Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

5:54 chiều – 28/10/2024

[Người trẻ tuổi khỏe nhanh, chắc cũng đã hạ sốt rồi nhỉ?]

[Anh vừa mới nhận được thông báo của công ty, cử anh đi công tác ở tỉnh ngoài. Cho nên mấy ngày tới anh không thể về chăm sóc em được. Tiểu Như, em luôn kiên cường, chăm sóc tốt bản thân nha.]

Tôi nhìn hai tin nhắn này, hồi lâu mới nghẹn ra chữ: “Đệt mợ.”

Lão Độc cũng thở dài: [Căn cứ vào kinh nghiệm phong phú của tôi, đàn ông lúc này mà bảo đi công tác thì chắc chắn không phải đi công tác thật. Cho nên tôi vừa mới cố tình dùng phân thân kiểm tra hành tung của hắn. Tên cháu trai này quả nhiên ở cùng một chỗ với Trình Trà, hai người đang ăn cơm ở trung tâm thương mại.]

Tôi lập tức đứng dậy cầm áo khoác: “Đi, chúng tôi cũng đi.”

“Hôm nay nếu không cho hắn trúng độc, tôi sẽ không mang họ Thượng!”

Lão Độc đang có ý này, tích cực góp lời hiến sách: [Tôi giúp cô em trông chừng, xe của bọn họ dừng ở trung tâm thương mại phía dưới. Nếu không cô em đi liếm tay nắm xe của bọn họ, phương thức này trúng chiêu tỷ lệ là 90%!]

Tôi nghĩ hình ảnh kia, cả người run lên một cái giật mình: “Bây giờ là mùa đông, lưỡi sẽ dính vào tay cầm!”

Lão Độc: [Vậy cô em mang thêm bình nước nóng, dính vào có thể tan ra.]

Tôi im lặng đến cực điểm: “Suy nghĩ mở ra một chút, ngoại trừ liếm tay cầm, virus của các anh không có biện pháp nào khác sao?”

Lão Độc không phục: [Nói vậy mà cũng nói được!]

Tôi lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo ra, đắc ý lắc lắc: “Lương Nghị lái xe của tôi, tôi có chìa khóa dự phòng. Chỉ cần vào trong xe, còn lo không trồng được virus sao?”

3

Dựa theo chỉ dẫn của Lão Độc, tôi ở bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, thuận lợi tìm được xe của tôi.

Mở cửa ra.

Tôi ho khan vài tiếng vào tay cầm và tay lái, lại hắt xì vào giấy rút.

Sau đó ngồi ở ghế lái, đánh rắm 360 độ.

Cho đến khi Lão Độc thông báo cho tôi: [Chạy mau, hai người bọn họ xuống rồi!]

Tôi lập tức ra khỏi xe, tìm một góc trốn đi.

Quả nhiên thấy Trình Trà kéo cánh tay Lương Nghị, vừa nói vừa cười lên xe.

Lương Nghị dịu dàng nhìn cô ta.

Đó là cái nhìn mà tôi chưa bao giờ nhận được.

Trời lạnh, Trình Trà chảy nước mũi, Lương Nghị liền săn sóc rút khăn giấy có virus ra, đưa cho cô ta.

Lão Độc phấn khích: [Xông lên! Niêm mạc mũi tôi tới đây!]

Lại qua một lát, Lương Nghị dùng tay sờ qua tay lái, xoa xoa mũi.

Lão Độc hướng tôi phát tới tin chiến thắng: [Thành công rồi, cặn bã và trà xanh đều bị xâm nhập thành công, cô em tính toán khi nào thì để cho bọn họ phát bệnh?]

Tôi lạnh lùng cười: “Đương nhiên, càng sớm càng tốt.”

4

Đêm đó, tôi ngủ rất ngon.

Loại virus kiểu mới này cực kỳ mãnh liệt, nghe nói ba ngày đầu sẽ sốt đến ngủ không được, nhưng tôi ăn ngon, ngủ ngon, ngay cả bệnh mất ngủ trước kia cũng không còn.

Lão Độc tuần tra trong cơ thể tôi một phen, nói tình trạng sức khỏe của tôi không tệ, chỉ là có mấy nốt sần ở ngực.

Nhắc tới chuyện này, trong lòng tôi liền căm giận: “Mỗi lần Trình Trà có việc, hắn đều chạy rất nhanh.”

Lão Độc khuyên tôi: [Lùi một bước thì nổi mấy nốt sần trên ngực, nhịn thêm thì u nang buồng trứng. Phụ nữ phải tránh xa những gã đàn ông cặn bã thì mới khỏe mạnh được.]

Tôi đồng ý.

Tuy nhiên, ngày hôm sau, tôi lại nổi giận với Lương Nghị.

[Thượng Tiểu Như, dậy đi, tôi phát hiện một chuyện lớn!]

Sáng sớm, tôi bị giọng nói vội vàng của Lão Độc đánh thức.

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt: “Làm sao vậy?”

[Tôi hỏi cô em có biết Lương Nghị có bệnh tim bẩm sinh không?]

“Hả?” Tôi sửng sốt.

Lão Độc nói: [Tối hôm qua, tôi lang thang trong cơ thể Lương Nghị, phát hiện tim của hắn không giống với người bình thường. Tôi liền hỏi hệ miễn dịch là chuyện gì xảy ra. Ban đầu hệ miễn dịch còn không nói, cho đến khi bị tôi đánh một trận, mới nói cho tôi biết Lương Nghị có bệnh tim bẩm sinh, còn từng phẫu thuật tim.]

Tay của tôi không khỏi phát run.

Nhớ tới lúc trước, tôi từng hỏi qua Lương Nghị, vết sẹo trên ngực hắn là gì. Nhưng hắn nói là bị té khi còn nhỏ.

Thì ra, đó lại là vết sẹo phẫu thuật tim.

Trách không được thân thể Lương Nghị yếu như vậy, không thể vận động kịch liệt, không thể làm việc nặng, không thể thức đêm.

Hắn đã sớm biết mình có bệnh tim, lại cố ý giấu tôi.

Nếu như chờ sau khi kết hôn mới phát hiện, tôi chẳng phải sẽ bị hắn liên lụy cả đời?

[Thượng Tiểu Như, cô đừng làm thánh mẫu.]

[Tên cặn bã này đã xuất hiện suy tim, không làm được bất kỳ việc nặng nào. Tất cả mọi chuyện đều phải do cô em gánh vác. Hắn không nói cho cô em, chính là muốn lừa gạt để kết hôn đấy!] Lão Độc tận tình khuyên bảo.

“Yên tâm, tôi không ngu như vậy.” Tôi hít sâu một hơi, để cho tâm tình của mình bình tĩnh lại.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Cám ơn Lão Độc. Tôi đã không còn thích hắn. Loại đàn ông cặn bã này, không đáng để tôi vì hắn mà sinh bệnh.”

Lão Độc nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lại kiêu ngạo: [Tôi nói cho cô em biết, nếu không nghe thì tôi cho cô phát sốt để bỏ luôn cái não yêu đương đi.]

Tôi phấn chấn đứng lên làm bữa sáng.

Mới vừa chiên trứng ốp la, chợt nghe thấy Lão Độc mắng chửi: [Mẹ kiếp!]

“Thế nào, bị tài nấu nướng của tôi làm kinh ngạc sao?” Tôi cười hỏi.

Lão Độc ha hả cười: [Đếm ngược mười giây, cô em sẽ thấy bất ngờ.]

Mười, chín, tám… hai, một.

Cửa chính truyền đến tiếng mở khóa, Lương Nghị mang theo Trình Trà đẩy cửa đi vào.

Hai người hốc mắt hãm sâu, sắc mặt vàng vọt, nhìn ra vô cùng mỏi mệt.

Đối diện với ánh mắt của tôi, Lương Nghị mở miệng cười cười: “Tiểu Như, công tác tạm hủy, anh lập tức trở về với em. Em cũng không biết hôm qua anh lo lắng cho em bao nhiêu đâu.”

Trong tay tôi cầm chảo, mặt không chút thay đổi nhìn hắn và Trình Trà.

Còn đưa trà xanh đến đây mà bảo “đi công tác”.

Hắn thật sự coi người khác là kẻ ngốc sao?

Thấy tôi không nói lời nào, Lương Nghị hắng giọng một cái: “Tiểu Như à, tối hôm qua anh và Trà Trà đều phát sốt, hẳn là bị em lây bệnh. Thấy em còn có thể nấu ăn thì hẳn là đã khỏi bệnh, phải không? Nhưng anh và Trà Trà thì bệnh rất nghiêm trọng. Tối hôm qua sốt cả đêm không ngủ.”

Tôi không nói một lời, chờ xem hắn muốn nói cái quái gì.

Lương Nghị thấy tôi không đáp lời, đành phải tự mình nói tiếp: “Trà Trà một mình ở thành phố này không nơi nương tựa, bị bệnh cũng không có ai chăm sóc. Anh đưa em ấy tới đây cùng chúng tôi dưỡng bệnh. Dù sao em chăm sóc chính mình cũng là chăm sóc, chăm thêm hai người cũng không nặng nề gì, phải không?”

Tôi cười lạnh một tiếng, hai người bọn họ tính toán hay thật.

Lương Nghị có bệnh tim, lo liệu chính mình cũng khó, chớ nói chi là chăm sóc người khác.

Mà Trình Trà là người trong lòng của hắn, càng không thể tự dưng mà đi chăm sóc hắn.

Cho nên, hai người bọn họ nghĩ ra một ý tưởng tuyệt mỹ đó là để cho tôi hầu hạ bọn họ.

Ngay cả Lão Độc kiến thức rộng lớn cũng nhìn không nổi, cảm thán: [Tôi chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như thế.]
Trình Trà còn giả bộ tủi thân: “Anh Nghị, chị vẫn có thành kiến với em. Anh cũng đừng làm khó dễ. Cùng lắm thì em đi, để cho em tự sinh tự diệt đi.”

Cô ta thật sự chuyên nghiệp, cổ họng đều bị Lão Độc làm cho khàn khàn, còn không quên nói mấy lời trà xanh.

Nhìn hai người ra sức diễn như vậy, tôi đương nhiên phải thành toàn cho bọn họ rồi.

Tôi xoa xoa tay, nở ra một nụ cười: “Được rồi, đến cũng đã tới, liền ở lại đi.”

Trình Trà sửng sốt, không nghĩ tới tôi lại sảng khoái đáp ứng như vậy.

Lão Độc lại cười, đã hiểu ý của tôi: [Được nha, không phải là chiếu cố bọn họ thôi sao? Để tôi chiếu cố bọn họ vào ICU luôn.]

5

Lão Độc lập tức rục rịch: [Tối hôm qua tôi đối với hai đứa chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà tôi, còn chưa phát huy thực lực chân chính đâu. Nếu bọn họ còn sức lực gây chuyện thì để tôi cho họ biết thế nào là “Thập đại cực hình của cây độc”.]

Lão Độc xoa tay, mà Lương Nghị vẫn chưa biết gì, còn không biết xấu hổ mở miệng chỉ huy tôi: “Tiểu Như, anh và Trà Trà còn chưa ăn sáng. Em đang nấu vậy tiện làm cho bọn anh hai phần đi.”

A, hay cho một cái “tiện làm”.

Tôi lập tức đem trứng ốp la vừa chiên xong nhét vào trong miệng mình.

Lương Nghị kinh ngạc trừng to mắt: “Sao em lại ăn vậy? Anh và Trà Trà là người bệnh đấy!”

Tôi chậm rãi nhai xong trứng ốp la, nhíu mày: “Hai người là người bệnh, chẳng lẽ tôi không phải? Ngày hôm qua, anh nói với tôi như thế nào, người trẻ tuổi, phát sốt chút thì đã sao, đừng gây sự nữa.”

Thân thể Lương Nghị cứng đờ, dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía tôi.

Trình Trà không quên quét chen mồm: “Chị, sao chị có thể nói chuyện với anh Nghị như vậy? Nếu chị giận em, thì cứ mắng chửi em đi, đừng làm tổn thương anh Nghị.”

Lương Nghị cảm động đến hốc mắt hồng hồng: “Trà Trà…”

[Không được rồi. Hai người này là tôi mắc ói quá.]

Lão Độc nôn khan một tiếng, khẩn cấp nói: [Ngay lập tức phát động “Thập đại cực hình của cây độc”, chiêu thứ nhất – Cổ họng nuốt lưỡi dao.]

Vừa dứt lời, Lương Nghị cùng Trình Trà vừa rồi còn làm bộ làm tịch, nhất thời thay đổi sắc mặt.

Hai người ôm lấy cổ mình, sắc mặt thống khổ, một lúc lâu, chỉ nặn ra mấy âm tiết: “A… a… a…”

Tôi thiếu chút nữa nhịn không được bật cười.

Lão Độc cười không ngừng: [Ha ha ha ha, cuối cùng để cho hai đứa nó câm miệng! “Thập đại cực hình của cây độc”, chiêu thứ hai – Xi măng bịt lỗ mũi!]

Lần này, Lương Nghị cùng Trình Trà ngay cả “A” cũng “A” không ra.

Hai người há to miệng, khó khăn nuốt vào không khí.

Lương Nghị đau đến nhíu mày, bước nhanh đến bên cạnh hòm thuốc của tôi, ở bên trong lật tới lật lui.

Hắn không tìm được thuốc, quay đầu rồi dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn tôi, môi cứ bật ra chữ “Thuốc”.

Tôi làm bộ như không hiểu: “Cái gì? Anh muốn nói gì?”

Bất đắc dĩ, Lương Nghị đành phải tìm giấy bút, viết xuống ba chữ “Thuốc hạ sốt”.

Tôi cười lạnh: “Anh quên rồi sao? Thuốc hạ sốt của tôi đã bị anh lấy hết để đi lấy lòng Trình Trà rồi.”

Môi Lương Nghị trắng bệch, u oán nhìn về phía Trình Trà.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận