Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

8:03 chiều – 21/11/2024

16.

Mấy ngày nay nhìn tôi và Bùi Nhược Tồn ra vào cùng nhau, biểu cảm của toàn trường như gặp ma.

Tạ Tri cũng ngây người, hắn đi tới liền khoác vai tôi nhỏ giọng nói: “Chết tiệt, A Âm, từ khi nào mà cậu và học bá lại có quan hệ tốt như vậy?”

“Hai người… hai người trước đây không phải luôn nước với lửa sao?”

Tôi nhếch miệng, đẩy Tạ Tri ra, biểu cảm vô ngữ nói: “Tớ thấy Bùi Nhược Tồn rất dịu dàng, sẵn lòng bỏ qua hiềm khích trước đây để làm bạn với cậu ấy, cậu quản được sao?”

“Dịu dàng?” Tạ Tri nhìn chằm chằm vào Bùi Nhược Tồn đang lạnh lùng cúi đầu làm bài kiểm tra.

Trong lúc nói chuyện, Bùi Nhược Tồn ngẩng đầu lên lạnh lùng liếc nhìn Tạ Tri.

Ánh mắt đó mang theo sát khí lạnh thấu xương, suýt chút nữa khiến hắn sợ đến mức quỳ xuống ngay tại chỗ.

Tạ Tri giật mình, buông tay ôm lấy cánh tay tôi, cảnh giác lùi lại hai bước.

Hắn nuốt nước bọt: “Ha ha… Thực ra tôi không hiểu lắm mối quan hệ kiểu oan gia như vậy của các người.”

Tạ Tri đi rồi.

Bùi Nhược Tồn nắm chặt bút, giả vờ không để ý, lạnh nhạt mở miệng: “Cậu… cậu và Tạ Tri quan hệ rất tốt, cậu thích cậu ta?”

Tôi nhíu mày: “Thích… cũng tạm, bọn tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”

Bùi Nhược Tồn như bị thứ gì đó đâm vào, đồng tử co lại, hoảng loạn cúi đầu, giọng hắn lạnh lùng: “Ồ.”

Im lặng một lúc, tôi cúi đầu nhìn biểu cảm của Bùi Nhược Tồn.

Hắn không nói một lời nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra, nhưng hốc mắt đã đỏ hoe.

Tôi đưa tay ra kéo mặt hắn: “Này, Bùi Nhược Tồn, cậu có phải đang ghen hay không vậy.”

Bùi Nhược Tồn quay mặt đi, cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lùng như tảng băng của mình, cứng nhắc mở miệng: “Không có.”

Hắn có tư cách gì để ghen? Không danh không phận.

Ngay cả khi đối phương biết rõ tình cảm của mình, nhưng cô ấy không thích mình, chỉ là… bạn cùng bàn mà thôi.

Tôi chậc một tiếng, thu tay lại: “Được rồi.”

“Xem ra có người không muốn biết, tôi và Tạ Tri từ nhỏ đã mặc chung một cái quần đùi lớn lên…”

Bùi Nhược Tồn ném bút, đưa tay định bịt miệng tôi.

Hốc mắt hắn đỏ hoe, giọng khàn khàn: “Đừng nói nữa.”

Không muốn nghe.

Không muốn từ trong miệng em nghe được, em và Tạ Tri là thanh mai trúc mã, quan hệ của hai người tốt như thế nào.

Tôi nhìn chằm chằm vào vẻ yếu đuối của Bùi Nhược Tồn, đột nhiên mất đi hứng trêu chọc hắn.

Bùi Nhược Tồn ở rất gần tôi.

Tôi gần như ngửi thấy mùi bột giặt thơm mát tỏa ra từ người hắn.

Tôi nghiêng đầu: “Tạ Tri và tôi là anh em họ.”

“Vậy, cậu còn ghen nữa không?”

Im lặng rất lâu.

Bùi Nhược Tồn chớp hàng mi dài, như bị điện giật mà rụt tay lại.

Hắn cúi đầu nhìn bài kiểm tra vành tai đỏ như thể có thể nhỏ máu.

Yết hầu hắn giật giật trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Không còn.”

17.

Tiết thực hành hóa học, vì lý do địa điểm, còn có một lớp khác cùng học với chúng tôi.

Tôi đang cúi đầu rửa ống nghiệm, Tạ Tri bí ẩn tiến lại gần, nhỏ giọng nói bên tai tôi: “A Âm, chị kế tiểu bạch hoa của cậu đang nhìn chằm chằm về phía chúng ta kìa.”

Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy Triệu Hi Hi một mình đứng trước bàn thí nghiệm.

Ánh mắt cô ta nhìn sang đầy oán độc, mang theo sát khí.

Tôi nhướng mày, hỏi Tạ Tri: “Một nhóm thí nghiệm không phải là ba người cùng làm sao? Sao cô ta lại một mình?”

Tạ Tri xòe tay, thở dài: “Ban đầu mọi người chơi với cô ta, là vì cậu cố ý dặn dò.”

“Bây giờ mọi người đều biết cô ta ngấm ngầm mắng cậu, ai còn muốn chơi cùng cô ta nữa chứ, chẳng phải tự rước lấy chửi sao?”

Trước đây, khi Triệu Hi Hi chuyển trường đến, tôi đã cố ý tặng rất nhiều quà cho các bạn cùng lớp, cười nói nhờ họ chăm sóc Triệu Hi Hi nhiều hơn.

Bây giờ, tôi và Triệu Hi Hi đã xé rách mặt, cả trường đều biết tôi không ưa Triệu Hi Hi, tự nhiên không có ai không có mắt mà đi chơi với cô ta.

Mấy ngày kế tiếp, bên cạnh Triệu Hi Hi không có một ai chịu nói chuyện với cô ta.

Tôi cười khẩy, không hề ngạc nhiên với kết quả này.

Tôi có thể đưa cô ta lên thiên đường, tự nhiên cũng có thể ném cô ta xuống địa ngục.

Huống hồ, hôm đó Triệu Hi Hi hùng hổ dọa sẽ về mách với cha tôi nhưng cha tôi đã đi công tác từ lâu, dạo này không ở nhà.

Triệu Hi Hi không có chỗ để kiện cáo, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Vì vậy, Cô ta càng thêm căm hận tôi.

Tôi nhướng mày cười với cô ta, không nói gì: “Đáng đời.”

18.

Có lẽ vì đã rời khỏi trường quá lâu, tôi quên sạch trình tự làm thí nghiệm.

Khi thấy tôi định đổ trực tiếp dung dịch natri hiđroxit vào ống nghiệm, Bùi Nhược Tồn giơ tay ấn tôi lại, hắn nói: “Sai rồi, trước tiên phải dùng cốc chia độ.”

Bùi Nhược Tồn dáng người cao chân dài, trước bàn thí nghiệm chật hẹp này, hắn cúi mắt nhìn tôi, không hiểu sao lại có thêm vài phần áp bức.

Tôi ngượng ngùng đặt ống nghiệm xuống, vừa định cầm cốc đong thì thấy Triệu Hi Hi đi về phía chúng tôi.

Triệu Hi Hi không thèm nhìn tôi và Tạ Tri, trực tiếp cười tươi nhìn Bùi Nhược Tồn.

Cô ta nhẹ giọng mở miệng: “Bùi Nhược Tồn, bên em hết axit sunfuric rồi, có thể mượn của các anh một ít không?”

Tôi cúi đầu đong 1 ml dung dịch natri hiđroxit, không ngẩng đầu lên.

Không có việc gì mà lại ân cần, không phải gian thì cũng là trộm.

Bùi Nhược Tồn không thích Triệu Hi Hi, hắn cau mày, không thèm để ý.

Hắn quay đầu nhìn tôi, nói với tôi bước tiếp theo của thí nghiệm: “Đổ vào ống nghiệm thứ tư.”

Triệu Hi Hi bị Bùi Nhược Tồn trực tiếp phớt lờ.

Nụ cười trên môi cô ta đông cứng lại.

Im lặng một lúc, cô ta lại nhìn sang Tạ Tri, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tạ Tri… bên tôi hết axit sunfuric rồi, có thể mượn của các cậu một ít không?”

Tạ Tri nhướng mày, lười biếng cười nói: “Sao lại mượn của chúng tôi? Cô không thể xin cô giáo sao?”

Đây đã là lời từ chối khéo léo.

Triệu Hi Hi vẫn không từ bỏ, cố gắng mở miệng: “Tôi chỉ mượn một chút, dùng xong sẽ trả lại cho các cậu ngay.”

Nói rồi, Triệu Hi Hi đưa tay định lấy lọ thuốc thử trên bàn thí nghiệm.

Nhưng khi chạm vào lọ thuốc thử, cô ta như thể không đứng vững, cầm lọ thuốc thử định tạt vào mặt tôi: “A!”

Đây là axit sunfuric.

Mặc dù không ăn mòn mạnh như axit sunfuric đặc nhưng nếu tạt vào da cũng sẽ gây kích ứng.

Theo tư thế cô ta tạt vào mặt tôi, rõ ràng là muốn tôi hủy dung.

Chậc.

Thật là thủ đoạn độc ác và đê tiện.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Triệu Hi Hi nhất thời bac đồng làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả sau này sao?

Tôi không đổi sắc mặt, nắm lấy cổ tay Triệu Hi Hi, ấn mạnh xuống bồn rửa.

Axit sunfuric trong lọ theo tay Triệu Hi Hi, đổ ướt hết lên tay cô ta.

Triệu Hi Hi đau đớn kêu lên.

Tôi lại nhẹ nhàng vặn vòi nước, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút, đừng vô tình tạt vào người khác.”

Trên lớp xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cô giáo vội vàng chạy đến, đưa Triệu Hi Hi đến phòng y tế để xử lý.

Triệu Hi Hi đau đến toát mồ hôi lạnh, sắc mặt đau đớn.

Tôi nhìn cô ta từ trên cao xuống, cười tươi nói: “Tiếp tục làm yêu đi, cô không còn nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.”

Cô và mẹ cô, cũng không thể ở lại nhà họ Chung được nữa.

19.

Thời tiết đột biến, bỗng nhiên đổ mưa to.

Tôi lười ra ngoài đi học, cuộn mình trong một góc phòng, yên lặng lắng nghe tiếng mưa bên ngoài cửa sổ.

Triệu Hi Hi vẫn đang ở dưới lầu khóc lóc mách lẻo với mẹ cô ta: “Chung Âm con tiện nhân kia! Cô ta lấy axit sunfuric tạt con! Cô ta quá độc ác!”

Tôi gõ ngón tay lên bàn trà, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc.

Kiếp trước Triệu Hi Hi che giấu sự oán hận với tôi vụng về như vậy, tại sao tôi lại không hề nhận ra?

Thậm chí đến khi tôi bị cô ta hại chết, linh hồn tôi lơ lửng giữa không trung, tôi mới biết Triệu Hi Hi đã hận tôi từ lâu.

Đang nghĩ ngợi nhập tâm thì nghe thấy tiếng điện thoại “Ting.” một tiếng.

Là tin nhắn Bùi Nhược Tồn gửi cho tôi: “Xuống lầu, anh đưa bài kiểm tra cho em.”

Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy trong cơn mưa như trút nước, thiếu niên dáng người cao gầy đang cầm một chiếc ô đen, lặng lẽ đứng dưới lầu.

Từ góc nhìn của tôi, chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt nghiêng xinh đẹp lộ ra dưới chiếc ô đen.

Tôi nghĩ, kiếp trước tôi đúng là mù mắt rồi.

Nếu không, tại sao Bùi Nhược Tồn thích tôi rõ ràng như vậy, mà tôi lại đến khi chết mới biết chứ?

Tôi đẩy cửa xuống lầu, vừa đến phòng khách, Triệu Hi Hi vẫn đang thao thao bất tuyệt mắng tôi với mẹ cô ta.

Thấy tôi xuất hiện, không hẹn mà cùng kinh ngạc mở to mắt, hoảng sợ tột độ: “Chung Âm! Sao cô lại ở trên lầu? Cô không đi học sao?”

Trước khi nói xấu người khác sau lưng, chẳng lẽ không nên kiểm tra xem đối phương có ở nhà không?

Tôi lười để ý đến bọn họ, trực tiếp vòng qua người, đẩy cửa đi ra ngoài.

Bùi Nhược Tồn đã đợi sẵn ở ngoài cửa, thấy tôi ra, mắt hắn sáng lên.

Bùi Nhược Tồn sợ có mưa phùn bị gió thổi vào người tôi, vô thức nghiêng ô về phía tôi, cúi mắt đưa cho tôi một xấp bài kiểm tra.

“A Âm… bài kiểm tra.”

Trận mưa như trút nước thế này, từ trường lặn lội đến đây, dù có che ô, vai Bùi Nhược Tồn cũng đã ướt đẫm.

Sau khi đưa bài kiểm tra cho tôi, Bùi Nhược Tồn quay người định đi.

Tôi kéo góc áo hắn.

Bùi Nhược Tồn khựng lại, quay người, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm tôi, như đang bai rối: “Sao vậy?”

Tôi lười biếng nhướng mày nói: “Bùi Nhược Tồn, anh mạo hiểm mưa to đến đây, thật sự chỉ để đưa bài kiểm tra cho tôi sao?”

Tôi vừa nói ra lời này, khuôn mặt lạnh như băng của thiếu niên hiếm khi cứng đờ, hắn ngượng ngùng quay đầu đi, yết hầu chuyển động, không dám mở miệng.

Tôi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn: “Nói đi.”

Gần đây, dưới sự dụ dỗ uy hiếp của tôi, Bùi Nhược Tồn đã không còn là cái miệng kín như hồ lô như lúc đầu nữa.

Hắn tuy ít nói nhưng đã biết phải thành thật với tôi.

Hắn nuốt nước bọt, cúi mắt, nhỏ giọng nói: “Muốn… gặp em.”

Nghe được câu trả lời ngoài dự đoán này, tôi đột nhiên bật cười, đưa tay xoa má hắn: “Ngoan lắm.”

Bỗng nhiên bị tôi đụng chạm thân mật như vậy vành tai Bùi Nhược Tồn đã đỏ bừng.

Đôi mắt ướt đẫm của hắn chớp chớp nhìn tôi, như rất lo lắng đây chỉ là một giấc mơ viển vông.

Tôi kéo hắn vào trong nhà: “Bây giờ mưa lớn quá, đừng vội về, ngồi một lát đi.”

Vừa bước vào phòng, Triệu Hi Hi và mẹ Cô ta vì bị bắt quả tang nói xấu người khác nên đang lúng túng đứng tại chỗ.

Thấy tôi dắt Bùi Nhược Tồn vào cửa, Triệu Hi Hi không thể tin được mà mở to mắt, mặt tái mét, mất tiếng nói: “Bùi Nhược Tồn? Anh, anh sao lại đến đây?”

Ánh mắt Bùi Nhược Tồn lướt qua Triệu Hi Hi nhưng lại như nhìn thấy một người không liên quan, lạnh nhạt xa cách.

20.
Bùi Nhược Tồn dường như là lần đầu tiên vào phòng con gái.

Đại học bá lạnh lùng, thờ ơ, giết người như ngóe ấy giờ đây lại đứng tại chỗ một cách lúng túng vành tai ửng hồng.

Tôi kéo hắn, ấn mạnh hắn ngồi xuống ghế sofa, cười hắn: “Sao lại dễ xấu hổ thế?”

Nếu Tạ Tri thấy cảnh này, chắc chắn sẽ phản bác tôi.

Đại học bá mặt lạnh như băng, rốt cuộc xấu hổ ở chỗ nào! Chung Âm, cô bị hoang tưởng rồi!

Nhưng lúc này, Bùi Nhược Tồn cứng ngắc nhìn chằm chằm xuống đất, nhỏ giọng “Ừ.” một tiếng.

Mặc dù Bùi Nhược Tồn đưa bài kiểm tra đến nhưng tôi hoàn toàn không có tâm trạng làm bài.

Lười biếng dựa vào Bùi Nhược Tồn ngồi xuống ghế sofa, tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tiến đến trước mặt Bùi Nhược Tồn hỏi: “Đại học bá, tôi thấy anh mỗi ngày chỉ biết làm bài, đã từng chơi game chưa?”

Bùi Nhược Tồn thành thật lắc đầu.

Quả nhiên.

Tôi kéo Bùi Nhược Tồn, bắt hắn tải game, cùng nhau giết thời gian.

Bùi Nhược Tồn rất nghe lời.

Chỉ là, khi đăng nhập vào game, lần đầu tiên tạo tên nhân vật, hắn nhíu mày, sau đó không chút do dự nhập “RC.”

Tôi ngẩn người.

Bởi vì tôi nhớ đến nhóm fan hâm mộ kiếp trước, người ít nói nhưng từ khi tôi ra mắt, vẫn luôn âm thầm ủng hộ tôi, cũng tên là “RC.”

Hóa ra… mọi chuyện, đều đã có dấu vết từ trước.
21.

Thấy tôi nửa ngày không nói gì, Bùi Nhược Tồn bai rối nhấc mí mắt, hỏi: “Sao vậy?”

Tôi nửa quỳ trên ghế sofa, nghiêng người lại gần Bùi Nhược Tồn.

Tôi giơ tay chỉ vào môi mình, nhìn đôi mắt đen láy của hắn, nhẹ giọng nói: “Bùi Nhược Tồn, muốn hôn không?”

Thiếu niên đột nhiên kinh ngạc mở to mắt.

Hàng mi dài như lông quạ của hắn run rẩy, yết hầu chuyển động, thành thật nói: “Muốn.”

Trong nháy mắt, thiếu niên ngẩng đầu lên, hàng mi run rẩy tiến lại gần tôi.

Ngay trước khi môi sắp chạm vào nhau, hắn cố chấp mở miệng lần nữa: “Muốn.”

Nhớ nhung da diết, ngày đêm mong nhớ.

Tôi bị Bùi Nhược Tồn bóp eo, nâng lên.

Nụ hôn của thiếu niên ngây ngô và không có phương pháp.

Có lẽ là tình cảm không thể diễn tả bằng lời đều đặt hết vào nụ hôn này nên trở nên hỗn loạn và mãnh liệt.

Bùi Nhược Tồn thở gấp gáp, khát khao liếm môi tôi.

Ngoài cửa sổ mưa rơi rả rích.

Trong nhà ấm áp như mùa xuân.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận