5.
Chu Tứ vừa nói dứt lời.
Bốn phía liền đổ dồn ánh mắt vào người tôi.
Có ngạc nhiên, có xem thường và cũng có cả phẫn nộ.
Trái lại, phản ứng của Tôn Nhan Hi chính là…
Cô ả cầm khăn tay lau đi sữa bò dính bên môi, lại không ngừng vỗ Triệu Lỗi ở bên cạnh.
Cười lớn.
Hệt như nghe được một trò đùa nào đấy vậy.
“A! Em gái Mạt Lỵ của chúng ta đã kết hôn rồi cơ đấy!”
Bàn tay đang lột cua của Triệu Lỗi bị cô ả vỗ đến run lên, yên lặng đưa mắt nhìn tôi.
Lại lập tức dời mắt sang người Chu Tứ.
Dưới đáy mắt hiện lên sự nham hiểm hung ác:
“Xem ra sếp Chu của chúng ta yêu em gái Mạt Lỵ đến tận xương tủy nhỉ, phải nói quả thật em gái Mạt Lỵ có chỗ ấn tượng với người khác mà.”
Triệu Lỗi nhìn Chu Tứ nói.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Chu Tứ ở bên cạnh đã tối sầm lại, còn nở một nụ cười nhìn không thấu ý.
“Vết thương của sếp Triệu đã khá hơn rồi à?”
Giọng anh trầm thấp.
Từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.
Leng keng ——
Triệu Lỗi đứng lên chỉ vào Chu Tứ.
Cậu ta ném đũa xuống bàn.
Chạm bào bát sứ.
Phát ra tiếng động thanh thúy.
“Chu Tứ! Cậu đừng có quá đáng!”
Rầm ——
Cái ghế đụng vào nhau.
Triệu Lỗi xông lại, nắm lấy cổ áo của Chu Tứ.
….
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
Giữa Chu Tứ với Triệu Lỗi từng xảy ra chuyện gì thế.
Tôi cũng không rõ lắm.
Lý trí khiến tôi phải kìm nén sự tò mò này lại.
Tôi đã có được những gì mình muốn.
Những chuyện khác tôi đây không quan tâm.
Trước khi đi.
Ta lấy cớ đi vệ sinh một chuyến.
Đổi acc phụ.
Gửi một phần ghi âm cho một blogger có được chứng nhận V nào đó* —— Một nhiếp ảnh chuyên đăng ảnh ‘sập phòng’.
(*)微博大V: những người dùng Weibo đã đạt được chứng nhận cá nhân trên các nền tảng Weibo như Sina, Tencent, NetEase và có nhiều người hâm mộ. Vì những người dùng Weibo đã được xác minh sẽ có một biểu tượng “V” tương tự như chữ cái tiếng Anh viết hoa được đính kèm với biệt hiệu Weibo của họ.
Lúc tôi ra ngoài, Triệu Lỗi đang đợi ở cổng.
Trên mặt cậu ta có vết thương.
Có lẽ là Chu Tứ đánh.
Cậu ta đẩy đầu lưỡi vào má, nhổ ngụm nước bọt trộn lẫn với máu ra, từng bước một đến gần tôi.
Đưa tay kéo đi phần tóc đang che ở xương quai xanh của tôi.
Đưa mắt nhìn chằm chằm vào rãnh ngực của tôi.
Giọng nói không lớn nhưng khàn khàn và dữ tợn:
“Hứa Mạt Lỵ.”
“Dựa vào đàn ông để báo thù thí có gì hay ho chứ?”
Câu nói này khiến tôi khẽ giật mình.
Phải.
Tôi lợi dụng Chu Tứ.
Dựa vào đàn ông để trả thù quả thật không có bản lĩnh.
Nhưng mong muốn báo thù đã chiếm trọn tâm trí tôi.
Sao tôi có thể cố kỵ được nhiều như thế chứ.
Chỉ cần có một sợi dây thừng cứu mạng xuất hiện.
Tôi sẽ nắm lấy để trèo lên.
“Mạt Lỵ, đến đây.”
Tôi lấy lại tinh thần, quay đầu.
Chu Tứ đứng ở cửa khách sạn Sâm Cách.
Anh đang cầm chiếc ô màu đen.
Phía sau là chiếc xe thể thao mà anh yêu nhất.
Chẳng biết bên ngoài đã đổ mưa to từ lúc nào.
Bầu trời mang một màu xanh u ám.
Giống hệt với cái hôm tôi vừa gặp mặt Chu Tứ.
6.
Khi đó, trời cũng đổ mưa to.
Tôi đang theo dõi Lưu Hiểu Hâm.
Đến sân bay Hoài Dương.
Cô ta đeo kính râm, khẩu trang, ăn mặc rất giản dị.
Giống như một chó săn.
Ban đầu tôi cũng không biết cô ta muốn làm gì.
Mãi cho đến khi Chu Tứ đẩy rương hành lý bước ra.
Lưu Hiểu Hâm điên cuồng bấm máy ảnh.
Hôm đó tôi mới biết ——
Hóa ra Lưu Hiểu Hâm yêu Chu Tứ, đã yêu đến mức bệnh hoạn.
Chiếc khăn tay được Chu Tứ lau rồi tiện tay vứt đi, Lưu Hiểu Hâm sẽ đến lật thùng rác để nhặt ra, cô ta say mê ngửi nó như một món bảo bối, sau đó cẩn thận đặt vào một chiếc túi kín.
Thậm chí….
Ngay cả bùn đất rơi ra từ trong bánh xe rương hành lý của Chu Tứ, Lưu Hiểu Hâm cũng đều nhặt nó lên từng chút.
Cứ hễ là đồ Chu Tứ từng chạm qua, Lưu Hiểu Hâm đều sẽ xem đó là trân bảo hiếm thấy.
Một cơ hội có thể phá hủy Lưu Hiểu Hâm chợt hiện ra trước mặt tôi.
Sao tôi có thể không động lòng được chứ?
Tôi cầm chiếc ô đen đi đến cửa sân bay.
Vỗ vỗ Chu Tứ đang nhìn màn mưa, chậm chạp không đi nữa:
“Nếu không ngại thì có thể đi chung.”
Nói rồi, tôi lắc lư cái tay cầm ô, ra hiệu.
Chu Tứ nhìn thấy tôi, đôi mắt tĩnh mịch sáng lên:
“Mạt Lỵ?”
Anh còn nhận ra tôi.
Giống như một điều bất ngờ vậy.
…
“Mạt Lỵ, em có thể nào…”
Cổ truyền đến một cơn đau nhói.
Kéo tôi về hiện thực.
Chu Tứ vùi đầu vào xương quai xanh của tôi.
Hôn lên phần tóc Triệu Lỗi đã chạm qua.
Run giọng nói:
“Có thể nào…. Chỉ lợi dụng một mình anh thôi được không?”
Tiếng mưa ngoài cửa sổ dần trở nên tí tách.
Tôi sững sờ, nghẹn ngào gọi: “Chu… Tứ.”
“Ừm, anh đây, anh vẫn luôn ở đây…”
Giọng nói của Chu Tứ mập mờ lại lưu luyến.
Tiết tấu êm tai hệt nhưu tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Khiến lòng người được an ủi.
Cuối cùng, trước khi thiếp đi.
Tôi mơ mơ màng màng nghĩ.
Hóa ra, Chu Tứ biết tất cả mọi chuyện…
7.
Một tháng sau…
Bộ phim phúc lợi công cộng “Tổn thương” được chuyển thể từ tác phẩm “Đẩy kẻ bắt nạt vào tù” được bắt đầu quay vào một ngôi trường Đại học nào đó.
Đạo diễn là một chị gái xinh đẹp đã hợp tác với tôi rất lâu rồi.
Cô ấy đã buồn rầu hồi lâu bởi vì đoàn làm phim có người mới nhảy dù đến, kỹ thuật diễn không tốt.
Cô ấy biết tác phẩm kia được tôi chuyển thể từ một câu chuyện có thật.
Thế là đã mời tôi trở thành “chỉ đạo đặc biệt” của đoàn làm phim.
Lúc tôi xuất hiện ở đoàn làm phim, biểu cảm trên mặt Tôn Nhan Hi khá đặc sắc.
Cô ả cau mày híp mắt nhìn tôi:
“Hứa Mạt Lỵ! Sao cậu lại ở đây!”
Tôn Nhan Hi đã thiết lập kiểu khí chất gái xinh dịu dàng trong ngành giải trí.
Tiếng hét ngạc nhiên kiểu hống hách vô lý như thế này của cô ả lúc bấy giờ khá mâu thuẫn với thiết lập của cô ả.
Chị đạo diễn xinh đẹp nhìn cô ả bằng ánh mắt kỳ quái, lại nhìn tôi: “Hai người quen nhau sao?”
“Bạn học cũ.” Giọng điệu của tôi bình thản.
Ánh mắt tôi xuyên qua Tôn Nhan Hi, nhìn về phía trợ lý nhỏ sau lưng cô ả.
Cô bé khẽ gật đầu với tôi.
Trợ lý của Tôn Nhan Hi do Lưu Hiểu Hâm tìm.
Tôi chỉ từng gặp cô bé một lần.
Lúc trước, mẹ của trợ lý mắc bệnh, thiếu tiền.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi dùng một phần phí bản quyền của một bộ IP lớn cho trợ lý nhỏ.
Tôn Nhan Hi đồng ý diễn “Tổn thương” cũng là may mắn vì có trợ lý nhỏ thuyết phục.
Đoàn làm phim khởi động máy.
Đang quay cảnh [Cô ả bắt nạt dùng bút chì đâm nữ chính].
Cái người nhảy dù mới kia diễn vai cô ả bắt nạt.
Có do có quá nhiều học sinh vây xem, cô ấy đã căng thẳng, cứ cầm bút chì chậm chạp không chịu ra tay.
Đạo diễn: “Cắt! Sao thế Túc Tử!”
Túc Tử: “Đạo diễn, chúng ta có cần đổi người không, tôi không dám ra tay đâu!”
Đạo diễn: “Nhan Hi, cô có thể chứ? Bằng không chúng ta sẽ đổi người khác.”
Tôn Nhan Hi quan tâm…
“Tôi có thể.”
Là đứng dưới ánh đèn…
“Không cần đổi đâu.”
Nhận được tung hô của hàng vạn fan hâm mộ.
“Nhưng… Thế nhưng, tôi không dám!”
Vậy thì cứ để tôi đến phá hủy đi.
“Có thể để tôi đến thử một chút được không?” Tôi hỏi đạo diễn.
“Có thể, có thể, là cảnh quay gần.”
Tôi nhận lấy cây bút chì bấm từ Túc Tử.
Điều chỉnh lõi bút lại ngắn hơn.
Giọng nói rét lạnh, lại mang theo giận dữ:
“Chuẩn bị xong chưa?”
Lông tơ trên tay Tôn Nhan Hi dựng thẳng lên.
Cô ả liền nghiêm mặt.
Hiếm lắm mới thấy được một chút sợ hãi dưới đáy mắt của cô ả.
Tôi kìm lòng không đặng bật thốt ra một tiếng cười lạnh lẽo u ám từ trong cổ họng:
“Không nói gì thì tôi bắt đầu nhé?”
Tôi cầm bút chì bấm, giơ tay lên tụ lực.
Dùng sức đâm xuống.
…
Thật không cẩn thận.
Bút chì bấm đã chệch hướng.
Rạch một vết đỏ thật dài trên cánh tay Tôn Nhan Hi.
“A!!!”
Tôn Nhan Hi ôm tay kinh hô:
“Hứa Mạt Lỵ, kẻ điên nhà cậu!”
Tôi… Là kẻ điên?
Vậy bọn họ thì sao?
Ác quỷ dưới mười tám tầng Địa Ngục ư?
Một vết đỏ thôi đã khiến đám người hốt hoảng hét lên, che chở cho Tôn Nhan Hi…
Chẳng qua cũng chỉ là ác quỷ khác lên lớp quần áo ngăn nắp xinh đẹp mà thôi.
8.
“Mạt Lỵ, vừa rồi cô như thế, thật sự dọa chết tôi rồi.”
Chị đạo diễn xinh đẹp bỗng nhiên lại nói:
“Thật giống như quanh người đều mang sát ý dọa người vậy đó….”
Dọa người sao?
Tôi không biết đấy.
Tôi chỉ biết là giờ phút này, tay tôi đang run lên!
Sự phẫn uất trong lòng như đạt được một chút an ủi.
May mắn, điểm cao trào của cảnh quay “khung hình cuối cùng của mỗi cảnh quay” là tại đây.
Chị đạo diễn xinh đẹp cảm thấy thế này là được rồi.
Bèn bảo tôi ra chiếc ve Van màu đen đằng sau đoàn làm phim nghỉ ngơi.
Lúc đi ngang qua chiếc xe kia của Tôn Nhan Hi…
“Hứa Mạt Lỵ, sao cậu dám!”
Cô ả gọi tôi lại, tay vẫn còn đang bụm lấy cánh tay kia.
Cô ả chậm rãi đến gần tôi, gằn từng chữ hỏi tôi, rất có tính uy hiếp:
“Cậu cho rằng cậu đã gả cho Chu Tứ! Cậu sẽ chơi được tôi sao?”
Nói xong, cô ả đột nhiên xông đến, vươn tay muốn đánh tôi.
Trên mặt cô ả mang một nụ cười điên cuồng, nhưng nụ cười ấy lại không đạt đến đáy mắt.
Bây giờ, khi tôi thấy dáng vẻ tùy tiện này của cô ả, trong lòng chỉ cảm thấy cô ả như một con tôm cái tép.
Trong quãng thời gian tôi sợ hãi và hận họ hơn kia, tôi đã sớm hiểu rõ một đạo lý:
Nếu bạn gặp phải một người không bình thường.
Bạn muốn thắng.
Vậy bạn sẽ phải điên hơn người đó!
Tôi bắt lấy tay cô ả, dùng thêm chút sức, khiến cô ả không thể động đậy.
“Tôn Nhan Hi, cho dù không gả cho Chu Tứ, tôi cũng có thể chơi chết cậu đến cùng!”
Tôi hất tay cô ả ra.
Trực tiếp cho cô ả một bạt tai.
Lúc trước chưa từng nghĩ tới, hóa ra phản kháng lại dễ như chơi thế này.
Tôn Nhan Hi ôm lấy một bên mặt, không những không giận mà còn cười:
“Hứa Mạt Lỵ, lúc trước còn chưa gọi bố đủ sao?”
Phải.
Lúc trước, ban đầu do Tôn Nhan Hi ra tay.
Cô ả có thể tát tôi năm mươi bạt tai một đêm.
Là dùng quạt cầm tay đánh.
Mỗi một cái tát đều bảo tôi quỳ dưới đất dập đầu gọi bố.
Tôi không nghe lời, càng bị đánh ác hơn.
Sau khi đánh xong.
Cô ả lại sợ vết thương trên mặt tôi qúa rõ ràng sẽ gây ra rắc rối, cản trợ giấc mơ làm ngôi sao của mình.
Cũng bảo người ta mua một khối đá, gọi đám nam sinh kia đến thoa giúp tôi.
Gương mặt nóng bỏng sau khi bị tát.
Cộng thêm việc thoa đá một thời gian dài.
Khiến tai tôi bị nhức mỗi khi đến mùa hè.
Hôm đó, cuối cùng trường cũng biết chuyện.
Nhưng tôi đứng ở cửa văn phòng lại nghe thấy một người lớn nói với Tôn Nhan Hi:
“Tôi có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng em không thể làm đến mức mọi người đều biết, nghe mẹ em nói sau này em sẽ thi vào trường nghệ thuật, bằng không sau này những thứ này có lẽ…”
Chính từ ngày đó trở đi….
Người ra tay đã biến thành Lưu Hiểu Hâm.
Tôn Nhan Hi cũng không tiếp tục cho người đánh vào mặt tôi nữa.
Bốp ——
Tôi lại cho cô ả thêm một cái tát.
“Tôn Nhan Hi, tôi sẽ khiến cậu gặp báo ứng.”
…
Từ sau khi cho Tôn Nhan Hi hai bạt tai.
Cô ả liền nhắm vào tôi khi ở đoàn làm phim hơn.
Cô ả xin tiếp ứng, mua cà phê cho đoàn làm phim.
Duy chỉ thiếu mỗi phần tôi.
Chị đạo diễn xinh đẹp: “Mạt Lỵ, thật ngại quá, chắc là tính sai rồi.”
Nào phải tính sai gì chứ.
Là gì thì trong lòng tôi đã rất rõ ràng rồi.
Tôi nở một nụ cười nhạt, nói một cách chẳng quan trọng: “Việc nhỏ.”
“Mạt…” Chị đạo diễn xinh đẹp còn muốn nói thêm gì đó.
Nhân viên công tác đột nhiên cầm điện thoại chạy đến.
“Hot search về chúng ta.”
Vừa nói vừa cẩn thận từng li từng tí nhìn tôi một cái.
Chị đạo diễn xinh đẹp nhận lấy.
Tôi dùng ánh nhìn khóe mắt xem thử một chút.
Hot search 1.
Tiêu đề #Thực hư chuyện Tôn Nhan Hi bị tác giả nguyên tác của “Tổn thương” đánh.
Hình ảnh bên dưới tài khoản marketing chính là cảnh quay lúc nãy.
Ảnh tôi dùng bút chì vạch Tôn Nhan Hi.
Cộng thêm tấm ảnh chụp cảnh tôi đánh Tôn Nhan Hi, cô ả bụm mặt sau chiếc xe Van đen lúc nãy.
Những bình luận bên dưới toàn là những lời chỉ trích tôi.
Bình luật hot nhất cho biết:
“Tác giả viết về nạn bắt nạt học đường hóa ra lại là kẻ bắt nạt trên trường quay.”
Những thứ này đều được tính toán cả rồi.
Bọn họ còn đào ra được acc chính viết lách của tôi.
Rất nhiều bộ phim truyền hình cổ trang được chuyển thể từ tác phẩm của tôi.
Fan hâm mộ của những bộ phim kia bình luận bên dưới:
“Vấn đề nhân phẩm của tác giả, không phải vấn đề của phim, cảm ơn.”
Thậm chí, còn có người đào ra acc Weibo của tôi.
Tôi vốn chỉ có một fan hâm mộ —— Tứ.
Bây giờ, lượng fan hâm mộ lại tăng lên đến hàng chục nghìn.
Tuy đều đến để mắng tôi.
Nhưng điều lại lại rất tốt.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.