Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

9:58 sáng – 14/11/2024

Anh còn trẻ như vậy, làm sao có thể kiềm chế được!

Tôi nhìn chú mèo đang ngồi trên tay mình, ánh mắt kiên định.

Rút tay lại một cách nhẫn tâm.

Ngoài việc làm ướt đẫm người tôi, anh còn làm được gì nữa?

11.

“Giải thích đi.”

Tôi canh chừng Chu Thi, đợi đến khi anh biến thành người, túm lấy cổ áo anh.

“Tôi là sếp của em.”

Kể từ khi biết vị tổng giám đốc lạnh lùng trước mặt chính là chú mèo nhỏ mềm mại trước đây, lời đe dọa này của anh chẳng có chút sức mạnh nào.

Sau khi vùng vẫy vô ích, tôi đã hiểu được sự thật từ miệng Chu Thi.

Hóa ra những sinh vật kỳ lạ trong truyền thuyết là có thật, chỉ là phần lớn họ chọn sống và sinh sản ở những nơi con người không thể đến được.

Cũng không thiếu những người mong muốn thế giới loài người, hóa thành hình người, ẩn mình trong nền văn minh nhân loại.

Cha của Chu Thi là yêu mèo, mẹ là con người, anh là đứa con của người và yêu mèo.

Có hình dáng con người, nhưng cũng không thể tránh khỏi, trong thời kỳ động dục, không thể chống lại hormone trong cơ thể, không thể kiểm soát hình dạng.

Thế giới có thể chấp nhận sự tồn tại của mèo và người, nhưng một người có tai mèo chắc chắn sẽ gây ra một cơn địa chấn.

Vì vậy trong thời kỳ động dục, anh thường chọn biến thành mèo để tránh.

Tôi xoa ngón trỏ và ngón cái vào nhau, không ngừng xoay xoay.

“Có ý gì?”

Chu Thi sững sờ.

Tôi đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?

“Tiền bịt miệng. Tôi biết chuyện này rất quan trọng đối với Chu tổng, chúng ta có thể soạn một hợp đồng, anh đưa tôi 300.000 làm tiền bịt miệng, nếu tôi nói ra ngoài, sẽ bồi thường gấp 10 lần, thế nào?”

Đã biết được bí mật to lớn này, nếu tôi không đòi hỏi gì đó, tôi sợ mình sẽ không kìm được mà nói ra mất.

Chu Thi nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đen sâu thẳm, như đang thăm dò điều gì đó, cuối cùng anh vẫn không nói ra điều mình muốn nói.

“Thẻ đen đó, vốn dĩ là chuẩn bị cho em.

Thẻ đen?

Chuẩn bị cho tôi?

Bóng dáng Chu Thi khi rời đi, dường như chồng lên hình ảnh một bóng dáng lông xù trong ký ức.

Có vẻ như tôi đã bỏ qua một vấn đề quan trọng nào đó.

12.

Cuối tuần, tôi tranh thủ về thăm nhà.

Mẹ trách tôi sao không báo trước, sau đó vội vàng chuẩn bị những món ăn tôi thích.

Tôi lén vào phòng, lấy ra chiếc hộp đỏ từ góc tủ ra.

Lách cách.

Ổ khóa mở ra, bên trong là bức ảnh tôi hồi mười mấy tuổi ôm một chú mèo con, cười toe toét.

Chú mèo trong ảnh giống hệt Chu Thi, chỉ có hoa văn to hơn một chút.

Vậy ra, trước giờ luôn là anh ư?

Tôi chụp lại bức ảnh, gửi cho Chu Thi. Đợi mãi vẫn chưa thấy trả lời.

Điện thoại hiện thông báo mới, công ty Hưng Thịnh trốn thuế, đã bị thanh tra.

Chàng trai ngày nào giờ không còn là chú mèo nhỏ để kẻ khác bắt nạt nữa, bây giờ anh đã đủ nanh vuốt để khiến cho những kẻ bắt nạt phải trả giá.

Nhà luôn là nơi khiến người ta cảm thấy thật an tâm.

Ăn những món mẹ nấu, ngủ một giấc ngon lành. Thật không muốn rời đi chút nào..

“À này, lúc nãy mẹ gặp dì Trương ở tầng dưới. Dì ấy bảo có đứa cháu trai làm ở công ty nhà nước, trông cũng đẹp trai lắm. Con xem có muốn gặp thử không? Con cũng 26 tuổi rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự đi chứ.”

Tôi muốn đi làm quá.

“Thôi mẹ ơi, mẹ cứ bận việc của mẹ đi, chuyện của con con tự lo được.” Tôi vội ngắt lời, còn nói thêm chắc mẹ sẽ sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt mất.

“Sao lại bảo mẹ cứ bận việc của mẹ đi? Chuyện trăm năm của con chính là việc quan trọng nhất của mẹ lúc này đấy.” Mẹ vẫn cố thuyết phục, “Con thấy thế nào? Nếu con thấy được thì mẹ sẽ nói với dì Trương một tiếng, sắp xếp cho các con gặp mặt.”

“Thôi mẹ à, con ra ngoài một lát.” Tôi đóng cửa lại, chặn lại tiếng nói trong nhà.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, từ lúc mẹ lo con gái yêu sớm đến lúc giục con gái yêu đương đi, chỉ mất có chừng 10 năm.

Tôi đi dạo trên phố, không biết sao lại đi đến trước trường cũ.

Ảnh của Chu Thi vẫn còn treo trên bảng vinh dự, anh bây giờ đã trở thành một cựu học sinh ưu tú.

Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh cậu thiếu niên rạng rỡ trên bục phát biểu ngày ấy.

Ngôi trường này đã ghi dấu tuổi thanh xuân của tôi, đồng thời cũng lưu giữ lại những nỗi đau tôi đã từng trải qua.

Lúc ấy tôi rất thích ngồi cạnh cửa sổ, bởi vì có thể nghe tiếng chim hót, còn có thể ngắm bầu trời xanh mây trắng.

Còn nhà vệ sinh ở góc tầng 3, vì là góc chết của camera an ninh, cũng là nơi ghi lại những ký ức đau đớn nhất của tôi.

Tôi từng bị nhốt trong buồng vệ sinh cuối cùng, bị tạt nước bẩn, bị đốt bằng đầu thuốc lá, bị cấu véo bằng những chiếc móng tay nhọn.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi đã phản kháng, đã đánh trả.

Cuối cùng, nhờ vào xuất thân ưu việt, những kẻ bắt nạt đó vẫn sống tốt.

Giờ đây Trương gia sụp đổ, cuộc sống của Trương Thiên Thiên chắc cũng không dễ dàng gì.

Tôi vui vẻ chiêm ngưỡng sự thống khổ của cô ta.

“Bốp bốp bốp.”

Những tiếng tát liên tiếp kéo tôi về thực tại.

Không ngờ sau bao nhiêu năm, nơi đây vẫn là chốn tụ tập của những kẻ bắt nạt.

“Mấy đứa đang làm gì vậy?” Tôi xông vào nhà vệ sinh, thấy một cô bé gầy gò mặc đồng phục co rúm ở góc tường, mặt đỏ bừng.

Rõ ràng là vừa bị tát không biết bao cái, kẻ ra tay không hề nương tay, lúc này má cô bé đã sưng vù lên.

“Cô là ai mà xen vào chuyện này?” Tuổi tác khiến gương mặt tôi có chút đổi khác, trông giống giáo viên hơn.

Vố tưởng mấy kẻ bắt nạt sẽ kiêng dè, không ngờ chúng vẫn ngang nhiên như vậy.

“Cô giáo mới phải không? Tôi khuyên cô đừng nhiều chuyện, tôi chỉ cần làm nũng với bố là có thể khiến cô mất việc đấy.”

Giống hệt Trương Thiên Thiên ngày xưa, dựa vào xuất thân để bắt nạt người khác.

Đứa trẻ bị bắt nạt ngước nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng hy vọng ẩn dưới màn nước mắt.

Khuôn mặt đẫm lệ ấy chồng lên hình ảnh của tôi trong ký ức.

“Cúi đầu làm gì? Đánh lại đi chứ! Cứ để người ta đánh không vậy à?”

Tôi giơ tay nắm lấy cánh tay cô bé, cố gắng kéo cô bé ra khỏi vũng lầy. Những kẻ bắt nạt vây quanh như bùn đáy ao, quấn lấy cô bé, giằng co cùng tôi.

13

26 tuổi rồi mà vẫn bị đánh đến mình mẩy đầy thương tích, thật buồn cười. Nhưng bọn chúng cũng chẳng khá hơn là bao.

Về nhà, khi mở cửa ra, tôi thế mà lại nhìn thấy Chu Thi đang đeo tạp dề phụ giúp mẹ tôi trong bếp. Cảm giác cả thế giới đều trở nên thật kỳ diệu.

“Con làm sao mà thành ra thế này? Trời ơi!”

Khi tôi còn nhỏ, bố ngoại tình, bố mẹ ly hôn. Mẹ nuôi tôi khôn lớn bằng công việc bán hàng rong. Để kiếm thêm tiền, mỗi ngày mẹ đều bán đến tận khuya, cũng tiện cho tôi giấu đi những vết tích bị bắt nạt trên người.

“Ai đánh con vậy? Đi, hôm nay mẹ phải đi đòi một lời giải thích mới được.”

Vừa nói, mẹ tôi đã cởi tạp dề, một tay kéo tay áo tôi.

26 tuổi rồi mà còn bị mẹ lôi đi tìm phụ huynh học sinh khác ở trường. Nghĩ cũng buồn cười.

Nhưng mọi người biết không, mẹ vậy mà lại thật sự tìm được họ.

“Đánh con gái tôi thành ra thế này, chuyện này không thể cứ thế mà bỏ qua được.”

Mẹ tôi bán hàng rong nhiều năm, giọng nói uy lực nổi tiếng tứ phương.

Những người có mặt đều là giáo viên, lãnh đạo, thấy mẹ tôi như vậy, trong mắt ít nhiều lộ ra vẻ khinh miệt.

“Thưa phụ huynh, là thế này. Đứa trẻ đánh con chị còn nhỏ, giờ đã nhận ra lỗi lầm rồi, hơn nữa con chị cũng đã động tay.”

“Con gái chị đã trưởng thành rồi, nếu thật sự làm to chuyện, cũng chẳng có lợi gì cho các chị đâu.”

Người đứng ra nói chuyện có vẻ như là một lãnh đạo nhỏ, nhìn có vẻ như đang hạ giọng, nhưng thực chất từng câu đều là lời đe dọa.

“Nhưng theo tài liệu bên tôi cho thấy, cô bé đó đã ở lại lớp 3 năm, đã đủ 18 tuổi rồi.”

Một câu của Chu Thi lập tức lấy lại thế chủ động.

Phía nhà trường thấy có người khó đối phó, khí thế lập tức yếu đi nhiều.

Họ yếu đi, mẹ tôi lại càng lên tinh thần.

“18 tuổi vẫn là trẻ con, vậy con gái tôi 26 tuổi không phải là trẻ con à?”

“Hơn nữa, là trẻ con thì có thể đánh người thành ra thế này sao? Tôi nghe con gái tôi nói còn có một người bị đánh nữa, mà còn là đối phương động thủ trước. Đừng có giở mấy cái trò này ra với tôi, đừng để tôi phải đi từng lớp một để tìm người.”

Mẹ tôi la hét trong văn phòng gần nửa tiếng đồng hồ.

Tin tức đã lan truyền khắp nơi.

Trong lúc giằng co, cửa phòng bị đá mở tung.

“Tôi đánh đấy, rồi sao?”

Kẻ bắt nạt khoanh tay trước ngực, dùng tư thế của kẻ chiến thắng bước vào văn phòng.

Trông nữ sinh vẫn khá hơn tôi nhiều.

Đi làm vài năm, tâm cơ của tôi không phải thứ bọn học sinh cấp ba này có thể đấu được.

Tôi chỉ nhắm vào những chỗ mềm, vừa không để lại dấu vết, vừa khiến đối phương phải nếm mùi đau đớn.

“Cô ta trông giống người bị đánh à? Các người đừng có cậy đông hiếp đáp mẹ con tôi.”

Mẹ tôi lấy điện thoại ra, vừa quay video vừa la lớn:

“Mọi người mau đến xem này, trường cấp 3 số 1 thành phố C đánh người… nhà trường không thèm xử lý gì cả.”

Kẻ bắt nạt có vẻ cũng không ngờ mẹ tôi sẽ trực tiếp đưa điện thoại vào mặt cô ta, chỉ có mấy lãnh đạo nhà trường xung quanh phản ứng kịp, giơ tay ngăn cản: “Vị phụ huynh này, xin hãy cất điện thoại đi.”

“Làm gì thì làm! Điện thoại mà hỏng thì phải đền đấy.”

Khi tay đối phương sắp chạm vào mẹ tôi, Chu Thi đột ngột giơ tay chặn lại, gạt phắt ra.

“Các người rốt cuộc muốn thế nào?”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận