6
Cô nương ấy tên là Liên Nhi, bị phụ mẫu bán vào thanh lâu, chỉ để dành chút tiền cưới hỏi cho đệ đệ.
Liên Nhi theo ta vào phòng, thành thạo cởi bỏ quần áo.
Ta nhanh tay dùng quạt ngăn nàng ấy lại, mặt đỏ lên nói rằng ta thực sự không biết đây là nơi như thế này, cứ nghĩ là tiệc thưởng hoa đơn thuần.
Liên Nhi sững người lại, dường như chưa từng gặp người nào như ta, nàng ấy do dự một chút, ngập ngừng hỏi:
“Có phải công tử chê thân thể nô tì không sạch sẽ, chỗ chúng ta cũng có người chưa từng phá thân, công tử có thể…”
Ta cắt ngang lời nàng ấy, tỏ rõ rằng không phải ta chê thân thể nàng ấy không sạch sẽ, các nàng ấy đều vì cuộc sống mà không tự quyết được, nào có phân cao thấp quý tiện.
Chỉ là ta vốn không có sở thích tìm hoan mua vui, lạc vào đây cũng là ngẫu nhiên, nguyện vọng cuộc đời của ta là cùng người mình yêu sống trọn đời bên nhau.
Mặc dù là diễn cho Chiêu Hoa xem, nhưng đó thật sự là lời từ đáy lòng ta.
Cùng là nữ tử, ta chưa từng coi thường kỹ nữ, ngược lại còn đồng cảm với hoàn cảnh đáng thương của họ.
Rốt cuộc, không ai sinh ra đã muốn làm kỹ nữ.
Nực cười thay, rõ ràng nội tâm Chiêu Hoa bẩn thỉu như vậy, lại thích loại nam nhân có phẩm hạnh cao quý này.
Những gì xảy ra trong phòng, Chiêu Hoa đều thấy hết. Trên đường về, Chiêu Hoa tình cờ gặp ta ở góc khuất.
Nàng ta không tỏ ra mình là công chúa, ngược lại thẹn thùng nhìn ta một cái. Ta đè nén sự kinh tởm trong lòng, cố gắng tỏ vẻ như bị nàng ta hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ngay trong đêm ta và nàng ta gặp nhau, Liên Nhi đã chết.
Nàng ấy bị quấn sơ sài trong chiếu cỏ, ném vào bãi tha ma, trên cơ thể đầy những vết thương khủng khiếp, mặt cũng bị rạch nát.
Cái chết của Liên Nhi im hơi lặng tiếng, không ai chú ý, cũng không có ai quan tâm, chỉ có việc kinh doanh của thanh lâu ngày càng thịnh vượng, trên phố càng nhiều phụ nữ đội mũ có mạn che mặt ra đường..
Khi chôn cất Liên Nhi, ta không khỏi tự hỏi, rốt cuộc đây là cái thế giới chó má gì thế này?
Không ai trả lời ta, chỉ có đôi mắt không nhắm của Liên Nhi trợn trừng nhìn ta. Ta đã vuốt đôi mắt ấy vài lần, nhưng vẫn không thể khiến đôi mắt ấy nhắm lại được.
Qua một thời gian tiếp xúc, Chiêu Hoa đã hoàn toàn tin tưởng ta, nàng ta đã kiêu hãnh tiết lộ thân phận công chúa của mình với ta.
Ta chỉ cười, chạm nhẹ vào trán nàng ta, nói ta không quan tâm nàng ta là ai, thứ ta thích chỉ là con người của nàng ta mà thôi,,
Với chính sách nghiêm khắc với nữ tử, sự đàn áp ngày càng nặng nề hơn, nếu khi bị nam tử nhìn thấy cổ tay thì sẽ bị chặt tay, bị nhìn thấy cổ chân phải tự vẫn.
Chiêu Hoa rất hài lòng với cảnh tượng này, nhưng một tin đồn về nàng ta lại ngày càng được lan rộng trong kinh thành.
Tin đồn nói rằng, công chúa cao quý hiện nay từng làm kỹ nữ.
Tin đồn này rất quái lạ, không tra được nguồn gốc, nhưng lại lan truyền rất nhanh. Hoàng thượng tức giận, để bảo toàn thể diện hoàng gia, đã cấm túc Chiêu Hoa.
Chiêu Hoa tức điên lên, nhưng ta chỉ giả vờ lo lắng ôm lấy cô, nói ta không quan tâm đến những chuyện này, dù nàng ta có thật sự từng làm kỹ nữ, chắc hẳn có nỗi khổ riêng, ta chỉ càng thêm thương xót nàng ta mà thôi.
Chiêu Hoa tin tưởng, dần dần không thể rời xa ta, không chỉ vì tình cảm, mà còn vì tác dụng của thuốc.
Dưới sự dẫn dắt của ta, Chiêu Hoa ngày càng hèn mọn, để làm vừa lòng ta mà không từ thủ đoạn, thậm chí khắc chữ “kỹ nữ” lên vai, chỉ để tăng thêm hứng thú khi ân ái.
Đáng tiếc, nàng ta mãi mãi không hiểu, người thật lòng yêu nàng ta sẽ không bao giờ làm như vậy.
7
Dưới sự cầu xin của Chiêu Hoa, ta xin hoàng đế ân điển, chuẩn thành phò mã.
Nhưng khi tin đồn ngày càng mạnh, ta thường giả vờ bị tổn thương bởi tin đồn, khi ở bên Chiêu Hoa cũng không thân mật như trước.
Ta thường thở dài trước mặt nàng ta:
“Chiêu Hoa tốt của ta ơi, ta tin nàng.
“Người con gái tốt như nàng, sẽ không nói dối.
“Có lẽ là do người nào đó có khuôn mặt giống nàng nhưng bất hạnh, bị kẻ xấu truyền sai thành nàng.”
Nghe lời ta nói, mắt Chiêu Hoa sáng lên, nàng ta dịu dàng nói với ta:
“Chàng cứ yên tâm đi, Bùi lang, người chàng cưới chắc chắn là một cô nương có danh tiếng tốt.”
Với thân phận phò mã, Chiêu Hoa bắt đầu công khai dẫn ta ra vào khắp nơi, nhưng mỗi lần đến phòng riêng, Chiêu Hoa đều lén cho ta uống thuốc, khiến ta mê man.
Cùng lúc đó, một kỹ nữ tên là Chiêu Chiêu bắt đầu được các công tử quần áo lụa là trong kinh thành săn đón.
Nghe nói người kỹ nữ tên Chiêu Chiêu này có diện mạo rất giống công chúa Chiêu Hoa, dáng người đẹp, nhiều trò tình thú, trên vai còn có khắc chữ “kỹ nữ” để kích thích đàn ông.
Chuyện này trở thành thú vui mới của quý tộc, không ai liên tưởng kỹ nữ hèn mọn này với công chúa cao quý cả.
Dù sao khi Chiêu Chiêu xuất hiện, công chúa cao quý vẫn đang ở cùng chuẩn phò mã.
Chỉ là khi ta lại tỉnh dậy từ cơn mê, không thấy Chiêu Hoa đâu.
Ta khẽ cười, tính toán thời gian, lúc này chắc hẳn nàng ta đang ở trên giường của hầu gia.
Phu nhân của hầu gia này là người có tính tình cực kỳ mạnh mẽ và quyết đoán.
Khi ta đến, trước cửa hầu phủ đã tụ tập một đám đông, phu nhân hầu phủ đang thô bạo xé áo của Chiêu Hoa, để mọi người đến xem con tiện nhân trèo giường này.
Quần áo Chiêu Hoa bị xé nửa chừng, lộ ra chữ “kỹ nữ” rõ ràng trên vai, khắp người đầy những dấu vết ám muội.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐiều làm ta hài lòng nhất là khuôn mặt nàng ta đã bị phu nhân hầu phủ tát sưng, móng tay dài để lại những vết máu trên mặt, có lẽ sẽ để lại sẹo.
Nhưng Chiêu Hoa không thể phản kháng, bây giờ nàng ta không phải là công chúa cao cao tại thượng, chỉ là một ả kỹ nữ có khuôn mặt giống công chúa.
Phu nhân hầu phủ dường như cũng nhận ra sự đặc biệt trên khuôn mặt Chiêu Hoa, bà lại tát mạnh:
“Con khốn, ngày tận số của mày đến rồi.
“Mày biết mày đã xúc phạm quý nhân nào không, chờ bị lăng trì đi.”
Nhìn Chiêu Hoa thoi thóp bị ném lên xe gỗ, ta hài lòng rời đi.
Đêm đó, gia nhân hầu phủ lấy lòng đưa Chiêu Hoa về phủ công chúa.
Chuyện Chiêu Hoa giả làm kỹ nữ chỉ có vài tâm phúc của nàng ta biết, nên các hạ nhân khác khi thấy người giống chủ tử mình như vậy, không khỏi dốc sức hành hạ Chiêu Hoa hơn để lấy lòng chủ tử.
Khi Chiêu Hoa được tâm phúc cứu ra, đã không còn hình dạng.
Chính lúc này, ta đề nghị Chiêu Hoa rằng ta muốn chính thức thành thân với nàng ta.
8
Chiêu Hoa đương nhiên rất vui mừng, nhưng mặt nàng ta đã hỏng, không dám gặp ta, mỗi ngày đều lo lắng không thôi.
Điều duy nhất an ủi có lẽ là tin đồn về chuyện nàng ta làm kỹ nữ tự nhiên tan biến.
Bị dồn ép tới đường cùng, Chiêu Hoa bắt đầu thay da, da người khác không dùng được, nàng ta chỉ có thể dùng da của chính mình.
Sau khi vá víu, mặt Chiêu Hoa cuối cùng cũng có thể gặp người khác, nhưng phải thoa một lớp phấn dày để che dấu vết, nhìn qua giống nữ quỷ đòi mạng.
Mất đi nhan sắc mình vốn tự hào, Chiêu Hoa ngày càng trở nên nóng nảy, thường xuyên hành hạ những người thân cận.
Sống như vậy một thời gian, toàn bộ hạ nhân trong phủ công chúa không còn ai trung thành với nàng ta nữa.
Không chỉ vậy, do phục vụ quá nhiều người, Chiêu Hoa mắc bệnh không tiện nói ra.
Đúng lúc đó, ta đã đưa cho nàng ta bài thuốc “dân gian” để chữa bệnh, đó là dùng thanh sắt nung đỏ để thiêu đốt.
Phỏng hết người rồi, bệnh tự nhiên sẽ khỏi thôi.
Thực ra đây không phải là bài thuốc, mà là cách để kiểm soát kỹ nữ.
Người ở tầng đáy chót, dù bị bệnh, cũng phải tiếp khách, đây trở thành cách “chữa bệnh” nhanh nhất.
Chiêu Hoa tin tưởng, dưới tình thế cấp bách, nàng ta không quan tâm được nhiều như thế, chỉ cần có hiệu quả là được.
“Mỗi đêm, ta đều có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ phòng của nàng ta, đó là món ăn kèm rượu yêu thích nhất của ta.
Ta giả vờ như không biết gì, tiếp tục chuẩn bị cho hôn lễ.
Kiệu hoa, váy cưới, những thứ này đều phải chuẩn bị đầy đủ, không thể có sai sót, nếu không sẽ làm hỏng bất ngờ mà ta chuẩn bị cho Chiêu Hoa.
Rất nhanh, hôn kỳ đã đến, hôn lễ của công chúa tất nhiên phải được tổ chức rầm rộ, hầu như tất cả quan chức quyền quý trong kinh thành đều đến.
Đêm trước hôn lễ, ta ra lệnh cho người mang ra một tấm bia đá, trên đó khắc chi chít tên.
Có tên huynh trưởng và tẩu tử ta, có tên người dân và binh lính của biên thành, còn có cả Liên Nhi.
Ta đã nói với Chiêu Hoa rằng, đây là bia mộ của gia đình ta, từ nhỏ ta đã mồ côi cha mẹ, hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của huynh và trưởng tẩu tử, chỉ tiếc rằng huynh trưởng và tẩu tử đã sớm ra đi, chỉ còn lại ta cô độc một mình. nàng ta phải quỳ ba lạy chín khấu trước bia mộ này, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta.
Mặc dù Chiêu Hoa có chút không tình nguyện, nhưng vẫn tuân theo.
Dù quỳ trên đất, nhưng trong mắt Chiêu Hoa vẫn mang theo sự cao ngạo khinh miệt.
Dù tự nguyện làm kỹ nữ, nhưng trong mắt nàng ta, điều này chỉ là sự cống hiến vĩ đại dành cho ta, chính sách nữ trinh liệt chỉ là biện pháp kiểm soát những người thấp kém mà thôi.
Ngày cưới, ta tỉ mỉ chỉnh lại váy cưới cho nàng ta, đặc biệt là ở vai, nơi mà ta đã cố tình đính đầy những hạt ngọc trai ta đặt làm.
Chiêu Hoa đắc ý bước lên kiệu hoa dưới ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, chỉ là khuôn mặt hiện giờ của nàng ta, thực sự không thể nhìn kỹ được.
Nhưng khi kiệu hoa đi được nửa đường, khoang kiệu đột nhiên bị gãy, Chiêu Hoa lăn ra đường trước sự chứng kiến của mọi người, mảnh gỗ vỡ làm rách váy cưới của nàng ta, lộ ra bờ vai trắng như tuyết.
Trên đó khắc rõ ràng một chữ bẩn thỉu không thể chấp nhận nổi.
Mọi người xung quanh đều ngây ra, bắt đầu xì xào bàn tán.
Nhìn thấy chữ đó, một cô gái đội mạng sa che mặt đột nhiên lao ta, túm chặt bờ vai trần của Chiêu Hoa, giọng điệu cuồng loạn:
“Thân là nữ tử, thì phải giữ gìn đức hạnh, ngươi lại dám trần truồng trước công chúng, đáng chết! Đáng chết!”
Lúc này Chiêu Hoa mới phản ứng lại, hai người lập tức lao vào đánh nhau.
Trong cuộc xô xát, chiếc mạng sa che mặt của nữ tử đó bị hất ra, lộ ra một khuôn mặt nhợt nhạt hốc hác.
Nữ tử ngây ra một lúc, rồi phản ứng lại, túm chặt lấy mặt mình, nhưng vẫn để lộ ra một chút da thịt.
Trong tuyệt vọng, nàng ấy cầm lấy một mảnh gỗ sắc nhọn bên cạnh, đâm thẳng vào tim mình.
Trước khi chết, nàng ấy vẫn nắm chặt tay Chiêu Hoa, miệng thì thào:
“Liệt nữ…”
“Ta là liệt nữ mà…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.