Nhà trường không muốn làm to chuyện, đành phải nhượng bộ.
“Bắt nó xin lỗi con gái tôi.”
Thái độ của mẹ tôi rất kiên quyết.
“Không thể nào, tôi tuyệt đối không xin lỗi!”
Kẻ bắt nạt đột nhiên hét lớn, từ chối xin lỗi: “Các người đừng quên, bố tôi đã quyên góp một tòa nhà cho trường đấy.”
“Tôi quyên hai tòa, cô ta sẽ xin lỗi.” Chu Thi lên tiếng, “Chi tiết cụ thể, tôi sẽ để trợ lý của tôi liên hệ với các vị.”
Chu Thi đưa danh thiếp của mình.
Phía nhà trường có vẻ đã có người nhận ra anh là cựu học sinh ưu tú có ảnh treo trên tường trường, đương nhiên cũng hiểu rõ năng lực của anh, thái độ lập tức xoay 180 độ.
Tôi cảm thấy ánh mắt mẹ nhìn anh bắt đầu sáng lên.
“Linh Linh à, em xin lỗi đi, chuyện này coi như xong, không thì chúng tôi chỉ có thể liên lạc với bố em thôi.”
Kẻ có quyền lực nhất rốt cục vẫn chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân.
“Không thể nào!” Kẻ bắt nạt vẫn từ chối xin lỗi.
Không biết ai đã lén gọi điện cho bố cô ta.
“Khụ khụ, Linh Linh này, bố em có chuyện muốn nói với em.”
Kẻ bắt nạt nghe điện thoại, tiếng mắng của bố cô ta to đến nỗi bên ngoài cũng nghe thấy.
Sau khi bị quở trách, cuối cùng cô ta cũng đồng ý xin lỗi.
“Xin lỗi.” Một lời xin lỗi cứng ngắc, không chút thành ý.
“Tôi là Cố Niệm, lớp 12A2.”
“Xin lỗi, Cố Niệm lớp 12A2.”
Tôi nhìn sang mẹ đang cương quyết đứng chắn trước mặt tôi, mọi thứ trước mắt cùng những tổn thương thời niên thiếu của tôi dường như tạo thành một vòng khép kín.
Vết thương cũ đã mọc da non, Cố Niệm lớp 12A2 cuối cùng cũng được cứu rỗi.
14.
Trên đường về, mẹ luôn nắm tay tôi, cảm giác rất hạnh phúc.
“Cậu thanh niên này không tệ, hay con tiếp xúc thử xem.”
Giọng mẹ tôi không to, vừa đủ để ba chúng tôi nghe thấy.
“Mẹ nói gì vậy, anh ấy là sếp của con mà.” Tôi chỉ thấy cả mặt nóng bừng, vội vàng giải thích.
“Con đang theo đuổi Cố Niệm.”
Câu nói bất ngờ của Chu Thi khiến mẹ vui vẻ ra mặt.
Bà giơ tay đánh vào cánh tay tôi một cái: “Cậu Chu điều kiện tốt thế, vừa đẹp trai vừa có năng lực, không biết con còn chê gì nữa?”
“Anh theo đuổi người ta mà không nói một tiếng với người được theo đuổi sao?” Tôi xoa cánh tay đau nhói, than phiền.
“Vậy thưa cô Cố, bây giờ tôi có thể theo đuổi cô được không?”
Cách theo đuổi của Chu Thi là làm theo đúng công thức trên mạng, tất cả đều đồng bộ.
Vụng về nhưng chân thành, đúng kiểu phụ nữ thích.
Ở bên anh ấy, tôi hầu như không phải làm việc nhà gì, cảm giác hoàn toàn được cưng chiều như đứa trẻ.
Tôi cũng mở lòng, kể cho anh nghe chuyện ngày xưa tôi từng bị bắt nạt.
Anh biết tất cả, chỉ là lúc đó anh còn là mèo, không làm được gì.
Sau khi trở lại thành người, anh cũng tích cực tìm cách giải quyết, chuyện Trương Thiên Thiên bị buộc phải ra nước ngoài lúc đó cũng là do anh một tay thúc đẩy.
Mọi thứ đều có lời giải thích hợp lý, nút thắt thanh xuân tuổi 17 của tôi đã kết thúc ở tuổi 26.
“Lần trước bác sĩ nói, mèo động dục là do kích thích từ yếu tố bên ngoài, lúc 17 tuổi anh là bị kích thích bởi cái gì vậy?”
Chu Thi khẽ ho, quay mặt đi, anh có bí mật rồi.
Tôi và Chu Thi yêu nhau ba năm, anh đã ăn hàng trăm bữa lớn nhỏ ở nhà tôi, mẹ tôi gần như đã coi thành con trai ruột luôn rồi.
Theo lý, tôi cũng nên đi thăm bố mẹ anh.
“Anh nói xem em tặng những thứ này cho bác trai, bác có thích không?” Tôi lắc lắc cỏ mèo và cây gậy đùa mèo trong tay.
“Khụ khụ, hay là em cứ tặng hoa quả thôi.” Chu Thi nói, mèo già chơi những thứ này sẽ khiến người ta thấy quá trẻ con, nên bố anh đã bỏ lâu rồi.
Tuy vậy, tôi vẫn nhét chúng vào cốp xe.
Mô tả sản phẩm có nói, không có con mèo nào có thể cưỡng lại những thứ này.
Vạn nhất dùng được thì sao? Khi đến nhà họ Chu, tôi cố ý mặc một chiếc váy có màu sắc mô phỏng theo mèo tam thể.
Không ngoài dự đoán, bố Chu Thi rất hài lòng về tôi, ông thậm chí còn cảm thấy đứa con trai xấu xí của mình không xứng với tôi.
Khi nhận quà tôi tặng, ông trịnh trọng cất cỏ mèo và cây gậy đùa mèo đi, còn hoa quả thì ném sang một bên, không thèm nhìn.
Tôi nhướng mày với Chu Thi, quả nhiên chủ cửa hàng không lừa tôi.
16
Năm thứ tư kể từ khi hẹn hò với Chu Thi, chúng tôi kết hôn.
Vì Chu Thi, tình yêu của tôi dành cho mèo tăng vọt, mỗi ngày tôi ít nhiều đều sẽ cho mèo hoang trong khu phố ăn.
Chu Thi chỉ có một yêu cầu, chỉ được cho ăn, không được sờ.
Vì vậy, đối với con mèo vằn nhỏ đang không ngừng nũng nịu lăn lộn bên chân tôi, tôi đã cố gắng kiềm chế hết sức.
“Meo~”
Mèo vằn ngước nhìn tôi, đôi mắt đen tròn đầy vẻ oán trách.
Cuối cùng tôi không nhịn được, đặt tay lên lưng nó vuốt ve.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Meo~”
Tôi dường như nghe thấy sự vui sướng trong tiếng kêu của một con mèo.
Như thể có cảm ứng, tôi ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt chết chóc từ cửa sổ nhà mình.
Thấy tôi ngẩng đầu, Chu Thi đưa đầu mèo sát vào cửa sổ hơn, thậm chí trên kính cửa sổ còn đọng hơi nước.
17
“Cố Niệm, anh có nói với em là cho mèo hoang ăn thì được nhưng đừng sờ chúng không?”
Chu Thi biến thành hình dạng nửa người nửa mèo, cọ xát điên cuồng vào lòng bàn tay tôi, cố gắng che đi mùi của mèo vằn.
“Con mèo em vừa sờ đấy, nó đã là bố của 7 đứa con, đã qua lại với vô số mèo cái.”
“Em không biết nó vừa khiêu khích anh thế nào đâu?”
Một cái đuôi mèo xù mịn lặng lẽ quấn quanh eo tôi, giọng nói Chu Thi mang chút tủi thân.
“Em phải bồi thường cho anh.”
Lại là một đêm không ngủ.
Vì Chu Thi làm ầm ĩ đến rất muộn, hôm sau khi tôi thức dậy đã là giờ ăn tối.
Chu Thi vẫn còn trong thời kỳ động dục, đội một đôi tai mèo uống nước trái cây, trông rất vui vẻ.
Tôi hỏi anh ấy chuyện gì vui vậy, anh ấy không nói, một mình cười thầm.
Cho đến khi tôi gặp lại con mèo vằn lần trước, tôi mới hiểu anh ấy đã làm chuyện xấu gì.
“Meo.”
Trên con đường tôi thường đi qua, mèo vằn nằm bẹp trên mặt đất, thậm chí không buồn kêu to, trông vô cùng thờ ơ.
Đến khi nó đứng dậy, tôi mới phát hiện nó đã mất đi thứ quý giá nhất của mèo đực.
Cuối cùng tôi hiểu Chu Thi đã cười gì mấy ngày nay.
18
Tôi có thai.
Sau khi mang thai, tôi trở nên vô cùng lo lắng.
Người và bán mèo sẽ sinh ra đứa con như thế nào?
Nếu sinh ra giống Chu Thi với tai mèo đuôi mèo thì còn được.
Nếu sinh ra đầu mèo thân người hoặc đầu người thân mèo thì sợ lắm.
Chu Thi có vẻ hoàn toàn không lo lắng, anh ấy giải thích cho tôi, gen của yêu mèo qua từng thế hệ sẽ dần dần nhạt đi, có thể đứa trẻ chỉ có mắt xanh hoặc răng nanh.
Hơn nữa sẽ chỉ hiện ra khi động dục, bình thường không khác gì người bình thường.
Nghe Chu Thi nói vậy, trái tim lo lắng của tôi mới thả lỏng.
Vậy đứa bé trong bụng tôi cũng coi như là một đứa trẻ lai.
Tâm trạng tôi đã khá hơn nhiều, nhưng sự lo lắng trong thai kỳ của tôi dường như chuyển sang Chu Thi, tôi ăn gì cũng ngon, Chu Thi ăn gì cũng nôn, như thể người mang thai là anh ấy vậy.
Cuối cùng cũng chịu đựng đến lúc tôi sắp sinh, Chu Thi lại bắt đầu mất ngủ, tưởng tượng nếu tôi xảy ra vấn đề gì thì anh ấy phải làm sao.
“Vậy anh tìm người khác là được mà.”
Chỉ một câu nói vô tình đã khiến Chu Thi đỏ hoe mắt.
“Anh còn tìm đâu ra người anh thích như vậy nữa.”
Chu Thi vùi mặt vào lòng tôi, âm thầm rơi lệ. Do ảnh hưởng của hormone trong thời kỳ mang thai, gần đây anh ấy trở nên đa sầu đa cảm hơn nhiều.
Tôi chầm chầm vuốt ve anh ấy, những lời an ủi đã nói hàng nghìn hàng vạn lần rồi.
Chu Thi rất kín tiếng, chỉ khi nào tinh thần anh ấy suy sụp tôi mới moi được thông tin từ miệng anh ấy.
Hóa ra từ hồi cấp ba anh ấy đã có ý đồ với tôi rồi.
Lúc đó anh ấy không kiểm soát được hình dáng, cũng là vì khi đi ngang qua vô tình chạm vào tay tôi.
19
Chu Thi thật sự là một con mèo rất mưu mô, hôm nay anh ấy mới nói ra hóa ra ly rượu có thuốc của Trương Thiên Thiên là do anh ấy cố tình uống.
Chỉ là do muốn thử thái độ của tôi.
Anh ấy thấy tôi hoàn toàn không phản ứng gì mạnh với đôi tai mèo của anh ấy, mới có can đảm theo đuổi.
Khi nói những lời này, tôi đang cuộn tròn trong lòng anh ấy.
Giơ tay lên là chạm được đến chiếc tai trên đầu anh ấy.
Ôi trời, có người phụ nữ nào có thể từ chối tai mèo chứ?
20
Cuối cùng cũng chịu đựng đến lúc đứa trẻ ra đời, kiếp trước chắc do tôi không làm việc thiện, một lần sinh đến hai đứa con trai.
May mắn là hai đứa con trai chỉ thừa hưởng tai mèo của Chu Thi, thật sự rất may mắn.
Chu Thi thuê cho tôi một bảo mẫu chuyên nghiệp, tôi cũng không có vấn đề gì với mẹ chồng, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.
Ở cữ một tháng, tôi béo thêm 10 cân.
Xương quai hàm cũng mất tăm vì béo.
Sau khi tôi hết cữ, Chu Thi chủ động đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc con cái, hai đứa nhỏ dính anh ấy không rời.
Do không phải chăm con, trạng thái của tôi rất tốt, hơn 30 tuổi rồi mà trông vẫn như cô gái hơn 20.
Mẹ tôi nói kiếp trước nhất định là tôi đã cứu mạng Chu Thi.
Ừm, cũng có thể coi là vậy.
– Hết –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.