3
Nhưng kết quả của sự điều tra đến cuối cùng, lại chỉ kết thúc vội vã với lý do là bọn cướp lưu manh, thậm chí không thấy bóng dáng của hung thủ đâu.
Huynh trưởng ta chỉ là một tiểu tướng, không có quyền thế, gia đình tẩu tử tuy có của cải, nhưng từ dưới lên trên, dù sau khi đã chuẩn bị mọi thứ, vẫn bị bác bỏ trở lại, dường như đã động chạm đến điều cấm kỵ của một đại nhân vật nào đó.
Sau khi bị lăng nhục, huynh trưởng không rời tẩu tử nửa bước, từng lần từng lần nói những lời bi thương về chuyện không phân ly tử biệt, nhưng tẩu tử chỉ thẫn thờ nhìn huynh ấy.
Tẩu tử ngây ngốc nhìn khuôn mặt tiều tụy của huynh trưởng ta ta, trong mắt không còn chút thần thái, tỷ ấy khàn giọng nói, giọng điệu tuyệt vọng và bất lực vô cùng:
“Bùi lang, trên đời này không có sự đồng cảm thực sự.
“Thiếp biết tấm lòng của chàng, nhưng thiếp thực sự…
“Không thể sống tiếp được nữa…”
Dù ta và huynh trưởng ngày đêm thay phiên nhau không ngừng chăm sóc, sức sống của tẩu tử vẫn càng ngày càng yếu đi.
Cho đến đêm mưa đó, huynh trưởng nhận được một bức thư, mùi hương trên thư làm ta có cảm giác quen thuộc vô cùng.
Đêm đó mưa rất to, huynh trưởng không nói một lời nào rồi đi ra ngoài, khi trở về, đúng lúc mưa lớn nhất, tia chớp trắng xóa chẻ đôi cây cổ thụ trong sân, tiếng sấm rền vang làm đầu ta ong ong.
Ta nhất thời không phân biệt được đây là thực hay là ác mộng.
Huynh trưởng ta đã bò trở về, phía sau kéo theo vệt máu dài, dù hạt mưa cứ rơi liên tục cũng không thể rửa trôi hết vết máu lan rộng đó.
Huynh trưởng bò đến trước mặt tẩu tử, cố gắng nắm lấy tay tỷ ấy, thủ thỉ:
“Bây giờ ta có thể cảm nhận được nỗi đau của nàng rồi.
“Xin nàng… hãy sống tốt.”
Sau này ta mới biết, người mà tẩu tử cứu chính là trưởng công chúa Chiêu Hoa của đương triều. Sau khi khôi phục lại thân phận tôn quý, Chiêu Hoa lại lén trở về thành nhỏ này với tư cách là một quý khách, bí mật triệu kiến huynh trưởng ta.
Chiêu Hoa ngượng ngùng bày tỏ tâm ý với huynh trưởng ta, nhưng lại bị huynh ấy uyển chuyển từ chối.
Bề ngoài Chiêu Hoa không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy huynh trưởng vẫn để tâm đến thân phận kỹ nữ của nàng ta. Nàng ta cho rằng tẩu tử có thể giữ được trái tim của huynh trưởng là vì tẩu ấy có một cơ thể sạch sẽ.
Thế là nàng ta đã hủy hoại thân thể đó, để xem tẩu tử có còn có thể giữ được người nam nhân của mình hay không.
Nhưng Chiêu Hoa không ngờ rằng, cho dù tẩu tử đã mất đi sự trong sạch, huynh trưởng của ta vẫn không rời bỏ, thậm chí còn quan tâm và yêu thương tỷ ấy hơn trước.
Trong lòng đầy ghen tức, Chiêu Hoa không còn ngụy trang nữa, trực tiếp đưa ra hai con đường cho huynh trưởng ta lựa chọn, dù huynh ấy lựa chọn con đường nào, nàng ta cũng sẽ đảm bảo sự an toàn của tẩu tử.
Một là từ bỏ tất cả, theo nàng ta về kinh thành hưởng vinh hoa phú quý.
Thứ hai, đó là nếm thử chút tư vị khi làm kỹ nữ.
Hai điều kiện này khác xa nhau một trời một vực, Chiêu Hoa nghĩ rằng huynh ta chắc chắn sẽ không chút do dự mà chọn con đường thứ nhất, vì không có người đàn ông nào chấp nhận bị làm nhục như vậy cả.
Quả thực huynh ta thực sự không chút do dự mà chọn, nhưng lại chọn con đường thứ hai.
Huynh ấy nghĩ rằng như vậy có thể bảo vệ chúng ta, nhưng quyền lực nằm trong tay người khác, thay đổi xoành xoạch, cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên cả.
Công chúa Chiêu Hoa tại thượng, căn bản sẽ không để nơi mang lại cho những ký ức khuất nhục như nơi này được tiếp tục tồn tại.
4
Từ ngày đó, tẩu tử gần như khóc cạn nước mắt, mãi cho đến cuối cùng, trong mắt không còn chảy ra nước mắt nữa, mà là huyết nhục.
Nhưng sau khi khóc, tẩu tử lại có dũng khí sống tiếp, tỷ ấy nhẹ nhàng vỗ về lưng huynh trưởng ta, một lần lại một lần an ủi huynh ấy:
“Bùi lang, không sợ, không sợ.
“Ta ở đây, ta ở đây.”
Tẩu tử vẫn là người tẩu tử hiền lành ấy, dù mình đầy vết thương, vẫn không thể nhìn người khác chịu khổ.
Nhưng sự dịu dàng dễ vỡ ấy lại bị thực tế tàn nhẫn đánh tan, vì mấy ngày sau, thành đã bị phá.
Các tướng sĩ giữ thành trước đó đã nhận lệnh điều động, đến nơi khác hỗ trợ, còn huynh ta vì lo lắng cho tẩu tử, tự nguyện ở lại.
Nửa đêm, cổng thành khép kín bất ngờ mở ra, quân Bắc Địch được trang bị đầy đủ tràn vào thành, không cướp bóc mà chỉ để giết người.
Từ người già đến trẻ em, không hề bỏ sót một ai.
Cùng lúc đó, các tướng sĩ giữ thành được phái đi cứu viện lại tứ cố vô thân, cũng bị quân Bắc Địch bắt giữ, hàng nghìn binh sĩ bị chôn sống tại chỗ, không một ai sống sót.
Nhưng trong thành vẫn có dân thường sống sót, trong đó có ta, huynh trưởng và tẩu tử.
Sau khi thành bị phá, huynh trưởng đã đưa ta và tẩu tử trốn về nhà mẹ đẻ của tẩu tử ở Tô Châu.
Sau biến cố, huynh trưởng dường như đã trở thành người khác, thường nói với ta rằng:
“Xu nhi, muội biết không, đến bây giờ ta mới phát hiện ra ta thật nực cười biết bao.
“Ta luôn lo lắng cho muội, cho tẩu tử, và cả mẫu tộc sau lưng nàng áy, nhượng bộ hết lần này tới lần khác.
“Nhưng nhịn nhục cầu toàn không mang lại bình yên, chỉ mang đến sự bắt nạt ngày càng tệ hơn.
“Chỉ khi nắm quyền lực trong tay, mới thực sự bảo vệ được người thân yêu của mình.”
Từ lúc đó, huynh trưởng bắt đầu ru rú trong nhà, nhưng ngọn đèn trong phòng trà luôn sáng, thư từ trên bàn cũng ngày càng nhiều.
Nhưng gió từ kinh thành vẫn thổi đến Tô Châu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNghe nói, đương kim trưởng công trưởng Chiêu Hoa đức hạnh song toàn, cảm niệm lòng dân hiện nay dao động, đặc biệt thúc đẩy chính sách liệt nữ để làm gương.
Trên khắp đường phố Tô Châu, ngày càng có nhiều nữ tử đội mũ có màn che mặt, đồng thời, những tin đồn về tẩu tử bị làm nhục cũng ngày càng lan rộng.
Ta tưởng rằng, tẩu tử đã từng trải qua một lần đàm tiếu sẽ mạnh mẽ sống tiếp, nhưng lần gặp lại sau đó, chỉ còn thấy ba thước lụa trắng và một thi thể treo lủng lẳng.
Thi thể mặc áo trắng treo ngay giữa cổng, như muốn tuyên bố với thế gian rằng, ở đây có một nữ tử lấy cái chết để giữ danh dự, coi trọng sự trong sạch hơn cả mạng sống.
Nhưng rõ ràng tẩu tử không thể đi lại được, sao có thể trèo lên chiếc bàn cao như vậy.
Màn đêm buôn xuống, các trưởng giả trong mẫu tộc của tẩu tử đã quỳ gối trước mặt huynh trưởng, mặc huynh ấy xử trí, giống như khi bọn họ quỳ gối trước mặt tẩu tử, cầu xin tỷ ấy bảo toàn danh dự cho cả gia tộc.
Tẩu tử thật sự tự nguyện tìm đến cái chết,
Nhưng rõ ràng, tỷ ấy đã từng muốn sống tiếp.
Sau khi chôn cất thi thể tẩu tử, huynh trưởng đưa ta rời đi, dẫn ta đến Thanh Châu, giao ta cho một quân y, là người đã cùng chúng ta chạy thoát khỏi thành lúc trước.
Nhìn bóng lưng của huynh trưởng, ta biết huynh ấy cũng chẳng thế sống tiếp được nữa rồi, huynh trường ta vốn chỉ dựa vào hơi tàn cuối cùng để cố gắng làm chỗ dựa vững chắc cho ta và tẩu tử.
Nhưng bây giờ, hy vọng mà huynh ấy sẵn sàng đánh đổi, tất cả đã biến mất cả rồi.
Ba ngày sau, ta chôn huynh trưởng cạnh tẩu tử, trước khi chết, huynh trưởng đã giao nghiệp lớn báo thù cho quân y, không nói với ta một lời nào.
Ta biết, huynh ấy muốn tách ta ra, để ta sống một cuộc đời hạnh phúc vui vẻ.
Nhưng khi hai người thân duy nhất của ta đều chết thảm, làm sao ta có thể yên tâm thoải mái mà sống đây?
Vì vậy, ta đã đi tìm quân y, lựa chọn được biết sự thật đẫm máu ấy.
5
Triều đình hiện nay đã mục nát, quyền quý và Bắc Địch cấu kết với, loạn trong giặc ngoài, một đế chế sắp sụp đổ.
Người mở cửa đón Bắc Địch, để bọn chúng đồ sát cả một tòa thành, lại chính là công chúa Chiêu Hoa.
Nhưng dù sao thế lực của huynh trưởng ta cũng đơn bạc, lại lo ngại cho mẫu tộc của tẩu tử, quân khởi nghĩa mà huynh ấy tập hợp chỉ là vài con kiến trong dòng nước lũ, nhỏ bé đến không đáng kể.
Nếu ta muốn trả thù, phải ra tay từ chỗ ả nữ nhân Chiêu Hoa đó.
Quân y cầm một đoạn búa dùng để nối xương gãy, nhìn ta thở dài:
“Muội thực sự đã quyết định rồi sao?
“Con đường này một khi đã đi lên thì sẽ không thể quay đầu lại được đâu, những đau đớn và tra tấn phải chịu, nói là mười tám tầng địa ngục cũng không quá lời.”
Ta chỉ im lặng cắn chặt mảnh vải mềm, ta đã ở dưới cùng của địa ngục rồi, còn nói gì đến việc lại vào?
Việc ta phải làm, là bò ra khỏi địa ngục, ăn sống máu thịt của những kẻ đó.
Chỉ là trong lòng ta vẫn có chút đau buồn, huynh trưởng ta vì dung mạo và phẩm hạnh mà gặp tai họa, bây giờ ta lại phải dùng dung mạo để làm vui lòng kẻ thù.
Bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù, là bẽ gãy xương để tăng chiều cao, cần phải đập vỡ xương, sau khi liền lại thì lại đập vỡ tiếp, cứ thế lặp lại đi lặp lại mới đạt được hiệu quả tăng chiều cao.
Để đẩy nhanh quá trình liền xương, ta uống bí dược, dùng tuổi thọ để đổi lấy thời gian.
Bước thứ hai là chỉnh sửa dung mạo, ta cần phải biến dung mạo của mình thành hình dáng mà Chiêu Hoa sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ta quá hiểu ả nhân nhân Chiêu Hoa kia sẽ thích dáng người như thế nào.
Trong quá trình này, ta cũng biết được một bí mật của Chiêu Hoa, đó là vì sao một trưởng công chúa tôn quý như nàng ta lại trở thành kỹ nữ ở một thảnh nhỏ xa xôi.
Đây sẽ là giọt nước làm tràn ly đối với Chiêu Hoa.
Sau khi kết thúc việc cải tạo đầy đau đớn, dung mạo của ta đã thay đổi hoàn toàn, bất cứ ai quen biết ta cũng sẽ không nhận ra chàng trai trẻ trước mắt chính là cô gái Xu Nhi ngày xưa.
Ta đã từ bỏ mọi thứ, không thể thua được.
Chỉ là ta vẫn cần một cơ hội, một cơ hội để gặp gỡ Chiêu Hoa, cơ hội này phải bắt đầu từ vị thái giám là khách hàng cuối cùng mà Chiêu Hoa tiếp đãi.
Ta đã điều tra qua về thái giám đó, ông ta tên là Đức Toàn, người phụ trách công việc tịnh thân trong cung, tất cả các thái giám vào cung đều phải qua sự kiểm tra của ông ta. Ông ta rất được Thục Quý Phi yêu thích.
Thục Quý Phi chính là mẹ đẻ của Chiêu Hoa.
Chiêu Hoa có thể chịu đựng để Đức Toàn sống đến bây giờ, chắc hẳn vì ông ta đang nắm giữ điểm yếu nào đó của nàng ta.
Vì vậy, Đức Toàn không những không chết, mà còn làm việc cho Chiêu Hoa, mỗi ngày mười lăm hàng tháng, ông ta sẽ tổ chức một buổi tiệc, tập hợp một nhóm kỹ nữ để người ta hành hạ mình, lấy dục vọng làm thú vui.
Chiêu Hoa thích nhất là xem cảnh này, chỉ khi giẫm đạp lên nỗi đau của người khác, nàng ta mới cảm thấy mình là công chúa cao quý, khác với những người thấp hèn chỉ để người khác lạm dụng.
Hiện giờ kỳ hạn ngày mười lăm sắp đến.
Buổi tiệc do Đức Toàn tổ chức gọi là “Tiệc phá hoa”, mời toàn những kẻ ăn chơi lêu lổng quần áo lụa là.
Ta đã thiết lập mối quan hệ tốt với một trong số họ, để gã ta dẫn ta vào buổi tiệc này.
Không lâu sau, một nhóm các cô nương ăn mặc rách nát được đưa đến, ánh mắt họ vô hồn, trên mặt đều có biểu hiện nịnh bợ giống nhau.
Rất nhanh, các khách mời lôi đã kéo cô nương ấy vào phòng, có người một đối một, cũng có người một đối nhiều. Trong phòng có sẵn các dụng cụ để hành hạ, cũng có lỗ hổng để Chiêu Hoa thưởng thức.
Ta giả vờ lúng túng, chọn một cô gái trông hiền lành nhất.
Đôi mắt nàng ấy trông rất giống với tẩu tử của ta.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.