3.
Tôi muốn đi học trong thành phố.
Nghe nói trường tôi sắp đến rất tốt, là trường cấp ba tốt nhất.
Lại nghe nói, học sinh đến đây học phần lớn đều là con cái nhà giàu, thành tích xuất sắc là phần ít.
Tôi nghe chuyện này từ miệng dì Tường trong nhà, dì Tường là giúp việc nhà bố mẹ ruột tôi, phụ trách phòng bếp.
Từ khi về nhà tôi làm gì cũng không được tự nhiên, một ngày bố mẹ ruột không quá chú ý đến tôi là không thể, họ cũng không để tôi làm gì.
Tô Như Ý cả ngày đều trốn trong phòng, rất ít khi ra ngoài.
Tôi đã quen làm việc, một ngày không hoạt động giãn gân cốt là không thoải mái.
Cho nên tôi đều nhân lúc bố mẹ ruột không chú ý mà đi ra đi vào, cũng tìm chút việc để làm mới thấy yên tâm.
Công việc trong bếp khá nhiều, số lần tôi ra vào cũng nhiều hơn chỗ khác.
Dù sao mỗi lần tôi vào bếp tôi đều nhanh tay rửa rau thái thịt, trong mắt chỉ toàn là công việc, khí thế bừng bừng làm việc, dì Tường có muốn ngăn cũng không được.
Sau này dì Tường cũng không ngăn lại nữa, hai chúng tôi vừa làm việc vừa trò chuyện trên trời dưới đất.
Tôi và dì Tường rất có duyên với nhau, hai người chúng tôi có thể nói từ chuyện làm thế nào để cho trâu cho lợn trong nhà ăn, nuôi thế nào, nên bán heo con với giá bao nhiêu, có thể nói đến mức nước miếng văng tung tóe, có cảm giác như hận vì đã gặp nhau quá muộn.
Sau đó không hiểu sao chúng tôi lại nhắc đến chuyện tôi đi học. Tôi nghe dì Tường nói, trong lòng cảm thấy sợ hãi, không còn vui vẻ trò chuyện làm thế nào để nuôi heo mập mạp được nữa.
Đến ngày đi học, tôi bị dáng vẻ ra trận của bố mẹ ruột dọa sợ.
Bố ruột mặc một bộ âu phục trắng, túi áo khoác cài bút mát, mẹ ruột búi tóc lên, mặc một chiếc váy dài, trước ngực cài trâm.
Hai người họ đứng một chỗ rất giống như đang đi quay phim. Tôi bị dáng vẻ hoa lệ này làm cho ngây người, nhưng sau đó lại đỏ mặt.
Nói thật, nếu ở nông thôn, họ mặc thế này đến trường tôi chắc chắn sẽ bị các bạn khác nhìn với ánh mắt kì quái.
Bố mẹ ruột khẩn trương một cách hiếm thấy, đặc biệt là bố ruột, cả người cứng ngắc, nụ cười cũng không được tự nhiên.
Mẹ ruột nhìn trái nhìn phải, sợ xảy ra sai sót gì đó, miệng không ngừng hỏi tôi: “Bé cưng, bố mẹ mặc thế này có long trọng không, có khiến con mất mặt không?”
Tôi chưa từng đi học ở thành phố, nào hiểu được thế nào là mất mặt? Nhưng tôi không dám nói thật, miễn khiến bà ấy khóc.
Cũng may đúng lúc này Tô Như Ý đi đến. Tôi như thấy cây cỏ cứu mạng, đi đến kéo tay cô ấy, hỏi ý kiến cô ấy: “Tô Như Ý, chị nhìn giúp tôi đi, bố mẹ mặc thế này có được không? Dù sao bây giờ chúng ta cũng học chung trường, chị nhất định hiểu rõ hơn tôi.”
Sắc mặt Tô Như Ý rất kém, mắt cũng sưng to, cả người uể oải.
Nhưng cô ấy vẫn miễn cưỡng cười, trước tiên chào hỏi bố mẹ ruột, sau đó nhẹ giọng nói với tôi: “Mặc như vậy rất đẹp, các bạn học đều thích kiểu này.”
Bố ruột gật đầu với cô ấy, mẹ ruột lại không để ý đến cô ấy mà đến kéo tay tôi xoa xoa.
Tôi có hơi xấu hổ, lúc đầu muốn nói mình sẽ đến trường với Tô Như Ý, bố ruột lại lên tiếng: “Như Ý, hôm nay là ngày đầu tiên em con đi học, bố và mẹ muốn đưa con bé đi. Con gọi lái xe trong nhà đưa con đến trường nhé.”
Tô Như Ý cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, giọng còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.
Tôi vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị mẹ ruột kéo ra ngoài.
Tôi quay lại nhìn, thấy Tô Như Ý vẫn một mình đứng tại chỗ, lẻ loi trơ trọi, nhìn rất đáng thương.
Bố mẹ ruột đưa tôi đến gặp hiệu trưởng, hiệu trưởng rất dễ gần, còn hỏi tên tôi là gì.
Tôi hơi căng thẳng, nắm chặt lấy tay mẹ ruột, lắp bắp trả lời: “Tô… Thúy… Hoa.”
Khóe miệng hiệu trưởng giật một cái, bố ruột cũng hơi xấu hổ.
Bây giờ tôi đã hiểu, cái tên Thúy Hoa ở trong thành phố này là một cái tên rất xấu hổ. Nhưng đây là tên bố mẹ đặt cho tôi, cũng gồm cả mong ước mà họ dành cho tôi.
Đối với họ, họ chỉ mong tôi có thể sống. Dù sao tôi đã sửa lại họ, không còn họ Vương nữa, đã là họ Tô.
Trước khi vào lớp, bố mẹ ruột còn khẩn trương hơn cả tôi, hai người họ, một người xoa đầu tôi, xoa nhiều đến mức tôi cảm thấy bản thân sắp trọc.
Bố ruột lại dặn dò tôi thêm một lần nữa, sợ tôi không quen được với môi trường học mới. Mẹ ruột còn khoa trương hơn, bà ấy không ngừng ôm lấy tôi, luôn miệng nói: “Ôi, mẹ đã quen có bé cưng ở bên, một ngày đi học không được gặp con sao mẹ vượt qua được.”
Chuyện này… Cũng chỉ là đi học mà thôi, mẹ ruột nói quá lời rồi.
Vất vả lắm mới khuyên họ về được, tôi sửa soạn lại cặp sách rồi vào lớp.
Tôi lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện Tô Như Ý đang nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nhìn theo hướng bố mẹ ruột rời đi, nước mắt lăn dài.
Haiz, tôi cảm thấy tôi vẫn nên dỗ cô ấy thì hơn.
4.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSau khi đi học, vì tiếng phổ thông không chuẩn nên tôi không thể trò chuyện được với các bạn học.
Được rồi, thật ra không chỉ tiếng phổ thông không chuẩn mà tên cũng bị người ta chê cười, thậm chí quần áo mới mẹ ruột chuẩn bị tỉ mỉ cũng bị họ nói là quê mùa.
Tóm lại một câu, tôi và các bạn học không hợp nhau.
Cho dù tôi gom hết dũng khí đáp lời họ thì người ta cũng chỉ ngẩng đầu nhìn tôi bằng lỗ mũi, dáng vẻ hờ hững lạnh lùng.
Thế là tôi chỉ có thể giả vờ làm chim đà điểu trong lớp, suốt ngày học tập.
Tôi cảm thấy tôi có thể dùng việc học để vả mặt họ, dù sao lúc ở nông thôn thành tích của tôi vẫn rất tốt, lúc nào cũng đứng nhất trường.
Hừ, tôi muốn để bạn học trong thành phố biết, đứa bé đến từ nông thôn chỉ không có điều kiện tốt bằng họ, trí thông minh chắc chắn ngang với họ, thậm chí còn cao hơn nữa!
Nhưng rất nhanh tôi đã phát hiện, người bị vả mặt là tôi.
Sự giáo dục ở thành phố và nông thôn chênh lệch quá xa!
Rất nhiều kiến thức họ cảm thấy đó là nền móng, trước đó tôi lại chưa từng gặp qua. Nhưng môn khiến tôi sụp đổ nhất là tiếng anh.
Giáo viên tiếng anh dạy bằng tiếng anh, tôi nghe đã không hiểu, nhưng bạn học trong lớp lại nói tiếng anh như ngôn ngữ thứ hai.
Tôi sợ nhất là khi giáo viên tiếng anh đặt câu hỏi, một khi đến tôi trả lời, khẩu ngữ tiếng anh không rành mạch có thể khiến cả lớp bật cười.
Mặc dù da mặt tôi dày nhưng cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Sao tôi có thể so được với các bạn học? Từ khi mẫu giáo họ đã bắt đầu học tiếng anh, bình thường còn hay ra nước ngoài chơi. Tôi lại ở nông thôn, cấp hai mới bắt đầu học bảng chữ cái tiếng anh, giáo viên chưa từng dạy qua phiên âm, thậm chí giáo viên cũng không nói chuẩn khẩu âm.
Các bạn học đã giỏi như vậy rồi còn học thêm lớp phụ đạo, ở nhà cũng mời gia sư đến, đã sớm bỏ xa mấy đứa nhỏ ở nông thôn được mấy con phố.
Về phần vật lý toán học gì đó, trước đó ở nông thôn tôi chưa được tiếp xúc nên càng chùn bước hơn.
Tôi bị đả kích nặng nề, lần đầu tiên cảm thấy không có sức sống.
Nhưng tôi không phải là người chịu thua.
Thế là tôi liều mạng học bù, Tô Như Ý cũng ngày ngày ở bên cạnh chỉ cho tôi, giúp tôi ôn tập những kiến thức quan trọng, còn chỉnh lại khẩu âm tiếng anh cho tôi.
Vì Tô Như Ý thường xuyên ở bên cạnh, cô ấy giúp tôi học, tôi an ủi tâm trạng cô ấy, mỗi ngày còn cùng cô ấy bày trò, quan hệ của chúng tôi ngày càng tốt, thật sự giống một đôi chị em ruột.
Bố mẹ ruột thấy Tô Như Ý thật lòng giúp tôi, cũng ngày càng hiểu chuyện, cộng với việc tôi thường xuyên nói tốt cho cô ấy thì bắt đầu thay đổi ánh nhìn về cô ấy.
Đặc biệt là mẹ ruột, trước đó bà ấy thường làm như không thấy Tô Như Ý, bây giờ đã có thể nói vài câu với cô ấy, mặc dù giọng điệu như giải quyết những chuyện hàng ngày nhưng ít ra cũng đã có tiến bộ.
Đương nhiên ngoài những chuyện này ra thì không còn gì khác, cuộc sống cũng không phải sảng văn, cho dù tôi liều mình học tập thì vẫn không đuổi kịp các bạn học như cũ, vì điểm xuất phát của tôi cách họ rất xa.
Bố mẹ ruột thấy tôi liều mình như vậy thì vừa vui vừa đau lòng, ngày đêm ở bên cạnh tôi. Không hiểu sao chuyện này khiến tôi cảm thấy hơi áp lực, trong lòng chỉ mong có thể nâng cao được thành tích.
Tôi cho rằng thành tích của bản thân tiến bộ thì bố mẹ ruột mới có thể thay đổi cách nhìn về bố mẹ nuôi, từ đó mới không chuyển sự oán giận với bố mẹ nuôi lên người Tô Như Ý.
Đúng lúc này, ủy viên học tập của lớp lại chủ động muốn giúp tôi ôn tập, đây đúng là buồn ngủ được đưa gối.
Thành tích của ủy viên học tập rất tốt, lúc nào cũng đứng nhất toàn trường, có cậu ấy giúp, chẳng phải tôi có thần giúp rồi sao?
Quả nhiên, có sự giúp đỡ của ủy viên học tập, tôi ngày càng tiến bộ.
Tôi vô cùng cảm kích, thường xuyên tự làm vài thứ tặng cho cậu ấy, ví dụ như tự tay làm châu chấu từ cỏ, chong chóng tre và súng cao su mà con trai thích.
Gia thế của ủy viên học tập rất tốt, cũng không thiếu thứ gì, tôi tự mình làm đồ chơi tặng cậu ấy, chắc chắn cậu ấy chưa từng thấy qua.
Tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn sẽ cảm động gần chết, sau này chắc chắn sẽ càng giúp tôi học tập hơn.
Cũng không hiểu sao có một số nữ sinh trong lớp bắt đầu vô tình hoặc cố ý nhắm vào tôi, mấy chiêu trò của con gái vừa độc ác vừa ngây thơ, tôi cảm thấy vô cùng phiền phức!
Tôi than vãn với Tô Như Ý, nói là con gái ở thành phố thật ghê gớm, chắc chắn là các cô ấy thấy thành tích của tôi có tiến bộ nên ghen tị với trí thông minh của tôi, sợ tôi vượt qua mình nên mới ghim thù tôi.
Tô Như Ý mỉm cười dịu dàng, cười lấy bài làm bị lỗi của tôi ra trước mặt, chân thành nói: “Có lẽ là những bạn học kia không phải đang ghen tị với IQ của em mà là ghen tị vì ủy viên học tập hay tiếp xúc với em cũng nên?”
Tôi làm như cúi đầu nhìn bài tập bị sai, không dám ngẩng đầu lên, tai cũng dần đỏ.
Ủy viên học tập rất đẹp trai, nụ cười hiền lành, thành tích lại tốt, so với con cưng của trời còn nổi bật hơn, mặc dù tôi biết bản thân không xứng với cậu ấy nhưng lại không khống chế được bản thân mà có những cảm xúc mơ hồ nào đó.
Tô Như Ý thở dài, cô ấy xoa đầu tôi, sao đó lại nhéo vành tai đỏ bừng của tôi, làm như đang nói đùa: “Haiz, em gái ngốc của chị trưởng thành rồi, có tình cảm của thiếu nữ rồi.”
Tôi nghe xong lập tức đỏ mặt, kéo tay cô ấy ra, luôn miệng phủ nhận: “Làm gì có, chị đừng có nói lung tung! Còn nữa, bạn học Tô Như Ý, đừng tưởng rằng chị với em thân thiết mà chị có thể xoa đầu em!”
Tô Như Ý căn bản không nghe, lại xoa đầu tôi một lúc nữa rồi chuyển qua bóp mặt, bóp rất nhiều, sau đó còn xoa nắn: “Em gái ngốc, chị cảm thấy ủy viên học tập không tốt, nhân phẩm không tốt, em đừng có tin tưởng cậu ta quá.”
Tôi hiếm khi nhăn nhó, vô cùng mất tự nhiên “ừm” một tiếng, căn bản không để lời cô ấy nói vào lòng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.