9.
Để có thể ra mắt thành công bộ phim công ích “Tổn thương”, đạo diễn đã bảo tôi đừng đến trường quay nữa.
Đợi nhiệt độ giảm xuống rồi hẳn xuất hiện.
Thế là tôi bắt đầu ở nhà phân loại các bằng chứng.
Thuận tiện xem camera giám sát ở nhà —— Xem hành vi biến thái của Lưu Hiểu Hâm.
Không ngờ lại thấy được một chuyện bất ngờ.
Lưu Hiểu Hâm có đam mê sưu tầm.
Cho nên cô ta sẽ tiện tay mang theo một album ảnh.
Cô ta sẽ bỏ những thứ Chu Tứ từng dùng vào trong chiếc túi trong suốt.
Lần này, sau khi cô ta bỏ một mảnh giấy dùng xong trong phòng tắm vào.
Lại lật đến trang đầu tiên trong album ảnh.
Đó là một tấm hình.
Là Chu Tứ.
Trong ảnh chụp, Chu Tứ đang cầm máy ảnh chụp sân tập.
Người trên sân tập chính là tôi…
Hôm đó nắng rất gắt.
Nhưng tôi lại lạnh lòng.
Bởi vì đám người Tôn Nhan Hi uy hiếp tôi.
Nếu hôm đó không chạy hết ba mươi vòng.
Bọn họ sẽ đến đập sạp hàng nhà tôi.
Bố mẹ tôi chỉ mới học xong tiểu học.
Chẳng có bản lĩnh gì.
Thứ duy nhất biết làm chính là canh chân gà mật ong.
Bởi vì em trai sắp lên tiểu học.
Bọn họ cảm thấy trường ở thành phố tốt hơn.
Liền chuyển từ nông thôn đến thành phố để làm công.
Lập một quán bán canh gà mật ong ở ven đường.
Có một ngày tôi về nhà, trùng hợp gặp phải Tôn Nhan Hi đang ngồi trong Maserati ăn những món ăn xinh đẹp mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Cô ả sống trong sự giàu sang, còn tôi thì là con nhà buôn bán.
“Nhan Hi con đang nhìn gì đấy, còn không mau ăn đi, lát nữa sẽ đến muộn lớp học múa mất.”
Một người phụ nữ xinh đẹp thời thượng ngồi trên ghế lái phụ hỏi cô ả.
Tôn Nhan Hi ngồi trong xe nhìn tôi, khóe miệng chậm rãi cong lên:
“Đột nhiên có chút muốn ăn chân gà.”
Người phụ nữ thời thượng oán trách một câu, bảo tài xế nhà bà ta xuống xe mua.
“Cái này bao nhiêu tiền?”
Tôi nhìn thiếu nữ ma quỷ trong xe.
Chưa trả lời anh ta.
Bố tôi đột nhiên dùng muôi gõ một cái vào gáy tôi:
“Ngây ngốc cái gì thế! Có tin ông đây đánh chết mày hay không, nhìn nhìn nhìn! Mày có mệnh như người ta không?”
Không có.
Tôi không hề ghen tị.
Càng không ghen ghét.
Tôi chỉ không hiểu.
Vì sao Tôn Nhan Hi có tất cả mọi thứ.
Lại bắt nạt một người chẳng có gì là tôi đây?
Tất cả mọi người đều mắt nhắm mắt mở với Tôn Nhan Hi.
Nhưng lại nói với tôi một cây làm chẳng nên non.
….
Ngày đó, sau khi chạy xong ba mươi vòng.
Toàn thân tôi mềm nhũn.
Lòng buồn bực.
Choáng đầu.
Ù tai.
Trong một khắc cuối cùng ngã xuống, tôi nhìn thấy một chàng trai mặc hoodie chạy về phía mình.
Gọi: “Mạt Lỵ? Mạt Lỵ?”
Hồi ức với hiện thực chồng lên nhau.
Tôi lấy lại tinh thần.
Hóa ra là Chu Tứ đang gọi ta.
Giọng nói của anh giống hệt với giọng nói của chàng trai trong hồi ức.
Chu Tứ chính là chàng trai kia.
Thế nhưng….
“Vì sao chứ?” Tôi giương mắt nhìn anh.
Anh nhìn hình ảnh bên trong camera.
Hiểu được.
“Hôm đó anh nghĩ…”
Anh ôm tôi lên khỏi ghế, vừa nói:
“Vì sao lại có một cô gái có thể chạy được ba mươi vòng.”
Anh nhẹ nhàng đặt tôi lên ghế sofa.
“Sau đó đợi đến khi anh biết, anh lại chẳng kịp làm gì cả.”
Anh đặt tay lên đầu tôi, giọng điệu dịu dàng.
“Mạt Lỵ, thật xin lỗi.”
Thế nhưng…
Người nên nói xin lỗi phải là tôi mới đúng.
Là tôi lợi dụng anh trước.
“Người nên nói xin lỗi phải là em chứ…”
Nói xong, anh kéo tôi vào lòng.
Nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng tôi.
Anh nghiêng đầu đến gần tai tôi, giọng nói từ tính khàn khàn:
“Anh biết, anh tự nguyện.”
….
Giọng điệu Chu Tứ dỗ dành tôi trầm thấp nặng nề.
Khiến người ta phải chìm đắm vào đó.
…
Không thể không thừa nhận.
Trước khi kết hôn với Chu Tứ, tôi quả thật đang lợi dụng anh.
Nhưng vẫn mang theo chút tâm tư.
Bởi vì tôi có thể cảm nhận được.
Anh rất yêu tôi.
Tình yêu này có thể khiến người ta an tâm.
Có thể để tôi ích kỷ một chút được không.
Tôi muốn có phần tình yêu này..
10.
Khoảng thời gian này.
Mỗi ngày Chu Tứ đều về nhà rất sớm.
Khiến tôi trầm mê trong sự dịu dàng.
Có một chớp mắt tôi đã quên béng đi mong muốn báo thù của mình.
Đột nhiên.
Đã trôi qua năm tháng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBắt đầu bước vào mùa đông.
Bộ phim công ích “Tổn thương” đã được quay xong.
Chị đạo diễn xinh đẹp tổ chức bữa tiệc đóng máy ở khách sạn Sâm Cách.
Mời tôi đến.
Tôn Nhan Hi trong rất xinh đẹp trong bữa tiệc.
“Đây là tác giả nguyên tác của bộ phim chúng ta, Hứa Mạt Lỵ.”
Chị đạo diễn xinh đẹp giới thiệu với các ông lớn trên bàn ăn.
“Anh Ngang, kỹ thuật diễn xuất của Mạt Lỵ siêu tốt luôn đấy, anh xem, cậu ta rất nhập vai.”
Tôn Nhan Hi vươn cánh tay ra, vết đỏ bên trên đã mờ từ lâu.
Cô ả gọi người đàn ông bên cạnh.
Giờ phút này, dáng vẻ của cô ả cực kỳ khéo léo.
Và khí chất của gái xinh Tôn Nhan Hi hoàn toàn khác biệt với cô ả bắt nạt Tôn Nhan Hi.
“Mạt Lỵ? Tên giống với vợ tôi thế.”
Tôi biết người đàn ông này.
Lúc tôi bị họ bắt nạt, tôi từng nghe Tôn Nhan Hi nói qua.
Dường như cô ả rất ghét cái tên “Mạt Lỵ” này.
Tiếp theo là ghét tôi – người có cái tên này.
Không lâu sau.
Tôn Nhan Hi nói nhỏ bên tai người đàn ông gọi là anh Ngang vài câu rồi cầm túi đi vào nhà vệ sinh.
Tôi lấy cớ rời tiệc, đi theo sau lưng cô ả.
Tôi đi ra, đóng cửa nhà vệ sinh lại, thuận tay khóa trái.
Tôn Nhan Hi đang soi gương để dặm lại son môi.
Dường như hôm nay tâm trạng của cô ả không tồi.
Thấy tôi đến cũng chẳng để ý.
Tôi bước trên đôi giày cao gót màu đỏ, lần lượt đẩy cửa từng phòng vệ sinh một.
Mãi cho đến khi xác định được rằng bên trong không có ai.
Tôi mới nhìn sang Tôn Nhan Hi trong gương.
“Cậu bắt nạt tôi là vì vợ của người cậu yêu cùng tên với tôi?”
Trong gương, Tôn Nhan Hi chợt kích động.
Son môi bị tô lệch ra ngoài môi.
“Im miệng!!! Cậu thì hiểu cái gì!”
A.
Tôi đi qua, kéo tóc cô ả về phía sau.
Cô ả bắt lấy cánh tay tôi, giãy dụa kêu la.
“Tôn Nhan Hi, những chuyện kia thì có liên quan gì đến tôi hả?”
Tôi nói xong, Tôn Nhan Hi đột nhiên buông tay ra, nở nụ cười:
“Ai bảo cậu tên gì chẳng được, cứ khăng khăng tên Mạt Lỵ?”
“Tôn Nhan Hi, cả đời này tôi cũng sẽ không đổi tên, cứ lấy tên Mạt Lỵ đấy.”
Tôi dùng sức kéo tóc cô ả, kéo cô ả vào trong phòng vệ sinh.
Mở nắp bồn cầu ra
Không để ý đến tiếng thét chói tai của cô ả.
Đè thấp đầu cô ả xuống.
Từng chút từng chút một.
“Cậu đã từng mời tôi uống sữa tươi, bây giờ tôi mời cậu uống nước, cũng xem như đáp lễ rồi nhỉ!”
“Hứa… Ực ực ực… Điên…. Ực ực ực ực…”
Mãi cho đến khi Tôn Nhan Hi dần dần mất hết sức để giãy dụa.
Tôi mới bỏ lại cô ả ở một góc hẻo lánh.
…
11.
Không lâu sau, bộ phim công ích “Tổn thương” được công chiếu.
Hôm đó, Tôn Nhan Hi được đề cử vai diễn nữ chính tốt nhất.
Hot search trên Weibo treo tận ba ngày.
Nhiệt độ chưa từng giảm.
Cùng thời gian đó, những lời mắng chửi diễn viên phản diện là người mới trong “Tổn thương” cũng leo lên hot search.
Nguyên nhân chính là nhân vật phản diện trong “Tổn thương” quá ác độc.
Khiến người xem bị cảm động lây.
Mà đúng lúc này, Weibo V lớn vạch trần:
“Nữ ngôi sao TNH tuyến một chính là kẻ bắt nạt!”
Dân mạng đang nhao nhao đồn đoán rốt cuộc TNH này chính là ai.
Sau đó, tôi đăng một đoạn clip lên trên Weibo.
Trong video, Tôn Nhan Hi ngang ngược càn rỡ.
“… Rót một cốc sữa bò mà cậu thích nhất cùng cụng ly với cậu có được không?”
“Dáng vẻ này của cậu so với trước đây hệt như hai người, cũng khó trách Triệu Lỗi không nhận ra!”
“Ồ! Em gái Mạt Lỵ của chúng ta kết hôn rồi cơ à!”
“Hứa Mạt Lỵ! Sao cậu lại ở đây!”
“Hứa Mạt Lỵ, kẻ điên nhà cậu!”
“Hứa Mạt Lỵ, sao cậu dám!”
“Cậu cho rằng cậu đã gả cho Chu Tứ! Có thể chơi được tôi sao?”
“Hứa Mạt Lỵ, lúc trước còn chưa gọi bố đủ hay sao?”
…
Trong lúc nhất thời, ngôi sao lớn Tôn Nhan Hi biến thành trò cười.
Không chỉ như vậy.
Trên mạng còn lưu truyền một đoạn video về hành vi bẩn thỉu của một người bảo mẫu trong nhà vệ sinh.
Có người đào lại được cô ta chính là bạn học trước đây của Tôn Nhan Hi, là một thành viên trong nhóm bắt nạt.
Triệu Lỗi thì sao?
Triệu Lỗi à, Chu Tứ nói tôi không cần ra tay với cậu ta.
Đời này của cậu ta cũng chỉ thế thôi.
Sẽ không còn con nối dõi nữa.
Tôn Nhan Mỹ thì sao?
Lúc trước cô ta trào phúng về chiếc mũi của tôi, tôi liền tặng cô ta một chiếc mũi.
Mũi của một bà phù thủy.
Đời này của cô ta sẽ vĩnh viễn đi trên con đường chữa trị.
Khi tôi tổ chức buổi họp báo ra mắt sách mới, bốn người bọn họ cũng ở hiện trường.
Đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang.
Nấp trong một góc hẻo lánh.
Sợ có người phát hiện ra.
Có cánh truyền thông đến phỏng vấn tôi:
“Trên mạng đều bảo rằng tác giả thật biết nằm gai nếm mật, xin hỏi cô dựa vào đâu để chèo chống đến tận bây giờ?”
Tôi nói: “Tín niệm.”
Cạch ——
Có người đẩy cửa bước đến.
Đi ngược sáng.
Dưới sự quay chụp của cánh truyền thông.
Chậm rãi đi tới.
Người kia là Chu Tứ.
Tôi thấy anh chậm rãi nói:
“Đẩy kẻ bắt nạt người khác xuống Địa Ngục, kéo nạn nhân bị ức hiếp chạy về phía hạnh phúc!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.