1
Tôi bị nhiễm một loại virus mới, không nghĩ tới loại virus trong người tôi lại là một cao thủ pha trà xanh.
Hôm đó, tôi nằm một mình trên giường, sốt cao đến 40 độ C.
Trong mơ màng, tôi nghe được một giọng nói không phân biệt được là nam hay nữ vang bên tai: [Hệ thống miễn dịch, hôm nay hoặc nhà mi chết hoặc ta sống. Cây độc già này sẽ liều mạng với nhà mi!]
Ngay sau đó, thân thể tôi liền phát đau, cổ họng như đang bị dao cắt.
Tôi vô cùng bối rối và nóng đến hỏng đầu rồi.
Nếu không sao lại xuất hiện ảo giác thái quá như vậy.
Tôi gian nan chống đỡ thân thể, đi đến hòm thuốc lục lọi tìm thuốc hạ sốt.
Nhưng thuốc đã không cánh mà bay.
[Tìm làm gì chứ, bạn trai yêu dấu của cô em sáng nay đã đem hết thuốc đi rồi!] Giọng nói khó phân biệt kia lại vang lên, mang theo vẻ kiêu ngạo.
Tôi nhíu mày, hai lần nghe thấy giọng nói này, chắc không phải ảo giác nhỉ?
Tôi nhìn bốn phía, không có ai.
Tôi ôm cái đầu nặng nề, gọi điện thoại cho bạn trai: “Lương Nghị, thuốc hạ sốt trong hòm thuốc sao không thấy?”
Lương Nghị nói với giọng đương nhiên: “À, cha mẹ của Trà Trà phát sốt, cô ấy lại không mua được thuốc nên sáng nay anh đem đến cho cô ấy hết rồi.”
Tôi hít vào một hơi khí lạnh.
Giọng nói kia đã nói đúng, thuốc hạ sốt đã bị bạn trai tôi lấy đi hết vào sáng nay.
Mà Trà Trà trong lời nói của Lương Nghị có tên đầy đủ là Trình Trà, là thanh mai trúc mã của hắn ta.
Chính xác hơn, cô ta là người trong lòng của Lương Nghị.
Trình Trà không muốn quen Lương Nghị, nhưng lại muốn hưởng thụ cảm giác được hắn chăm sóc nên vẫn ẩm ương. Thỉnh thoảng, cô ta lấy thân phận “em gái mưa” chen vào mối quan hệ của chúng tôi để nhắc nhở về sự tồn tại của cô ta.
Lần này, cũng không ngoại lệ.
Tôi kiềm chế cơn giận trong lòng, khàn giọng gian nan nói: “Nhưng thuốc kia là em mua, anh không có quyền đem đi, mang về đây trả cho em ngay.”
Lương Nghị không kiên nhẫn “Chậc” một tiếng: “Thượng Tiểu Như, em quá ích kỷ. Anh đã cho Trà Trà rồi, sao có thể đòi lại? Em không nên cố tình gây sự.”
Đậu mé, hắn lấy thuốc tôi mua đưa cho thanh mai trúc mã, xong còn quay lại trách tôi cố tình gây sự?
Tôi tức giận đến phổi cũng phát đau, hét lớn: “Em bị bệnh, đang sốt cao đến 40 độ C, anh…”
Không đợi tôi nói xong, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói giả tạo của Trình Trà: “Anh Nghị, anh đang cùng chị nói chuyện đấy hả? Sắc mặt của anh tệ quá, có phải chị không chịu để anh đem thuốc cho em không? Aizzz… chị vẫn luôn có thành kiến với em… Em khiến anh khó xử rồi, hay là thôi đi…”
Nói đến phần sau, giọng của cô ta còn nức nở, làm như oan ức lắm ấy.
“Đừng khóc, đừng khóc! Thuốc đều cho em, em cứ giữ đi!”
Lương Nghị lập tức dỗ dành Trình Trà, lại qua loa nói với tôi: “Anh phải đưa Trà Trà đi gửi thuốc cho cha mẹ cô ấy. Em là người trẻ tuổi, phát sốt thế kia vẫn chịu được mà, đừng làm ồn nữa. Thôi nhé!”
Nói xong liền ngắt điện thoại.
Lòng tôi tràn đầy thất vọng.
[Ha ha… lại là một kẻ không tốt với người khác. Cô em nên đổi tên thằng cặn bã đó luôn cho rồi. Đặt là “Heo Độc” đi.]
Lại là thanh âm khó phân biệt giới tính kia.
Cho dù tôi bị nóng đến hỏng đầu cũng không thể ba lần nghe ra âm thanh này. Ảo giác gì mà liên tục thế?
“Ai đang nói chuyện vậy?” Tôi nhìn phòng khách trống trải không có ai, thử hỏi.
Đối phương do dự một chút: [Trong phòng này cũng không có người khác, chẳng lẽ cô em này có thể nghe thấy mình nói chuyện?]
Giọng nói kia còn đang lẩm bẩm, tôi liền ngắt lời, nói: “Đúng vậy, tôi có thể nghe thấy anh nói chuyện. Anh còn bảo vừa rồi nên đổi tên bạn trai tôi thành ‘Heo Độc’ đi. Chẳng lẽ là nói miếng thịt heo hôm qua tôi ăn?”
Giọng nói kia lập tức kích động: [Heo gì, chó gì, tôi là cây độc, là chủng virus làm cho cô em phát sốt đến 40 độ C đấy!]
“À.” Tôi đỡ đầu thì thào.
“Nhất định là mình sốt quá sinh ra ảo giác rồi, nếu không sao mình lại có thể nói chuyện với chủng virus được chứ…”
Ai ngờ virus này còn hưng phấn hơn tôi: [Đậu móa, không ngờ lại có nhân loại nghe được tôi nói chuyện! Thật hoành tráng nha!]
Tôi càng tin rằng tất cả chỉ là ảo giác, bằng không thì virus làm sao có thể nói tục?
Tôi lấy điện thoại di động ra, muốn cứu vớt đầu óc không tỉnh táo của mình, tìm kiếm “thuốc hạ sốt” trên phần mềm giao hàng.
Còn chưa kịp đặt hàng, thanh âm nam nữ khó phân biệt kia lại vang lên: [Uống thuốc có ích lợi gì, vẫn sẽ bị khó chịu. Còn không bằng cùng tôi hợp tác, tôi có thể cho cô em thoải mái mà trúng độc.]
Ngón tay tôi dừng lại: “Có ý gì?”
Mặc dù không nhìn thấy mặt của đối phương, tôi cũng có thể từ trong giọng của nó nghe ra hưng phấn: [Cô em là nhân loại đầu tiên có thể nghe được tôi nói chuyện, thật mới mẻ nha. Không bằng chúng tôi hợp tác, chỉ cần cô em nói chuyện với tôi, giúp tôi đem virus lây thêm vài người, tôi sẽ không để cho cô em khó chịu.]
Như để bày tỏ sự chân thành, khi giọng nói của nó vừa dứt thì cơn đau trong cơ thể tôi biến mất một cách kỳ diệu.
[Thế nào? Không đau nữa phải không?] Virus đắc ý hỏi tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCho đến lúc này, tôi mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Có lẽ… tôi thật sự gặp phải một hiện tượng mà khoa học không cách nào giải thích được.
“Anh là virus thật à? Chính là nguyên nhân khiến tôi sốt?” Tôi thử mở miệng.
Ai ngờ vừa mở miệng, thanh âm trong trẻo vô cùng, nào phải như lúc trước đau rát, khàn khàn.
Đối với chuyện “tôi là cây độc, là chủng virus”, tôi tin thêm hai phần.
Chỉ nghe virus tự hào nói: [Đúng vậy! Khu này đều toàn là bản sao của tôi. Nếu cô em vẫn chưa tin thì hiện tại chủ nhà 3 – 3 đang chỉnh sửa tin để gửi vào nhóm, hỏi mọi người xem có ai bị nhiễm bệnh mà khóc không ngừng như anh ta không. Thậm chí còn kèm bức hình minh họa nữa kìa.]
Không bao lâu, điện thoại di động của tôi rung lên.
Thật đúng là tin tức từ nhà số 3 – 3, nói mình gặp phải “virus khóc”, động một chút là chảy nước mắt.
Trong ảnh tự sướng của anh ta, mắt sưng thành hai cái bóng đèn lớn, vô cùng buồn cười.
“Ôi, mắt sưng to như vậy!” Tôi không khỏi cảm khái.
Virus cười hì hì: [Tôi làm đấy! Lợi hại không?]
Lời này tôi thật không có cách nào trả lời.
Vì thế đổi đề tài hỏi: “Anh là virus đang trải rộng tiểu khu, có phải cũng có năng lực giám sát không?”
Nó đắc chí nói: [Đó là đương nhiên. Bằng không, tôi làm sao có thể biết bạn trai cô sáng nay gom hết thuốc của cô?]
Tôi gật đầu, trong lòng tin tưởng thêm hai phần.
[Có muốn hợp tác với tôi hay không. Tôi có thể bảo đảm cô bệnh hoàn toàn không có triệu chứng, ăn ngon ngủ ngon!]
Nói thật, có chút động lòng.
Nghĩ đến loại thống khổ lúc trước, xương cốt đều đau, tôi rất muốn đồng ý.
Nhưng mà…
“Anh để tôi lây bệnh cho người khác, cái này tôi cảm thấy có chút thất đức.” Tôi yếu ớt nói.
Virus cười ác: [Nếu như chỉ lây cho tên cặn bã cùng trà xanh thì sao? Còn cảm thấy thất đức không?]
Tôi kinh ngạc: “Anh là virus, còn biết trà xanh là có nghĩa gì à?”
[Gần đây phân thân của tôi ở khắp nơi, đàn ông cặn bã vứt vợ vứt con, chuyện đem thuốc đưa cho trà xanh cũng không chỉ có nhà của cô em. Tôi đã sớm luyện được bản lĩnh pha trà từ lâu rồi. Từng chút từng phút pha trà, vả nát mặt mấy tên cặn bã!]
Tôi cảm khái từ tận đáy lòng: “Thật không ngờ, anh là chủng virus mà theo sát thời đại như thế.”
[Vậy câu trả lời là gì?] Nó khẩn trương hỏi.
“Cô em giúp tôi lây bệnh cho cặn bã cùng trà xanh, tôi bảo đảm cô em thoải mái vượt qua giai đoạn hành bệnh. Đợt này, cô em không thiệt thòi.]
Đâu chỉ là không thiệt thòi, tôi kiếm được đầy bồn đầy bát ấy chứ.
Nghĩ đến sắc mặt ghê tởm của Lương Nghị và Trình Trà, tôi tháo bỏ gông xiềng đạo đức, vươn tay ra trong không khí: “Chốt kèo.”
2
Tôi đã có một hit với chủng virus.
[Đêm nay chờ Lương Nghị về nhà, cô em chỉ cần nhổ đờm rồi chà vào tay hắn, tôi bảo đảm sẽ lây bệnh thành công!]
Tôi đưa ra vấn đề khó khăn: “Vậy còn Trình Trà thì sao, tôi cũng nhổ đờm cho cô ta à?”
Virus ghét bỏ “Chậc” một tiếng: [Động não một chút đi cô em. Đối phó với loại trà xanh này, cần gì cô em ra tay?]
“Vậy anh nói làm sao bây giờ?”
[Tôi có thể ở trong thân thể Lương Nghị ẩn núp lâu một chút, làm cho hắn nghĩ mình không bị nhiễm bệnh. Đến lúc đó cô em gửi tin ân ái cho bạn bè, sau khi Trình Trà nhìn thấy, nhất định sẽ tìm Lương Nghị hỏi rõ. Chỉ cần hai người bọn họ chạm mặt, cái miệng vừa mở thì tôi liền bay vào.]
Tôi giơ ngón tay cái lên: “Anh am hiểu pha trà xanh thật đấy.”
Hai người chúng tôi một phen triển khai, đều tràn ngập lòng tin đối với lần hợp tác này.
Nhưng nếu đã thành quan hệ hợp tác, lại gọi nó là “Cây độc” thì có vẻ xa lạ quá.
Thế là tôi đặt cho nó một biệt danh, gọi là “Bé Độc”.
Nó không hài lòng lắm về điều này: [Tôi không bé, tôi rất lớn.]
[Tất cả phân thân của tôi tụ lại, hại không chết ngươi cũng có thể đè chết ngươi.]
Tôi giải thích với nó: “Cái này bé, không phải bé nhỏ, mà là cách gọi thân thiết của nhân loại. Không tin anh kiểm tra xem, rất nhiều đôi tình nhân trưởng thành đều gọi nhau là ‘bé cưng’.”
Virus “A” một tiếng: [Hiểu rồi, giống như Trình Trà là ‘cục cưng bé nhỏ’ của bạn trai cô em. Hóa ra đây là xưng hô yêu thích của họ.]
Tôi: “… Quên đi, hai ta cũng đừng xưng hô thế. Tôi gọi anh là Lão Độc đi.”
Tôi cùng Lão Độc một bên tán gẫu, một bên chờ Lương Nghị trở về.
Nhưng đợi mấy tiếng đồng hồ, ngay cả bóng dáng Lương Nghị cũng không thấy, chỉ nhận được hai tin nhắn wechat của hắn:
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.