1
“Mang thai được sáu tuần rồi, có muốn giữ không?”
Bác sĩ hỏi những lời này như thường lệ, rồi cúi đầu xem danh sách, chờ tôi trả lời.
Tôi rũ mắt xuống, nhẹ nhàng xoa tay ở phần bụng bằng phẳng, nhịn không được cả người run rẩy.
Tôi không có cách nào trả lời ngay câu hỏi này, đưa tay cầm lấy túi xách bên cạnh, nói cảm ơn bác sĩ rồi đi ra ngoài.
Món quà của số phận khi thích hợp thì là một món quà.
Nhưng không đúng lúc thì liền thành gánh nặng.
Sự xuất hiện của đứa trẻ này giống như mở ra một khoảng trống thời gian, phá vỡ yêu hận của mười hai năm này, đồng thời cơn gió lạnh cũng như muốn đánh bại tôi.
Chẳng bao lâu sau đứa nhỏ mà Phó Trì mong mỏi bấy lâu sẽ lại trở thành gánh nặng.
Khi đó Phó Trì còn trẻ, không ai đoán được quãng đời còn lại sẽ ra sao.
Chỉ có Phó Trì – thiếu niên mười tám tuổi sống lưng thẳng tắp, ở dưới ánh mặt trời rạng rỡ.
Tôi ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh đang suy nghĩ cái gì, sao lại thất thần như vậy?”
Hắn cúi đầu, đôi lông mi rậm rạp run rẩy: “Nhớ nguyện vọng của anh.”
“Nguyện vọng gì?”
Hắn khoa trương nói rằng: “Hứa Mạn, cả đời này anh chỉ có một nguyện vọng, vậy mà em lại không nhớ được.”
“Con người cả đời này sao lại chỉ có một nguyện vọng, anh gạt em à.”
Nguyện vọng cả đời của Phó Trì năm mười tám tuổi mãi đến năm hai mươi hai tuổi tôi mới biết được.
Trong căn phòng trọ cũ nát đầy gió lạnh, trước chiếc bánh ngọt đơn giản rẻ tiền, hắn nhẹ giọng nói: “Nguyện Hứa Mạn và Phó Trì bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn.”
“Mạn Mạn, sau này chúng ta sinh con gái, sẽ giống em có đôi mắt to, làn da trắng nõn, sẽ lắc lắc bàn tay mập mạp, gọi anh là ba…”
Con cháu… đầy đàn sao, tôi cầm tờ giấy kết quả nước mắt rơi lộp bộp.
Tôi theo bản năng cầm lấy điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho Phó Trì.
Từ bốn năm trước sau khi chúng tôi cãi nhau, đây là lần đầu tiên tôi chủ động gọi điện thoại cho hắn.
Nhưng một giây sau, điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, liền bị người ta cúp máy.
Tôi có chút sững sờ, ngơ ngác nhìn giao diện điện thoại di động.
Đúng lúc này, điện thoại di động gửi tới một thông báo, với tiêu đề khoa trương chói mắt: “Triệu Tư Tư cùng bạn trai hào môn xuất hiện tại khu biệt thự, thân mật tình tứ.”
Tôi chịu đựng sự khó chịu trong lòng, run rẩy nhấn vào.
Triệu Tư Tư không dám công khai tin tức liên quan đến Phó Trì, thỉnh thoảng có một hai tin cũng chỉ dám ám chỉ.
Truyền thông càng không dám gửi ảnh chụp chính diện của Phó Trì, trong bức ảnh trước mắt, mặt Triệu Tư Tư có thể thấy rõ ràng, mà người đàn ông lại chỉ lộ ra nửa bóng lưng.
Không có ai quen thuộc Phó Trì hơn tôi, càng đừng nói bàn tay trong ảnh kia, trên ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn.
So sánh với đồ đắt tiền của hắn, chiếc nhẫn kia mộc mạc giá rẻ không đáng nhắc tới.
Nhưng chỉ có một chiếc nhẫn tầm thường như vậy, cũng là năm đầu tiên tôi đi làm việc, ăn mặc tiết kiệm ước chừng nửa năm mới mua được.
Cho đến khi chúng tôi kết hôn, khi đó Phó Trì trong tay đã có tiền, có vô số công ty đứng tên hắn, chúng tôi vẫn dùng đôi nhẫn này để tuyên thệ.
“Phó Trì, anh nguyện ý cưới Hứa Mạn làm vợ của anh… Bất kể nghèo khó hay giàu có, ốm đau hay khỏe mạnh, nhất định thủy chung với cô ấy, tương thân tương ái, cho đến khi rời khỏi thế giới này sao?”
“Tôi nguyện ý.”
……
Ngồi trên chiếc ghế sắt lạnh như băng ngoài phòng khám, tôi cười giễu cợt nhưng không ngừng chua xót trong lòng.
Buồn cười chính là tôi vừa rồi lại vì đứa nhỏ ngoài ý muốn này mà từng có một chút do dự trong đầu.
Tôi mở điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Phó Trì: “Có rảnh không về nhà một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Bất ngờ chính là một giây sau đối phương liền trả lời: “Gần đây rất bận rộn, có việc gì thì liên hệ với trợ lý trước đi.”
2
Mấy năm nay việc làm ăn của Phó Trì càng phát đạt, tài sản trên danh nghĩa nhiều không đếm xuể.
Chúng tôi từng ở tầng hầm, từng ở phòng trọ chật hẹp tồi tàn, đến bây giờ đã ở biệt thự sang trọng.
Sau ngày đó tôi còn không đợi được Phó Trì trở về lại đợi được một người khác.
Đó là một buổi tụ tập nhỏ, có mấy người bạn của Phó Trì, tôi cũng không biết Triệu Tư Tư vào phòng như thế nào.
Cô ta ngăn tôi ở hành lang, trong nháy mắt nhìn thấy tôi, hiển nhiên sửng sốt nhếch khóe miệng: “Quả nhiên đàn ông chính là cặn bã, hoa trong nhà có đẹp hơn nữa cũng nhịn không được ở bên ngoài ăn linh tinh…”
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp tôi, tôi cũng không phải lần đầu tiên gặp cô ta, cô ta là đại minh tinh được vạn người chú ý, trên đường đều là bóng dáng của cô ta.
Tôi còn chưa mở miệng, phía sau truyền đến một giọng nói châm biếm: “Cô cũng biết thân biết phận đấy, biết mình chỉ là kẻ ngoài đường.”
Lời này vừa nói ra, Triệu Tư Tư hiển nhiên cũng ý thức được vừa rồi mình nói không lựa lời, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Tôi quay đầu nhìn lại, người nói chuyện là bạn nối khố của Phó Trì – Quý Đông Dương, bây giờ là cũng cộng sự của Phó Trì.
Tôi nhìn về phía hắn cười cười, coi như lời cảm ơn.
Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Tư Tư khiêu khích tôi, hai năm trước cô ta từng gọi điện thoại một lần.
Sau khi điện thoại được nối, cô ta dương dương tự đắc hỏi: “A Trì, anh sẽ ly hôn với vợ anh, sau đó cưới em chứ?”
Tôi liền nhận ra rằng cô ta đang muốn thể hiện quyền lực của mình.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng mặc quần áo xột xoạt, giây tiếp theo tôi nghe được giọng Phó Trì lạnh lùng không kiên nhẫn: “Triệu Tư Tư, cô còn không biết xấu hổ sao, cút khỏi người tôi.”
“A Trì anh……”
Điện thoại bị tắt khẩn cấp, tôi ném điện thoại xuống, sững sờ hồi lâu.
Hai năm trước cô ta chỉ dám âm thầm dùng thủ đoạn, lần này lại khiêu khích từng bước từng bước, ngoại trừ Phó Trì cho cô ta cái quyền đó ra, tôi không nghĩ ra cái gì khác.
Nhưng cho dù như vậy, tôi cũng không muốn nói nhiều với cô ta, quay người và rời đi ngay lập tức.
Cô ta ngăn tôi lại, nhướng mày nói: “Hứa Mạn, cô và A Trì náo loạn nhiều năm như vậy, đã sớm không còn tình cảm, đến cuối cùng cũng dằn vặt nhau thật khó coi, vậy tại sao không chịu buông tay để thành toàn cho những người thực sự có tình cảm với nhau chứ?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi mỉm cười một chút gằn từng chữ: “Có tình cảm sao?”
Cô ta ôm ngực, ngạo mạn tự đắc: “Đúng, tôi và A Trì thật lòng yêu nhau, trong tình cảm người không được yêu nên chủ động rút lui, cho nên Hứa Mạn cô nên tự rút lui đi.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, xé bỏ lớp ngụy trang: “Thứ tiểu tam không biết hổ thẹn ngược lại còn vênh váo. Tôi và Phó Trì là vợ chồng, giữa chúng tôi cho dù phải sống chết, phải hợp phải ly, cho dù tôi và anh ta dằn vặt cả đời, cũng không tới phiên một tiểu tam như cô quản. Cô vênh váo tự đắc đứng trước mặt tôi như vậy, muốn tôi rút lui, cô dựa vào cái gì chứ?”
Cô ta như là bị tôi hù dọa, lui về phía sau một bước, đưa tay đặt ở trên bụng mình, cất cao giọng nói: “Dựa vào việc tôi mang thai con của anh ấy!”
Ánh mắt của tôi theo bản năng nhìn qua bụng cô ta, giờ khắc này giọng nói của Triệu Tư Tư giống như là xoắn ốc, ở trong đầu tôi lặp đi lặp lại khiến tôi đau thấu tim.
“Có thai? Có thai sao…..” Tôi có chút mê muội, cả trời đất dường như đều đảo ngược.
Cô ta thấy tôi sửng sốt, lông mày nhướng lên, nhanh chóng nói: “Hai người kết hôn nhiều năm như vậy, một đứa con cũng không có, trong bụng tôi chính là đứa con đầu lòng của anh ấy, cô đoán xem anh ấy có thể vì đứa con này mà cưới tôi hay không?”
Đột nhiên tôi cười ra tiếng, nhất thời cảm thấy trước mắt đều thật không có ý nghĩa, cả người đều vô lực, tay chân như nhũn ra.
Lúc này Quý Đông Dương bên cạnh đưa tay đỡ tôi một cái.
“Không sao chứ?”
Tôi cười với hắn: “Anh có nghe thấy không, Phó Trì… đứa con đầu lòng.”
Quý Đông Dương mím môi không nói gì.
Lúc này tiếng bước chân từ phía sau Triệu Tư Tư truyền đến.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua là Phó Trì đã nhiều ngày không gặp.
Khuôn mặt người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng, âu phục thẳng tắp màu đen, trên khuôn mặt tuấn lãng lông mày nhíu chặt.
Phó Trì nhìn tôi một cái, ánh mắt u ám rơi vào tay Quý Đông Dương đang đỡ tôi.
Triệu Tư Tư vui mừng gọi hắn một tiếng, một giây sau khuôn mặt Phó Trì lạnh như băng, không chút lưu tình kéo tóc cô ta, hung hăng hỏi: “Ai bảo cô đến đây, muốn chết phải không?”
Triệu Tư Tư thét chói tai, khóc la: “A Trì, em không cố ý, em, em mang thai con của anh. Con của anh, anh một chút cũng không quan tâm sao?”
Phó Trì âm trầm nhìn cô ta, cười nhạo một tiếng: “Cô xác định là con của tôi sao?” Hắn mạnh mẽ buông tay, lạnh lùng nói: “Cút!”
Triệu Tư Tư ôm đầu, không dám liếc hắn một cái, luống cuống tay chân chạy ra ngoài.
Sau khi cô ta đi, hành lang vắng vẻ, chỉ còn lại ba người chúng tôi, nhất thời sự trầm mặc lan tràn.
Đột nhiên Phó Trì nghiêng đầu nhìn Quý Đông Dương: “Đông Dương, cậu thích Hứa Mạn?”
Quý Đông Dương nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn: “Cậu cậu, cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
Phó Trì mặc kệ hắn nói gì, con ngươi màu mực của hắn nhìn chằm chằm tôi, nhưng lại nói với Quý Đông Dương: “Cậu thích cũng vô dụng, Hứa Mạn là vợ tôi, cả đời này cô ấy chỉ có thể theo tôi.”
Nói xong câu đó, Phó Trì thu hồi tầm mắt xoay người đi ra ngoài.
Tôi thấy Quý Đông Dương đuổi theo, thấp giọng trách cứ hắn: “Phó Trì, cậu còn tiếp tục như vậy nữa, cậu thật sự không sợ Hứa Mạn ly hôn với cậu sao?”
Hai chữ ly hôn như kích thích Phó Trì, bước chân hắn dừng lại, một lúc lâu mới trả lời: “Cô ấy sẽ không làm vậy.”
Tôi nhìn tin nhắn Quý Đông Dương gửi tới trên điện thoại di động: “Tên khốn này, chính là ỷ vào việc cô yêu hắn, nên mới không sợ hãi như vậy.”
Quý Đông Dương là một tên công tử đào hoa, bên ngoài nói hắn phong lưu thành thói, nguyên nhân đến bây giờ hắn cũng không kết hôn theo như lời hắn nói là không muốn bị trói buộc sự tự do.
Ngay cả Quý Đông Dương cũng nghĩ hắn là đồ khốn.
Cho nên Phó Trì làm sao tôi có thể xác định hắn vẫn luôn yêu tôi đây?
3
Lúc còn trẻ ai cũng không thừa nhận rằng tình cảm tuổi trẻ nồng cháy cũng sẽ đi đến nước nhìn nhau cũng sẽ cảm thấy chán ghét.
Phó Trì năm mười bảy tuổi có học thức, gia cảnh hay ngoại hình đều tốt, là sự tồn tại chói mắt nhất của trường học.
Khi đó tôi còn không rõ vì cái gì mà trong đám người ồn ào, tôi chỉ thấy được ánh mắt của hắn.
Sau này mới biết được, khi mọi thứ đều có bóng dáng của hắn, ánh mắt đã không có chỗ để trốn.
Mà năm đó tôi rất nhiệt tình và phô trương, không ai nghĩ rằng Phó Trì sẽ thích tôi.
Nhưng nhiều như vậy, hắn đều kiên trì theo sát phía sau tôi.
Khi đó hắn không e ngại, cũng không sợ giáo viên tìm hắn nói chuyện, cứ quang minh chính đại thổ lộ công khai như vậy.
“Vậy em thích Hứa Mạn, có quan hệ gì với cậu ấy, thầy muốn phạt thì phạt em, cái gì cậu ấy cũng không biết đâu.”
“Cái gì mà yêu sớm? Không có không có, em đây là đơn phương, còn đang theo đuổi đây này.”
Khi đó tôi vui vẻ biết bao nhiêu, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn hắn trong mắt tràn đầy nụ cười, len lén giữ chặt góc áo hắn: “Phó Trì, cậu bình tĩnh một chút, cố gắng học tập đi.”
Phó Trì mặc áo gió màu đen, tư thế đứng lười nhác, cúi đầu nhìn tôi, mái tóc tự nhiên rủ xuống che khuất đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhướng lên: “Không được, Quý Đông Dương nói với tôi, trong trường có một đống nam sinh nhớ thương cậu, tôi phải để cho bọn họ biết khó mà lui.”
Hắn ngông cuồng đến mức nào vậy?
Đúc một tay vào túi đứng ở trên bục giảng, hai ngón tay vân vê phấn, thờ ơ làm đề toán không ai giải được.
Một bên làm, một bên giảng giải cho bạn học: “Thiết lập xm cùng fc tương giao với điểm e…”
Dứt lời phía dưới âm thanh a a vang lên, trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, Phó Trì quay đầu nhìn về phía tôi, ánh chiều tà từ ngoài cửa chiếu vào, nhưng hắn không thấy được tôi nhếch môi.
Tôi nâng sách vở lên, yên lặng che khuất chính mình, nhưng sau trang sách vở tràn đầy mùi mực len lén đỏ vành tai.
Khi đó gió ngày xuân tràn đầy dịu dàng, có sự mơ mộng của thiếu nữ, gió cũng thổi qua áo sơ mi trắng của người thiếu niên.
Khi đó mọi người đều cực kỳ hâm mộ nói chúng tôi trời sinh một đôi, xứng đôi vô cùng nhất định có thể bên nhau thật lâu.
Năm thi đại học chúng tôi được như ý nguyện thi đậu cùng một trường đại học, đăng ký chuyên ngành khác nhau.
Lần đầu tiên Phó Trì chờ tôi tan học, bạn cùng phòng Chu Trăn kích động lắc cánh tay tôi: “Hứa Mạn, mẹ kiếp, bên ngoài có một đại soái ca tìm cậu. Tôi đã hỏi thăm giúp cậu, là Phó Trì khoa máy tính.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Trì dựa vào lan can, thân hình cao lớn, đứng trong đám người bắt mắt như hạc giữa bầy gà.
Tôi hướng về phía hắn cười cười, trong lòng vui vẻ biết bao.
Khi đó hắn cưng chiều tôi vô cùng, nửa đêm chỉ cần nói muốn ăn gì, sáng sớm ngày hôm sau hắn sẽ cầm đồ ăn chờ ở dưới lầu ký túc xá.
Lúc học đại học chúng tôi giống như hàng ngàn hàng vạn cặp tình nhân dính nhau như sam.
Khi nụ hôn của hắn sắp hôn tới, tôi cũng sẽ thở phì phò mà la lên: “Anh luôn tìm em, em cũng không có cách nào ôn tập tốt, nếu em thi rớt cuối kỳ, anh đừng nghĩ sẽ nhìn thấy em.”
Phó Trì rầu rĩ cười: “Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của anh, nếu không chúng ta đến thư viện, em làm đề của em, anh không nói lời nào có được không?”
Khi đó Chu Trăn hình dung chúng tôi chính là kiểu ngây thơ lại làm cho người ta hâm mộ đến muốn nghiến răng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.