Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

8:04 chiều – 21/11/2024

22.

Cha tôi là Chung Lạc đi công tác nửa tháng đã kết thúc, rất nhanh đã về nhà.

Triệu Hi Hi vừa thấy ông xuất hiện, liền như chim én trở về tổ mà nhào đến bên ông, nắm tay ông nũng nịu nói: “Ba! Cuối cùng ba cũng về rồi.”

Tôi khoanh tay, lạnh lùng đứng nhìn.

Triệu Hi Hi nói vài câu chuyện gia đình với Chung Lạc, đột nhiên ngẩng đầu lên vẻ tủi thân: “Ba, em A Âm không thích con, con biết như vậy, nhưng mà em ấy quá đáng quá! Thế mà… thế mà còn tát con trước mặt cả lớp!”

“Thậm chí, thậm chí còn hại tay con bị tạt axit sunfuric.”

Triệu Hi Hi giơ tay lên, để lộ cánh tay bị ăn mòn trông thật ghê rợn cho Chung Lạc xem.

Cô ta không nói một lời về nguyên nhân hậu quả, chỉ muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.

Cô ta nghĩ rằng, Chung Lạc ngày thường rất cưng chiều hai mẹ con cô ta, chắc chắn sẽ bảo vệ cô ta.

Cô ta chẳng lẽ không biết, dù mối quan hệ giữa tôi và cha có lạnh nhạt đến đâu thì chỉ có tôi mới là con gái ruột của ông ấy sao?

Chung Lạc tùy tiện liếc nhìn, ôn hòa nói: “Hai chị em nghịch ngợm, sao lại bất cẩn thế.”

“Cha sẽ bảo A Âm về sau chú ý một chút.”

Ông không chút do dự đứng về phía tôi, nhẹ nhàng muốn bỏ qua chuyện này.

Triệu Hi Hi trợn tròn mắt, không thể tin được mà kêu lên: “Ba?”

Chung Lạc không chút thay đổi đẩy tay Cô ta ra, vẻ mặt vẫn ôn hòa.

Tôi bước tới, trực tiếp ném xuống một bản báo cáo.

Trong báo cáo ghi chép tỉ mỉ những xung đột giữa tôi và Triệu Hi Hi ở trường, còn có cả những ví dụ về việc Hứa Uyển dùng thủ đoạn xúi giục Triệu Hi Hi ngấm ngầm gây rắc rối cho tôi.

Trước mặt Triệu Hi Hi và mẹ cô ta là Hứa Uyển, tôi nhẹ nhàng mở lời: “Cha, con thấy Hứa Uyển không thích hợp làm vợ của cha.”

“Đã đến lúc đổi người khác rồi.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Triệu Hi Hi và Hứa Uyển đứng sau cô ta đều thay đổi.

Hứa Uyển miễn cưỡng cười: “A Âm con nói gì vậy… chẳng phải chỉ là mấy chuyện trẻ con đánh nhau thôi sao, sao lại lôi cả chuyện này vào đây?”

Nhưng Chung Lạc lại cúi xuống, nhặt tài liệu tôi ném trên bàn lên.

Ông không biểu lộ cảm xúc gì mà lật xem.

Hứa Uyển tiến lên định kéo tay áo ông: “Chỉ là trò đùa giữa trẻ con thôi, anh đừng…”

Ngay sau đó, Chung Lạc ôn hòa gạt tay cô ta ra, ánh mắt tán thưởng nhìn tôi.

“A Âm, làm tốt lắm, xem ra con đã trưởng thành khá nhiều rồi.”

Rồi quay đầu lại, Chung Lạc sắc mặt bình thản nhưng lời nói ra lại không cho phép phản bác: “Trước đây trong thỏa thuận trước hôn nhân đã nói rồi. Tôi cần tìm cho con gái tôi một người mẹ chu đáo, chứ không phải một người ngấm ngầm gây khó dễ cho con gái tôi.”

“Trước đây chọn cô, là vì A Âm có vẻ thích chị gái Triệu Hi Hi này.”

“Nhưng giờ các cô lại làm ra chuyện như vậy với A Âm.”

“Không thích hợp.”

Trong nháy mắt, sắc mặt hai mẹ con Hứa Uyển và Triệu Hi Hi tái mét như tro tàn.

23.
Chung Lạc ly hôn rất nhanh.

Cũng phải thôi, một thương nhân chỉ biết lợi nhuận như vậy, đương nhiên sẽ coi trọng danh tiếng và lợi ích.

Hai mẹ con Hứa Uyển chưa bao giờ nhận được tình cảm của ông.

Sự ôn hòa mà ông thể hiện trước đây, đều chỉ là để duy trì một gia đình như vậy, được tính toán cẩn thận.

Triệu Hi Hi và Hứa Uyển mặt mày xám xịt bị đuổi khỏi biệt thự.

Trước khi đi, Triệu Hi Hi nhìn tôi bằng ánh mắt căm phẫn, như thể muốn xé xác tôi ra vậy.

Tôi đứng trên lầu nhìn xuống, cười tủm tỉm giơ tay lên, làm động tác bắn súng.

“Bùm.”

Cô ta tưởng rằng sự trả thù của tôi chỉ nhẹ nhàng như vậy thôi sao?

Đây là mối thù sinh tử, đương nhiên phải dùng sinh tử để báo đáp.

24.

Không hiểu sao. Gần đây, Bùi Nhược Tồn nhìn tôi bằng ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm.

Hắn luôn đợi ở nơi không có người, rồi bất ngờ ôm lấy eo tôi.

Đôi mắt đen láy của hắn tối sầm không rõ.

Hắn như mắc chứng đói khát da thịt, không kiềm chế được mà dán chặt vào người tôi.

Bùi Nhược Tồn nắm chặt tay tôi.

Hắn cúi đầu hôn tôi, cắn môi tôi.

Trong màn đêm, dường như tầm nhìn đều bị phủ một lớp sương mỏng.

Hắn thì thầm, như đang xác nhận với tôi từng lần một.

“A Âm.”

“Là của anh.”

“…… Chết cũng không chia lìa.”

Tôi ngẩng đầu, cổ căng ra thành một đường cong rõ ràng.

Đôi môi nóng bỏng của thiếu niên nhẹ nhàng rơi trên làn da tôi.

Giọng Bùi Nhược Tồn khàn khàn: “A Âm, thật xinh đẹp, rất thích.”

25

Triệu Hi Hi không biết từ đâu tìm được cách, thuê người bắt cóc tôi.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đang ở trong một nhà máy cũ nát.

Triệu Hi Hi vẻ mặt điên cuồng đứng đối diện tôi: “Ha ha, Chung Âm, hai kiếp này của cô đúng là số hưởng! Ông già Chung Lạc không nói một lời đã bảo vệ cô, ngay cả Bùi Nhược Tồn…”

Cô ta dừng lại, vẻ mặt càng trở nên dữ tợn.

“Ngay cả Bùi Nhược Tồn cũng bảo vệ cô!”

“Con tiện nhân! Mày dựa vào cái gì!” Triệu Hi Hi túm lấy cổ áo tôi, gào lên điên cuồng.

Tôi ngẩng đầu, nhẹ nhàng cử động vai.

Bị Triệu Hi Hi trói đến nơi này một cách vô cớ, suýt nữa thì tôi không thở nổi.

Nhìn Triệu Hi Hi điên cuồng như vậy, tôi cười: “Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào việc tôi xứng đáng.”

Tôi ngẩng cằm, khinh thường nhìn Triệu Hi Hi: “Tôi đã từng cho cô thứ tốt nhất, nhưng chính cô không muốn.”

Triệu Hi Hi tóc tai bù xù, Cô ta nắm chặt cổ tay tôi, hét lên: “Dựa vào cái gì mà có nhiều người thích mày như vậy!”

“Mày đáng chết!!!”

Mặc dù tôi bị trói, không thể cử động nhưng khi đối mặt với Triệu Hi Hi điên cuồng như vậy, tôi vẫn bình tĩnh, không hề sợ hãi.

Tôi cười khẩy: “Mỗi người thích tôi, đều là tôi dùng chân thành đổi lấy.”

“Còn cô thì sao? Cô đã từng chân thành với ai chưa?”

Tôi đã từng chân thành với Triệu Hi Hi.

Tôi từng chân thành mong cô ta sống tốt.

Nhưng… cô ta lại đốt cháy tấm chân tình của tôi.

Người đã từng lãng phí một tấm chân tình của tôi thì tôi sẽ không để tâm nữa.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Triệu Hi Hi bị lời tôi chọc tức, cô ta trợn mắt tức giận, đưa tay lên định bóp cổ tôi: “Chết đi! Con tiện nhân, chết đi!”

Tôi chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Tốt lắm, kiếp trước Bùi Nhược Tồn giúp tôi báo thù, kiếp này tôi có thể tự tay giết cô.”

Tôi chờ Triệu Hi Hi ra tay, chờ rất lâu.

Đợi đến khi tôi gần như tưởng rằng Triệu Hi Hi sẽ không tái sinh thì cuối cùng cô ta cũng bắt cóc tôi.

Triệu Hi Hi lạnh lùng nhếch mép: “Ha ha, con tiện nhân, sắp chết đến nơi rồi mà mày vẫn còn cứng miệng.”

“Sẽ không có ai đến cứu mày đâu.”

Tôi cười nói: “Tôi chưa bao giờ cầu xin ai cứu tôi, bởi vì ngay từ đầu, tôi chỉ muốn tự mình giải quyết mối thù giữa chúng tôi.”

“Chị.”

Nghe thấy tiếng “Chị.” mà tôi đã lâu không gọi, Triệu Hi Hi khựng lại.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Bùm.”

Ngay giây tiếp theo, một viên đạn với vận tốc 1420 mét/giây bắn thẳng vào thái dương Triệu Hi Hi.

“Bang.” một tiếng, máu bắn tung tóe trên trán Triệu Hi Hi.

Cô ta ngã gục xuống.

Trước khi chết, cô ta trợn tròn mắt, dường như không hiểu tại sao mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi.

Đâu có gì là thay đổi đột ngột, tất cả đều là tôi đã mưu tính từ lâu.

Chị à.

26.

Cho đến khi người của tôi xử lý xong mọi thứ ở hiện trường, tôi mới gọi điện cho Bùi Nhược Tồn.

Tôi nói: “Bùi Nhược Tồn, đến tìm em đi.”

Tôi không nói cho hắn biết vị trí cụ thể của tôi.

Nhưng nửa giờ sau, thiếu niên u ám đó vẫn đúng giờ xuất hiện ở nhà máy cũ nát này.

Trong nhà máy rộng lớn và yên tĩnh, tôi ngồi trên chiếc ghế cao ở chính giữa, hơi nghiêng đầu nhìn chàng trai đẹp trai lạnh lùng như một tên sát nhân.

Tôi nhìn hắn, lời nói chắc chắn: “Anh đã gắn thiết bị theo dõi lên người em.”

“Từ khi nào?”

Bùi Nhược Tồn im lặng đi đến trước mặt tôi, hắn nửa quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn tôi.

Khuôn mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, hàng mi dài như mực rung lên trong chốc lát, rồi mới nhẹ giọng nói: “Xin lỗi… A Âm, đừng chán ghét anh.”

Bùi Nhược Tồn đưa tay nắm lấy tay tôi, thành kính hôn lên.

Hắn nức nở, như thể sợ bị bỏ rơi: “Đừng chán ghét anh.”

Khóe mắt Bùi Nhược Tồn đỏ hoe, đôi mắt ướt đẫm.

Tôi đưa tay từ trên cao xuống, ôm lấy cổ hắn: “Em hỏi, anh trả lời.”

Hắn mặc cho chiếc cổ yếu ớt của mình lộ ra trong tay tôi, âu yếm cọ vào lòng bàn tay tôi.

Hắn nói: “Được.”

“Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”

“Ngày thứ ba khai giảng, anh đứng trên lầu nhìn xuống, ánh nắng chiếu vào người em, em dường như đang phát sáng.”

Sớm hơn tôi tưởng.

“Anh đã yêu thầm em bao lâu?”

Bùi Nhược Tồn khựng lại, dường như có chút khó mở miệng, cụp mắt nhẹ giọng nói: “Mười ba năm.”

Thật lâu.

“Tại sao không tỏ tình?”

Bùi Nhược Tồn mở mắt nhìn tôi, hắn nhẹ nhàng hít một hơi: “Vì em ghét anh.”

Nếu thực sự ghét hắn, tại sao tôi lại đối chọi gay gắt với hắn, cố tình đối đầu với hắn lâu như vậy?

Tình yêu và hận thù của tôi luôn rõ ràng.

Bùi Nhược Tồn hắn… là một trong số ít những ngoại lệ của tôi.

Tôi cụp mắt, bình luận: “Ngu ngốc.”

Không biết là nói Bùi Nhược Tồn, hay là nói chính tôi.

“Câu hỏi cuối cùng.”

“Kiếp trước khi tự sát, anh có đau không?”

Bùi Nhược Tồn đưa tay, nắm lấy tay tôi rồi áp lên má hắn, hắn lại lộ ra vẻ si mê, đắm chìm.

Hắn nói: “Anh rất hạnh phúc.”

27.

Giống như kiếp trước, không lâu sau, Bùi Nhược Tồn được cử đi khoa Vật lý của Đại học Bắc Kinh.

Khoảng thời gian đó, Bùi Nhược Tồn dường như rất rảnh rỗi.

Hắn không làm bài tập nữa, mỗi ngày chỉ ôm tôi, vừa hôn tôi vừa dạy tôi làm bài.

Thật sự là một thiên tài đáng sợ.

Rõ ràng kiến thức phổ thông đối với hắn mà nói đã là ký ức mười năm trước nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng nhớ lại.

Bề ngoài Bùi Nhược Tồn giả vờ nho nhã, nhưng trong bóng tối, hắn lại liếm láp tôi từng chút một.

Hắn thậm chí còn ghen với chính mình: “Tại sao… tại sao tên nhóc đó lại có thể nhận được sự quan tâm của A Âm.”

“A Âm có hôn hắn không?”

“Hắn mới mười tám tuổi, hắn còn rất ngây thơ.”

“Anh thì khác, anh rất chín chắn, anh yêu A Âm hơn hắn.”

Bùi Nhược Tồn dường như đang tức giận vì hắn chưa từng nhận được sự quan tâm của Chung Âm khi còn trẻ.

Tôi bật cười: “Các anh là cùng một người, dù là Bùi Nhược Tồn thời thiếu niên hay Bùi Nhược Tồn thời thanh niên.”

“Em đều thích cả.”

“Em thích dáng vẻ lạnh lùng của anh khi làm học bá đại học, cũng thích dáng vẻ đắc thắng của anh khi đứng trên bục nhận giải.”

Kiếp trước, rõ ràng chúng tôi đang đứng trên đỉnh cao, sắp gặp lại nhau nhưng lại chết vào thời khắc huy hoàng nhất của cuộc đời.

Thật đáng tiếc.

Tôi dùng mũi chân đá Bùi Nhược Tồn: “Tại sao anh lại thích vật lý?”

Hắn khựng lại, ngẩng đôi mắt đen như ngọc lên, nhìn tôi không chớp mắt.

Hắn nói.

“Mỗi nguyên tử trong cơ thể ngươi đều đến từ những ngôi sao phát nổ.”

“Các nguyên tử tạo nên tay trái của em có thể đến từ những ngôi sao khác với tay phải.”

“Còn tim của tôi và tim của em có lẽ đến từ cùng một ngôi sao.”

“Đây là kiến thức lãng mạn nhất mà anh biết trong vật lý.”

“Mọi thứ của em đều là tinh vân.”

Có lẽ hàng tỷ năm trước, anh là vệ tinh quay quanh em, vụ nổ của các ngôi sao đã nghiền nát chúng ta, các nguyên tử bay đến các thiên hà cách xa vô số năm ánh sáng để gặp nhau, mọi thứ của em đều là các vì sao, tôi vẫn luôn xoay quanh em, các vì sao đều đã chết, kiếp này mới có thể gặp được em.

-HẾT-

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận