lại nhìn hắn.
“Cô gái ngốc, dù anh không có bản lĩnh, cũng không đến mức dùng số tiền này của em.”
“Em hãy cất lấy, một ngày nào đó nó sẽ có chỗ cần dùng.”
Sau đó, khi sự nghiệp vừa khởi sắc, gặp phải nhà đầu tư gây khó dễ, một ly rượu trắng mười vạn, đêm đó hắn kéo về hai triệu tiền đầu tư, dạ dày bị loét được đưa lên xe cứu thương.
Khi đó, hắn thường xuyên bận rộn đến nửa đêm, có lúc thức đêm tới đau dạ dày, liền vào phòng ngủ tìm tôi, dùng khuôn mặt lạnh như băng dán vào lòng bàn tay tôi, nhỏ giọng lại ấm ức gọi Mạn Mạn.
Tôi ngủ say như vậy mà mỗi lần hắn kêu một tiếng đầu tiên liền tỉnh lại.
Khi hắn mệt mỏi, vùi đầu vào lòng tôi, nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Khi đó, tôi sẽ nhẹ nhàng xoa bụng hắn, một tay đặt ở sau ót hắn vỗ, nơi đó cắt tóc ngắn rất gọn gàng, từng sợi tóc đen nhánh là chỗ tôi thích nhất.
Hắn nói: “Mạn Mạn, anh sẽ không để em hối hận khi đi theo anh.”
Sau đó, trên đỉnh núi tuyết, gió lạnh đến thấu xương, tôi đệm nhạc cho hắn.
Ở vịnh Saint Nippes với những con sóng.
Lời cầu hôn của Phó Trì chấn động nhân gian, vô số cư dân mạng liều mạng đào bới nhân vật chính sau màn cầu hôn rầm rộ kia.
“Hứa Mạn, em có đồng kết hôn với anh không?”
Lúc đó tôi đã trả lời như thế nào?
Tôi nhớ tới một đôi mắt tất cả đều chỉ có hắn, che miệng cười, hạnh phúc từ trong đôi mắt tràn ra.
Tôi nghiêm túc mà thành kính: Em nguyện ý, Phó Trì, em rất yêu anh.”
5
Tôi cũng từng tự hỏi mình vô số lần, hối hận với lựa chọn lúc trước không?
Tôi nghĩ qua vô số lần, cho dù kết cục không như ý nguyện, tôi nghĩ, tôi cũng không hối hận vì đã từng yêu nhau.
Mười hai năm kia là những năm tháng thanh xuân của tôi là cuốn văn chương dũng cảm nhất.
Vận mệnh tàn khốc, nhưng cũng nhân từ, nhân từ ở chỗ chỉ cần ta đi về phía trước, nó sẽ cho ta một con đường.
Tôi chưa bao giờ muốn nhìn thấy Triệu Tư Tư, nhưng cô ta được Phó Trì nâng lên quá cao, từ tuyến mười tám không ai biết thành một đại minh tinh, bóng dáng của cô ta chỗ nào cũng xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Khi tôi cúi đầu tìm kiếm phương thức liên lạc của bác sĩ sản khoa, tin tức của cô ta lại được đẩy tới trước mắt.
Một tấm cô ta tự chụp ở rạp chiếu phim, còn có một tấm là biệt thự lộng lẫy, một loạt trang sức cùng túi xách hàng hiệu còn chưa bóc tem.
Với dòng cap: “Thái độ xin lỗi cũng không tệ lắm, bổn công chúa tha thứ cho anh nha!”
Ai cũng nhìn ra được là có người bao trọn rạp xem phim cùng cô ta.
Mà đống trang sức kia giá trị không thấp hơn hai mươi triệu.
Tôi mặt không chút thay đổi đóng điện thoại di động lại, trái tim đã sớm trống rỗng không nổi một tia gợn sóng.
Lúc này chỗ lối vào truyền đến thanh âm, tôi ngẩng đầu nhìn lại.
Phó Trì khoác áo khoác lên cổ tay, đang khom lưng cầm dép lê, dường như có cảm giác, hắn ngước mắt lên nhìn về phía tôi đang ngồi trên sô pha.
“Đã trễ thế này mà vẫn chưa ngủ à?” Giọng hắn nhẹ nhàng như vừa đi làm cả ngày về đến nhà, nhẹ nhàng chào hỏi vợ.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, cười cười: “Anh và Triệu Tư Tư đi xem phim?”
Động tác trên tay Phó Trì dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn tôi, dường như là đang nghi ngờ tôi tại sao lại hỏi vấn đề này.
Cũng đúng qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhắc tới Triệu Tư Tư trước mặt hắn.
Sau khi ngây người, hắn nhặt hộp thuốc lá trên bàn trà lên, tiện tay rút ra một điếu, bật lửa màu bạc phát ra ánh sáng răng rắc một tiếng.
Phó Trì dựa lưng vào sô pha, trên đầu ngón tay là làn khói thuốc, khuôn mặt mệt mỏi, hắn híp híp mắt hỏi: “Em để ý sao?”
Tôi nhìn điếu thuốc trên tay hắn, theo bản năng đặt tay lên bụng, nhưng nghĩ lại, lại buông tay xuống.
“Lúc tôi để ý, anh có để ý không?” Tôi có chút buồn cười hỏi hắn.
Hắn nên biết, tôi nói là chuyện bốn năm trước, chuyện kia trở thành khởi đầu cho cuộc hôn nhân tan nát này của chúng tôi.
Khi đó Triệu Tư Tư, người mới ở tuyến mười tám, đang mười tám tuổi thanh xuân xinh đẹp.
Đó thật sự là độ tuổi tốt đẹp nhất, cô ta sẽ mở to đôi mắt ướt sũng, gọi hắn là Phó tổng.
Khi đó tôi rất tự tin, tự tin đến mức cho rằng chỉ cần Phó Trì bảo vệ điểm mấu chốt, những người khác dù ầm ĩ thế nào cũng không thành vấn đề.
Nhưng rốt cuộc là tôi đánh giá cao tình yêu của Phó Trì đối với tôi, còn đánh giá thấp ham muốn chiếm hữu của mình.
Hắn nói cô ta thú vị, từng bước để cô ta tới gần, cùng cô ta ngày ngày chúc ngủ ngon trên wechat.
Chỉ có tôi giống như một người điên, bởi vì quá mức quan tâm cho nên điên cuồng làm tan rã lý trí.
Nhưng khi đó, hắn ngay cả cãi nhau cũng lười cãi nhau với tôi, chỉ có tôi trình diễn một vở kịch độc diễn long trời lở đất.
Hắn chỉ cau mày, không kiên nhẫn nói: “Cô ấy tự đưa tới, tôi có cách gì chứ?”
Tôi đỏ mắt, đi chân trần, khàn cả giọng thốt lên: “Nếu anh không cho cô ta cơ hội, cô ta làm sao có cửa?”
Nếu Phó Trì không động lòng, cô ta lấy đâu ra sức mạnh để khiêu chiến với tôi.
Hắn nhìn tôi, giọng nói lạnh nhạt đến lạnh lùng: “Hứa Mạn, bây giờ em thật giống như người điên.”
Khoảnh khắc đó chúng tôi từ hai người yêu nhau nhất trên đời này trong nháy mắt biến thành kẻ thù đáng sợ nhất của nhau.
Ra khỏi hồi ức, trong sự im lặng thật lâu, trong đại sảnh trống rỗng, tôi lại mở miệng lần nữa, ngữ khí kiên định: “Phó Trì, chúng ta ly hôn đi.”
Đúng lúc này điếu thuốc trong tay hắn cháy hết, hắn không kịp buông tay bị bỏng một chút, hắn run rẩy bóp tắt điếu thuốc.
Rồi sau đó mới dám ngẩng đầu nhìn tôi.
6
Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền cúi đầu, giống như không dám nhìn nhau nữa.
Trên tay hắn dùng sức nắm hộp thuốc lá, phát ra tiếng vang nặng nề, không ai biết trong thời gian trầm mặc này, trong lòng hắn nghĩ gì.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng, giọng nói dừng lại một chút: “Là bởi vì Triệu Tư Tư?” Hắn suy tư, chậm rãi nói: “Chỉ cần em nói em để ý, anh có thể làm cho cô ta biến mất.”
Là từ lúc nào một Phó Trì đã từng ngây thơ biến thành bộ dáng tàn nhẫn, ích kỷ như bây giờ.
Tôi hỏi hắn: “Cô ta còn mang thai con của anh đấy.”
“Đó không phải con của anh.” Khóe miệng Phó Trì nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Cô ta nói cái gì em cũng tin, cô ta nói là của anh thì chính là của anh sao? Con của anh chỉ có thể là…”
“Phó Trì.” Tôi bình tĩnh ngắt lời hắn, “Tôi không quan tâm, Triệu Tư Tư cũng được, Lý Tư Tư cũng được, hiện tại tôi một chút cũng chẳng để ý, cho nên, anh không cần nói với tôi những chuyện này.”
“Tôi chỉ cần anh đồng ý ly hôn.”
Dưới ánh đèn sắc mặt Phó Trì tái nhợt như tờ giấy, hiện lên một nụ cười bệnh hoạn: “Cũng đúng, em đương nhiên không thèm để ý, Hứa Mạn em bây giờ không phải như trước nữa, cho dù bây giờ anh chết trước mắt em, em cũng sẽ không chớp mắt. Em còn để ý cái gì nữa.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi đã không còn ham muốn cãi nhau với hắn, giống như nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh, nhìn hắn, tôi đứng lên, thản nhiên nói: “Về chuyện ly hôn, hy vọng ngày mai anh có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục.”
Giọng Phó Trì vang lên sau lưng, khàn khàn: “Nếu anh không đồng ý thì sao?”
Tôi đứng ở góc cầu thang, đưa tay đè tay vịn, quay lại nhìn hắn.
Người đàn ông tôi yêu thời niên thiếu, dần dần chồng lên nhau với bóng dáng trước mắt, không khỏi bi thương: “Phó Trì, mấy năm nay ở bên cạnh anh, tôi không vui vẻ một chút nào, loại không vui này tước đoạt sinh mệnh của tôi từng chút từng chút.”
Mặc cho nước mắt rơi xuống, tôi gắn từng chữ, nói rõ ràng cho hắn biết: “Có đôi khi ban đêm tôi ngủ sẽ nghĩ rằng ngày hôm sau liệu có thể tỉnh lại nữa hay không.”
“Bốn năm trước nên ly hôn rồi, phí công dây dưa nhiều năm như vậy, chẳng qua là vì không cam lòng, luôn nghĩ rằng dựa vào cái gì tôi phải nhường cho người phụ nữ khác chứ.”
Phó Trì giống như tượng điêu khắc, vô lực tựa vào sô pha mềm mại, đầu cao ngạo cúi thấp xuống, thân ảnh ẩn vào trong bóng tối, không nói thêm một câu nữa.
7
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Phó Trì đã không còn ở đây, tôi nhìn biệt thự trống rỗng, ý thức được hắn đang trốn tránh.
Tôi không rõ, nhưng đã đến thời khắc này, cuối cùng thì hắn còn muốn cái gì chứ.
Đã hạ quyết tâm ly hôn, cũng nói thẳng với hắn rồi khiến tâm tình tôi tốt hơn rất nhiều, loại cảm xúc nặng trịch đè nén tôi vài năm này tựa hồ lập tức biến mất.
Ba ngày sau, tập đoàn Phó thị có một bữa tiệc từ thiện, trước khi ly hôn, tôi vẫn phải làm Phó phu nhân để tham dự.
Tiệc tối hôm đó, Phó Trì vẫn không có mặt, không ai có thể quản được hắn.
Nhưng đêm đó, tôi lại bất ngờ nhìn thấy một người quen cũ, tôi có chút không chắc chắn kêu lên: “Lê Viễn?”
Người đàn ông một thân âu phục thẳng tắp, cao ngạo đứng dưới ánh đèn, thờ ơ cúi đầu nhìn mặt đất, lười biếng đạm mạc.
Trong nháy mắt xoay người, vẻ mặt lạnh lùng trên mặt có chút ấm áp hơn.
Trong nháy mắt hắn do dự, sau đó cất bước đi tới, lễ phép mím môi nói: “Hứa Mạn.”
Tôi hơi bất ngờ khi nhìn thấy hắn ở đây, thiệp mời khách quý lần này là tôi tự mình gửi, tôi chắc chắn nhớ rõ là tôi có gửi cho hắn.
Nhưng điều tôi bất ngờ là hắn sao lại đi ra ngoài tham gia những hoạt động này.
Lê Viễn nổi tiếng khiêm tốn trong giới giải trí, cho dù tay cầm nhiều cúp ảnh đế, nhiều tác phẩm tiêu biểu thành danh trong tay, nhưng hắn ở giới giải trí nhạt nhẽo giống như người vô hình, fan của hắn thậm chí cho rằng diễn viên nói không chừng chỉ là nghề phụ của hắn.
Tôi nhớ rõ có một năm, Lê Viễn bị đối thủ tìm cách đào tin tức của hắn, suốt ba tháng lại chỉ đào mấy cái thành tích xuất sắc hay việc tốt của hắn.
Có thể nói lần đó trực tiếp nâng hắn lên địa vị rất cao.
Tôi nghĩ lại, dù sao Lê Viễn cũng là bạn cùng phòng bốn năm đại học của Phó Trì, có lẽ hắn nể mặt Phó Trì.
Lúc học đại học, ký túc xá bọn họ có lúc liên hoan, Phó Trì đều đưa tôi theo, thường xuyên qua lại cũng coi như quen biết.
Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên liên hoan ở ký túc xá bọn họ, Phó Trì giới thiệu tôi cho Lê Viễn làm quen.
Chúng tôi đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt nhau, bởi vì từ trước đó chúng tôi đã ngẫu nhiên gặp nhau hai lần.
Nhưng khi đó để không gây ra hiểu lầm, tôi đứng sau Phó Trì trừng mắt nhìn Lê Viễn, hắn rất ăn ý phối hợp.
Khi đó, ở đại học S có một truyền thuyết, khoa máy tính có một núi lửa đẹp trai cùng một núi băng lạnh lùng, Phó Trì là ánh mặt trời được cho là núi lửa, mà Lê Viễn lạnh lùng cao ngạo lại là núi băng kia.
Hai người học thức gia cảnh không phân cao thấp, người ngoài thường so sánh bọn họ, nhưng khi đó bạn bè bên cạnh đều biết, Phó Trì cùng Lê Viễn hai người là tri kỷ.
Một mầm non tốt vốn nên đi trên học thuật như vậy, nhưng vào năm tốt nghiệp lại lao đầu vào giới giải trí, khơi dậy sóng gió ở đại học S.
Nghĩ kỹ lại, sau khi tốt nghiệp đại học, dường như tôi chưa từng thấy hắn trên tivi, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, cười rồi hỏi thăm: “Mấy năm nay, anh có khỏe không?”
Ánh mắt Lê Viễn nhìn rất đẹp, có những đốm sáng lốm đốm, hắn gật đầu: “Tôi vẫn khỏe.”
Lâu không gặp có chút ngượng ngùng, tôi muốn mở miệng nói đi trước, đột nhiên Lê Viễn mở miệng, giọng nói rất nhẹ, không hiểu sao có chút đau thương: “Cô mấy năm nay, sống không vui sao.”
Không phải câu hỏi mà là câu trần thuật, rất không lễ phép, rất là mạo phạm.
Nhưng vẻ mặt của hắn thoạt nhìn vô cùng chân thành, hắn là người trong giới kia chuyện của Triệu Tư Tư tất nhiên cũng biết.
Đột nhiên tôi lại nhớ tới, hai năm trước Lê Viễn gây lên một hồi sóng gió trên weibo.
Lê Viễn đúng như lời fan hắn nói là một người rất im lặng, những người đó bôi nhọ hắn như vậy, cọ nhiệt độ của hắn như thế, hắn cũng chưa từng nhìn lấy một ánh mắt.
Nhưng chỉ có lần đó, lúc Triệu Tư Tư mượn hắn để lăng xê, hắn tự mình đăng một tin bác bỏ tin đồn.
Không tưởng tượng được tính hắn lại lạnh như băng, làm thế nào có thể nói ra những lời nói kia.
Nghĩ vậy, tôi mỉm cười với hắn: “Đúng vậy, nhưng tôi sẽ sớm thoát khỏi khổ ải này thôi.”
Lê Viễn nghiêng đầu, nhìn về phía tôi, trong ánh mắt có ý muốn hỏi, nhưng hắn không hỏi, chỉ cong môi: “Chúc mừng.”
Nụ cười bên môi tôi bất giác mở rộng, là nụ cười từ đáy lòng.
Nhiều ngày nay, bất cứ ai nghe nói tôi muốn ly hôn, đều lắc đầu nói tôi ngốc.
Bọn họ luôn có lý do khuyên tôi giữ lại cuộc hôn nhân đang tan vỡ này, ngồi vững vàng vị trí của Phó phu nhân của mình.
Bọn họ khuyên tôi là Phó Trì nuôi một tiểu tình nhân, cũng không phải không yêu tôi.
Bọn họ nói đàn ông đều như vậy, trên đời này nào có đàn ông không ăn vụng, chỉ cần hắn còn chịu về nhà không phải là được rồi sao.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được hai chữ: “Chúc mừng”, tôi nâng ly rượu lên, vui vẻ chạm vào ly của Lê Viễn.
“Lê Viễn, nói gì với vợ tôi mà vui vẻ như vậy.” Theo thanh âm hạ xuống, còn có một bàn tay to đặt bên hông tôi.
Thân thể của tôi trong nháy mắt căng thẳng, ngay cả cầm ly rượu trên tay cũng có chút cứng ngắc.
Phó Trì kéo tôi ôm vào trong ngực, tư thế thân mật, tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt vô cảm của hắn.
“Đã lâu không gặp, A Trì.” Lê Viễn nhìn tôi một cái, đưa tay về phía Phó Trì, lễ phép mà xa cách.
Phó Trì dời ánh mắt khỏi người tôi, miễn cưỡng nhìn về phía Lê Viễn, nhếch khóe môi: “Quả thật đã lâu không gặp, tôi sai người chiêu đãi tốt cho cậu. Tôi và Mạn Mạn còn có việc, lần sau có thời gian lại tụ tập…”
Nghe nói như thế, tôi liếc mắt nhìn Phó Trì một cái, thấy hàm dưới hắn căng thẳng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không có gì để nói với Phó Trì, tôi gật đầu với Lê Viễn, rời đi trước một bước.
Mà tôi cũng không biết, ở phía sau tôi, Lê Viễn gọi Phó Trì lại.
Hắn hỏi Phó Trì: “Năm đó cậu yêu cô ấy như vậy, tôi cho rằng cậu sẽ luôn đối tốt với cô ấy.”
Phó Trì cứ như vậy đứng ở nơi đó, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt nhìn về phía Lê Viễn mơ hồ có lửa giận, giống như có thể nuốt chửng người đối diện, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên không chút để ý nở nụ cười: “Liên quan gì tới cậu?”
Phó Trì cũng không nghĩ ra chính mình đang sợ cái gì, lúc học đại học hắn đã biết, Lê Viễn thích loại hình không phải như Hứa Mạn.
Hắn không đợi Lê Viễn đáp lời, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Lê Viễn, cách xa Hứa Mạn một chút.”
8
Sau bữa tiệc tối hôm đó, dường như Phó Trì lại biến mất.
Tôi không nghĩ tới lần nữa gặp lại Phó Trì sẽ là tình cảnh như vậy.
Năm giờ tối ngày 12 tháng 9, tòa nhà thương mại Bách Hoa xảy ra sự kiện kẻ bắt cóc bắt cóc con tin, mà tôi không khéo bị kẻ bắt cóc dùng mũi dao kề vào cổ bắt làm con tin.
Hiện trường loạn lạc, mọi người chạy trối chết, có người báo cảnh sát.
Nhưng mà tôi không thể loạn theo, tôi dùng hết toàn lực để cho cơ thể run rẩy của mình bình tĩnh lại, cố gắng không được sợ hãi.
Kẻ bắt cóc điên cuồng kêu lên: “Đừng tới đây, không thì tôi sẽ giết cô ta!”
“Bảo cảnh sát tới, bảo cảnh sát tới nói chuyện với tôi!”
Người đến sớm hơn cảnh sát là Phó Trì.
Hắn giống như là từ bên ngoài chạy như điên tới, đầu tóc hỗn độn, trong nháy mắt nhìn thấy tôi, sắc mặt hắn tái nhợt đến cực điểm.
Phó Trì đi về phía trước vài bước, khơi dậy sự tức giận của kẻ bắt cóc: “Đừng tới đây!”
Hắn ổn định bước chân, cố gắng khắc chế sự lo lắng, giọng nói vững vàng nói: “Tôi không qua, anh muốn tiền phải không, anh thả cô ấy ra, muốn bao nhiêu thì tôi sẽ đưa, cảnh sát sẽ không truy cứu anh, tôi có thể bảo vệ anh.”
Kẻ bắt cóc hướng hắn quát: “Tôi không cần tiền, tôi muốn đòi công đạo, tôi muốn cảnh sát tới giải quyết cùng tôi!”
Hắn đặt hết đồ đạc trên người xuống đất, giơ di động lên cho tên bắt cóc xem: “Như vậy, để tôi đổi chỗ cho cô ấy, tôi là chủ tịch tập đoàn Phó thị, anh bắt cóc tôi càng có giá trị, tôi có thể giúp anh nói chuyện với cảnh sát.”
Tôi mở to hai mắt nhìn hắn, khó khăn mở miệng: “Đừng tới đây, trên người hắn… có… bom.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.