Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

1:41 chiều – 21/11/2024

5.

Ủy viên học tập tổ chức sinh nhật, mời tôi và Tô Như Ý đến tham gia tiệc sinh nhật của cậu ấy.

Tôi chưa từng tham gia qua tiệc sinh nhật gì đó, dù sao ở nông thôn cũng không có mấy người tổ chức sinh nhật, nấu bát mì trường thọ thôi cũng là chuyện lớn rồi.

Nếu là bạn học khác thì thôi, tôi sẽ lập tức từ chối, nhưng đây lại là ủy viên học tập.

Tôi không muốn từ chối, lại sợ mất mặt, mất mặt trước người khác không sao, trước mặt ủy viên học tập thì tuyệt đối không được.

Lúc đầu Tô Như Ý muốn từ chối, nhưng nghe tôi nói muốn đi thì cũng đồng ý.

Có Như Ý đi cùng tôi không còn sợ như lúc đầu, tôi biết cô ấy sẽ giúp mình.

Sinh nhật ủy viên học tập, tôi cố ý ăn diện, còn mang áo len mình tự đan đến làm quà sinh nhật.

Chiếc áo len kia là tôi thức đêm để đan, chứa rất nhiều tâm huyết của tôi trong đó.

Ngoài Như Ý và ủy viên học tập, bạn học trong lớp vẫn không chào đón tôi như cũ, người tốt một chút thì không để ý đến tôi, người không biết lịch sự thì tụ tập lại thành một nhóm rồi chỉ trỏ cười cợt tôi.

Như Ý rất tức giận, định lên phản bác lại mấy người họ, tôi nghĩ hôm nay là sinh nhật ủy viên học tập nên kéo cô ấy lại không cho đi.

Tôi căn bản không thèm để ý đến mấy trò vặt vãnh kia, nói một lúc mà thôi, nói rồi lại thôi, dù sao cũng không mất đi miếng thịt nào cả, tôi cũng không quan tâm đến họ.

Nhưng Như Ý lại không muốn nghe, cô ấy kéo tôi ra ngoài hít thở, chọn đông chọn tây, cuối cùng quyết định ra vườn hoa nhà ủy viên học tập đi dạo.

Cây cối trong vườn rất tươi tốt, trong không khí thoang thoảng mùi thơm, ngửi rất dễ chịu.

Tôi và Như Ý rất hài lòng, chúng tôi nắm tay nhau dạo chơi, không ai nói gì.

“Trương Nguyên, không phải là cậu thích con nhỏ nhà quê mới chuyển đến lớp đấy chứ?”

Trương Nguyên là tên ủy viên học tập.

Tôi nghe câu hỏi này thì nhịp tim hẫng đi một nhịp, vội vàng kéo Như Ý dừng lại để nghe đáp án.

“Hừ, cậu cảm thấy có thể sao?”

Giọng Trương Nguyên vô cùng khinh thường, căn bản không có chút hiền hòa nào của ngày thường.

“Tôi đã nói rồi, sao cậu có thể thích đồ quê mùa ngốc nghếch đó chứ. Vậy sao cậu còn chủ động giúp cậu ta, có phải vì Tô Như Ý không?”

Giọng nói kia vừa dừng lại tôi đã buông tay Như Ý ra rồi bước lên trước mấy bước nhìn sang.

Trương Nguyên và một nam sinh khác mặc đồng phục không ngay ngắn đang vắt chân hút thuốc, khác xa hình tượng học sinh ngoan thường ngày.

Trương Nguyên nghe nam sinh kia nói vậy thì nhìn cậu ta một cái, sau đó cười khinh miệt, giọng tràn ngập ghét bỏ.

“Ừm, nếu không phải vì Như Ý không để ý đến tôi thì sao tôi có thể đến gần loại người bẩn thỉu như Tô Thúy Hoa được? Ôi, chỉ nhắc đến cái tên nhà quê của cậu ta thôi tôi cũng thấy buồn nôn rồi.”

“Cậu không biết đâu, tôi chịu nhục rất nhiều đấy. Mỗi lần cậu ta ăn thứ gì đó đều nhồm nhoàm ăn không ngừng, nói là không thể lãng phí lương thực gì đó, giống như heo vậy.”

“Cậu ta còn thường xuyên đưa mấy thứ đồ chơi nhà quê cho tôi nữa, cậu biết là gì không? Châu chấu cỏ, chong chóng tre các loại, nghĩ tôi là đồ đần sao?”

“Lúc đầu tôi không định mời cậu ta đến tiệc sinh nhật, nhưng cậu ta không đến thì Như Ý sẽ không tới. Mẹ nó, con hàng đó cả tối đều dính lấy Như Ý, tôi muốn nói mấy câu với cô ấy cũng không được, đúng là đen đủi!”

Cậu ta nói xong thì ném điếu thuốc trong tay xuống, dùng sức giẫm mạnh lên.

Tôi không ngờ Trương Nguyên sẽ nói vậy, cả người ngẩn ngơ đứng tại chỗ, nước mắt dâng lên.

“Mẹ nó chứ, thằng khốn nhà mày! Dám mắng em gái bà à, hôm nay bà đây liều mạng với mày!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một cơn gió lướt qua, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Như Ý lao đến trước mặt Trương Nguyên như mũi tên.

Đáng tiếc Như Ý chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào con đường đánh nhau, cô ấy muốn tát Trương Nguyên nhưng cậu ta lại tránh được, ngược lại còn bị cậu ta ôm eo.

Cũng may cô ấy phản ứng nhanh, lập tức điều chỉnh tư thế, vô thức muốn nắm tóc Trương Nguyên nhưng tóc cậu ta lại quá ngắn, cô ấy không nắm được.

Cô ấy sốt ruột đến mức mắng người, nhưng ngôn từ mắng chửi lại có hạn, căn bản không khiến Trương Nguyên tổn hại chút nào.

Trương Nguyên phát hiện ra là Như Ý thì nắm tay cô ấy cười lưu manh, muốn làm chút chuyện.

Tôi lập tức ra tay.

Tôi một đá bay qua, đá thẳng vào đầu gối Trương Nguyên, cậu ta còn chưa kịp phản ứng tôi đã quét thêm một đường nữa, đạp cậu ta ngã chổng vó trên mặt đất.

So ra thì mông Trương Nguyên mềm hơn người khác đấy.

Động tác của tôi lưu loát không chút thừa thãi, Trương Nguyên thì gào mồm khóc, tôi cũng không quan tâm đến việc này, vươn tay ra nhéo phần thịt mềm trên cánh tay cậu ta.

Tôi đoán chỉ tối nay thôi hai cánh tay cậu ta chắc chắn sẽ thâm tím.

Hừ, ai bảo cậu ta dám dùng hai cái móng heo này nắm tay Như Ý? Đáng đời!

Nam sinh đứng bên cạnh sợ đến choáng, cũng không biết gọi người đến cứu.

Tôi phủi tay, kéo Như Ý về phía mình, nhìn Trương Nguyên đang gào khóc và nam sinh kia, nhíu mày nói: “Ủy viên học tập thân mến và bạn học đáng quý, thật xin lỗi, tôi chuẩn bị mắng các cậu đấy.”

Trong ánh mắt ngơ ngác của hai người kia, tôi ngồi xuống, dùng khí thế mắng người ở trong thôn ngày trước, mắng cho họ mặt nở hoa.

Chưa đến mười phút, hai người kia đã chạy trối chết.

Tôi vẫn chưa thỏa mãn, cảm giác chưa đủ đã. Người trẻ tuổi bây giờ không được chút nào, Đại Đa trong thôn chúng tôi có thể nghe tôi mắng ba ngày ba đêm đấy.

Đợi họ chạy xa tôi mới đứng lên, lấy áo len tự đan ở trong túi ra ném vào trong bồn hoa.

Nói là đau lòng, Thúy Hoa tôi lần đầu tiên mơ màng nở hoa lại biến mất như vậy.

Như Ý nhìn một loạt động tác của tôi mà há mồm, một lúc sau cũng chưa tỉnh táo lại được.

Tôi có chút đắc ý, kéo tay cô ấy, cùng về nhà trong hương hoa buổi tối.

6.

Trải qua chuyện của Trương Nguyên, tôi và Như Ý càng thân thiết hơn, chúng tôi như hình với bóng vậy.

Lúc đầu tôi còn sợ Trương Nguyên mách lẻo, dù sao tôi cũng khiến cậu ta bầm tay.

Nếu như chuyện này lộ ra thì sẽ phiền phức lắm, đến lúc đó bố mẹ ruột tôi sẽ không mắng tôi mà lại trách bố mẹ nuôi, oán trách họ không dạy dỗ tôi tử tế.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Dù sao trong mắt bố mẹ ruột, tôi chắc chắn không sai, người sai là người khác.

Cũng làm khó Như Ý rồi, được bố mẹ ruột cưng chiều lâu như vậy nhưng cũng không phát triển lệch lạc.

Tôi nói việc sợ Trương Nguyên mách lẻo với Như Ý. Nào ngờ Như Ý bật cười lấy điện thoại ra, bên trên là ảnh Trương Nguyên và bạn học nam hút thuốc.

“Em gái ngốc, em yên tâm đi, chị em đã tính sẵn đường lui rồi. Huống hồ thằng nhãi Trương Nguyên kia rất coi trọng mặt mũi, chắc chắn cậu ta sẽ không nói chuyện bị em đánh với người khác đâu.”

Như Ý cất ảnh đi rồi lại xoa đầu tôi.

Nguy rồi, ba người trong nhà tôi đều thích xoa đầu tôi, tôi sợ có một ngày mình sẽ bị trọc mất.

Phong ba bão táp lần này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tôi và Như Ý vẫn vùi đầu vào học tập, trong lòng chỉ hướng về sách vở, không để ý đến những chuyện khác.

Đương nhiên bạn cùng lớp vẫn không phản ứng lại tôi, nhưng không sao, có Như Ý ở bên cạnh tôi là được.

Tôi và Như Ý ngày đêm cố gắng học tập, kết quả kì thi cuối kì cũng không phụ lòng chúng tôi.

Lần này kết quả thi của chúng tôi đều không tệ, Như Ý vào top mười người đứng đầu, tôi cũng tiến bộ thần tốc, từ đứng cuối lớp thành top ba mươi trong lớp.

Bố mẹ ruột rất vui, không ngừng khen ngợi tôi, lại bỏ qua Như Ý.

Tôi nhìn Như Ý buồn bã thì rất đau lòng, tôi kéo tay cô ấy, lại kéo tay bố mẹ ruột để lên trên.

“Bố, mẹ, chị, một nhà bốn người chúng ta cùng nhau sống vui vẻ được không? Bây giờ gia đình chúng ta ở bên nhau, con cảm thấy rất hạnh phúc.”

Tôi nói xong, vẻ mặt ba người đều rung động.

Nhưng mẹ lại lập tức quay mặt sang một bên.

Tôi biết khúc mắc trong lòng mẹ vẫn chưa được gỡ bỏ. Cho dù tôi đã nói rất nhiều lần rằng tôi và Như Ý bị bế nhầm là trò đùa của vận mệnh, tất cả chúng tôi đều không có lỗi.

Nhưng mẹ vẫn cảm thấy nếu như bà ấy và bố đối xử tốt với Như Ý có nghĩa là đang làm việc có lỗi với tôi.

Nhưng mẹ ơi, thật sự không sao đâu.

Con hi vọng mẹ có thể yêu quý Như Ý nhiều như yêu quý con, vì con cũng rất yêu chị ấy.

Mẹ có biết không, Như Ý rất ngốc, rõ ràng là vai không thể khiêng, tay không thể nâng nhưng lại vì con mà đánh nhau với trẻ ranh to xác như Trương Nguyên.
Còn nữa, bình thường chị ấy là người luôn lịch sự nhẹ nhàng nhưng lại vì em gái trên danh nghĩa là con mà mắng to “tên khốn”.

Từ trước đến nay chưa từng có ai bảo vệ tôi như vậy, ngay cả bố mẹ nuôi cũng thế.
Đây là lần đầu tiên tôi hiểu ra một điều, hóa ra khi gặp chuyện tôi cũng có thể dựa vào người khác.

Thần kinh luôn căng lên của tôi cũng đã được thả lỏng.

Một năm gần trôi qua, tôi hỏi Như Ý có muốn về quê ăn tết không.

Ánh mắt Như Ý sáng lên, nhưng cô ấy lại lập tức lắc đầu. Tôi biết cô ấy nghĩ gì, dưới gối cô ấy vẫn có đồ mà mẹ nuôi đưa.

Đó là một chiếc lược bằng sừng trâu, là của hồi môn của mẹ nuôi. Ngày chúng tôi đi, mẹ nuôi đã lén đưa cho Như Ý.

Bố mẹ nuôi rất yêu Như Ý, nhưng họ cảm thấy mình không có bản lĩnh, ngay cả nhìn cô ấy nhiều hơn một cái cũng xấu hổ.

Cho nên khi bố ruột quyết định đưa Như Ý về, bố mẹ nuôi gần như cảm động đến rớt nước mắt, họ thành thật đến mấy cũng biết, đối với Như Ý, ở lại ngôi nhà này mới là lựa chọn tốt nhất.

Tôi nói muốn về nhà ở quê ăn tết, bố mẹ không lay chuyển được tôi nên cũng đồng ý.

Nhưng họ sợ tôi đi rồi không trở lại nên quyết định lấy cớ vì Như Ý mà đi cùng.

Thế là một nhà bốn người chúng tôi lên đường.

Bố mẹ nuôi thấy chúng tôi về thì vội vàng giết heo chiêu đãi, khuôn mặt chất phác không ngừng tươi cười.

Em trai đã khỏi bệnh, vừa thấy tôi đã ôm không buông tay, nước mắt rưng rưng nói nhớ tôi, trông vô cùng đáng thương.

Tôi vừa về đã đưa em trai và Như Ý lên đồi chơi, ăn đủ các món bán lề đường.

Chơi mệt rồi chúng tôi mới về nhà, tiếng cười nói vang tận mây xanh.

Mẹ ruột đã sớm chờ trên đường, Như Ý vừa thấy bà ấy đã cứng người, sợ hãi gọi một tiếng mẹ nhưng bà ấy không trả lời.

Buổi tối, phòng trong nhà không đủ nên mấy người phải chung một phòng.

Bố mẹ ruột rất vui, vội vàng kéo tôi sang, nói một nhà ba người chúng tôi ngủ chung.

Như Ý có hơi tổn thương, mẹ nuôi nhìn cô ấy như vậy thì đỏ mắt, thế là vụng về lấy lòng hỏi Như Ý có muốn ngủ với bà không.

Cũng may Như Ý đồng ý, mẹ nuôi cười tươi như hoa.

Buổi tối bố mẹ ruột ôm tôi ngủ, ba người chúng tôi không ngủ được, đắp chăn nói chuyện với nhau, cảm giác này rất mới mẻ, rất… hạnh phúc.

Cuối cùng tôi kiềm chế sự bối rối của mình, thử lần nữa chuyển chủ đề về Như Ý, nói với bố mẹ ruột: “Bố, mẹ, trước khi phát hiện con và Như Ý bị bế nhầm, hai người chắc chắn đã xem chị ấy như châu báu, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ nát, thương yêu như vật quý.”

“Con tin tình thương của hai người là thật, sẽ không vì huyết thống mà biến mất. Hơn nữa hai người cũng biết Như Ý không biết gì. Bố mẹ đổ lỗi cho chị ấy là không công bằng.”

“Còn nữa, hai người đừng sợ con không vui, con ước hai người đều yêu chị ấy, vì con cũng rất yêu Như Ý nha.”

Ngày hôm sau tôi tính dậy sớm nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi, cũng không biết những lời từ tận đáy lòng tôi bố mẹ ruột có nghe lọt hay không, tôi rất hy vọng Như Ý có một năm mới thật hạnh phúc.

Bên ngoài tuyết rơi, mẹ nuôi gọi tôi nhóm lửa để mọi người sưởi ấm.

Tôi nhanh tay nhóm lửa, chờ củi cháy thì cả nhà đã ngồi quanh sưởi ấm.

Mẹ nuôi mang khoai lang, khoai tây, hạt dẻ, táo đỏ, bánh dày và quýt đến, nói tôi nướng cho mọi người ăn.

Tôi vâng một tiếng, đặt những thứ này lên trên nướng rồi lại đi cắm nước, định pha trà cho mọi người.

Qua tết, tiếng pháo bên ngoài râm ran.

Quýt trên lò tỏa ra mùi thơm dễ chịu.

Như Ý cầm hai quả quýt đã nướng xong lên, cẩn thận bóc vỏ rồi đưa cho bố mẹ ruột tôi.

Bố mẹ ruột nhìn nhau một cái rồi cười nhẹ nhận lấy, sau đó không hẹn mà đều xoa đầu Như Ý.

Hì, tôi nghĩ thầm, Như Ý của em, chị gái của em, năm nay chắc chắn là một năm tốt.

[Hết]

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận