Giáo viên chủ nhiệm lườm cô ta một cái, bực bội nói: “Em vừa đủ điểm qua kỳ thi vừa rồi, hơn được có một điểm mà cũng dám xung phong?
“Còn nữa, Tô Trúc Trúc rất xinh đẹp. Em ấy cao, da trắng, mắt to sáng.”
“Thôi, Trúc Trúc chuẩn bị tốt nhé, có vấn đề gì thì lên văn phòng tìm cô.”
Cô giáo vừa nói xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi mím môi, hơi căng thẳng.
Các bạn trong lớp như mới nhận ra sự thay đổi của tôi, kinh ngạc: “Đây là Tô Trúc Trúc sao? Trông còn xinh hơn cả Trình Tuyết nữa.”
“Quả nhiên kiểu tóc và khí chất quan trọng thật. Bây giờ cô ấy rạng rỡ hẳn, khác hoàn toàn với trước đây.”
“Nếu lúc trước cô ấy tỏ tình với Giang Lâm với vẻ ngoài này, chắc chắn không bị cười nhạo đâu.”
“Không biết Giang Lâm có hối hận không nhỉ.”
Sau khi đoạn phim tuyên truyền được phát, ngày càng có nhiều người đến lớp tôi để xem tôi.
Tôi cảm thấy hơi không quen, lúc vặn nắp chai nước thì lỡ làm nước nóng đổ lên tay.
Giang Lâm bước đến, cố tình nói bằng giọng nịnh nọt: “Để tôi giúp cậu nhé, sao lại vụng về thế này?”
Tôi nhíu mày từ chối.
Phát điên cái gì vậy? Sao lại nói chuyện kiểu này?
Bên cạnh, Vệ Minh Lễ khẽ cười: “Mỗi người có hai trái tim, nhưng một số người vì hành động lố lăng của mình mà mất đi một trái*, vì quá ghê tởm.”
*Ám chỉ rằng vì những hành động kỳ lạ hoặc không đúng mực của người khác, họ “mất đi một trái tim”. Ở đây, không phải mất trái tim thật sự, mà ý là “mất đi sự thiện lương hoặc tình cảm”.
“Trúc Trúc, cậu thấy có đúng không?”
Tôi không nhịn được cười.
Mặt Giang Lâm lập tức đen lại.
Tiết thể dục hôm nay, sau khi tập trung, giáo viên cho tự do hoạt động.
Tôi và Vệ Minh Lễ tìm một chiếc ghế dài để ngồi.
Tôi tò mò hỏi: “Sao vết bầm trên mặt cậu lâu lành thế?”
Vệ Minh Lễ ngừng lại một chút, hờ hững nói: “Có lẽ vì bị thương khá nặng.”
Tôi vẫn thấy hơi kỳ lạ, nhưng không hỏi thêm, sợ lại gợi lên chuyện buồn của cậu ấy.
Nghĩ một lát, tôi nói: “Để tôi đi mua nước cho cậu, cậu ngồi đây chờ nhé.”
Khi tôi quay lại, thấy một nam sinh ném quả bóng rổ về phía Vệ Minh Lễ.
Tôi nín thở, may mà cậu ấy phản xạ nhanh, kịp né tránh.
Người kia nhặt bóng, chạy mất mà không nói một lời xin lỗi.
Tôi nhận ra đó là người trong nhóm của Giang Lâm.
Tôi vội chạy đến bên Vệ Minh Lễ: “Cậu không sao chứ?”
Cậu ấy cúi mắt, nói nhỏ: “Không sao. Đây không phải lần đầu tiên họ nhắm vào tôi.”
Tim tôi thắt lại, nghĩ đến những ngày trước đây tôi bị cô lập.
Nếu không có Vệ Minh Lễ, tôi làm sao thay đổi nhiều đến vậy.
Giờ cậu ấy gặp khó khăn, sao tôi có thể làm ngơ?
Tôi nghiêm túc hỏi: “Trừ lần Giang Lâm và bọn họ bắt nạt cậu trong nhà vệ sinh, còn lần nào nữa không?”
Cậu ấy không trả lời, chỉ cười tự giễu: “Tôi vừa xấu vừa què, có lẽ không đáng để ai thích đâu…”
Tim tôi run lên.
Tôi vội vàng nói: “Sao lại thế! Không ai có thể tốt hơn cậu!”
Cậu ấy khẽ nói: “Trúc Trúc, cậu đừng an ủi tôi nữa.”
Tôi càng sốt ruột, giọng bất giác cao lên: “Thật mà! Tôi thật sự rất thích cậu!”
Lập tức, ánh mắt của những người khác trên sân đều đổ dồn về phía tôi.
Nhận ra mình vừa nói gì, mặt tôi đỏ bừng, lúng túng muốn giải thích.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt lấp lánh của Vệ Minh Lễ, tôi bỗng chùn bước, lí nhí nói: “Ý tôi là… cậu xứng đáng được yêu quý.”
Sau đó, tôi đưa cho cậu lon soda vị cam mà mình đã cố ý mua. “Cho cậu này, là loại soda cam cậu thích.”
Đôi mắt cậu ấy ánh lên những tia sáng lấp lánh, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cảm ơn, Trúc Trúc.”
Tôi đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tựa như có một chú nai con đang nhảy loạn bên trong.
12.
Tôi và Vệ Minh Lễ đang ngồi trò chuyện trên ghế dài thì Giang Lâm bước về phía tôi.
Trên chân cậu ấy là đôi giày tôi từng tặng.
Giang Lâm dừng lại trước mặt tôi, nói: “Tô Trúc Trúc, tôi đã chia tay với Trình Tuyết rồi.”
Tôi lạnh nhạt đáp: “Ồ.”
Cậu ấy im lặng một lúc, rồi hỏi: “Cậu không có gì muốn nói sao?”
Tôi bắt đầu thấy khó chịu, ngước lên nhìn vào mắt Giang Lâm, mất kiên nhẫn nói: “Liên quan gì đến tôi?”
Giang Lâm trưng ra vẻ mặt tổn thương, nói: “Cậu thay đổi nhiều như vậy, chẳng phải vì tôi sao?
“Tôi thừa nhận, giờ đây tôi bị cậu thu hút. Tôi sẵn sàng cho cậu một cơ hội.”
Tôi nhíu mày, đáp: “Đừng tự cao quá.”
Vệ Minh Lễ khẽ cười nhạt: “Trúc Trúc vốn đã rất tốt, bây giờ cô ấy còn tốt hơn là nhờ vào chính cô ấy.
“Trong mắt tôi, Trúc Trúc dù thế nào cũng là người tuyệt vời nhất.”
Khóe môi tôi bất giác cong lên.
Khi bắt gặp ánh mắt của Giang Lâm, tôi khựng lại, rồi nói: “Giang Lâm, tôi không cần.”
Giang Lâm tức giận: “Cậu thích tên què trà xanh này sao?”
Tôi cau mày, không vui đáp: “Giang Lâm, sao cậu lại công kích cá nhân? Có phải bình thường cậu vẫn bắt nạt cậu ấy không?
“Còn nữa, Vệ Minh Lễ có phải người như cậu nói hay không, tôi tự biết. Cậu không được nói cậu ấy như vậy.
“Quả bóng rổ lúc nãy là do nhóm của cậu ném phải không? Các cậu quá đáng lắm rồi!”
Giang Lâm tức đến đỏ ngầu mắt, nắm chặt tay lại.
Tôi nhìn cậu ấy, cảnh giác nói: “Cậu bình tĩnh lại đi, đánh người là phạm pháp đấy.”
Vệ Minh Lễ nhẹ giọng nói: “Thôi đi, có lẽ tôi chỉ là kiểu người khiến người khác chán ghét thôi.”
Nói rồi, cậu ấy xoay người, định bước đi.
Tôi trừng mắt nhìn Giang Lâm: “Giang Lâm, cậu đừng quá đáng quá!”
Nói xong, tôi quay người định đuổi theo Vệ Minh Lễ thì bị Giang Lâm nắm lấy cổ tay.
Cậu ấy đột nhiên xìu xuống, khẽ nói: “Cậu biết đấy, trước kia ở bên cậu, tôi sẽ bị người ta cười nhạo, nên tôi rút lui.
“Giờ cậu đã xinh đẹp, vui vẻ, tại sao không muốn ở bên tôi nữa?”
Tôi cắt ngang lời cậu ấy: “Cậu không thấy mình nói những lời này thật nực cười sao?”
Nói xong, tôi vội chạy theo Vệ Minh Lễ. Dù vậy, cậu ấy vẫn chưa đi được bao xa.
Giang Lâm nhìn theo bóng lưng tôi, khẽ nói: “Tôi thích cậu lâu như vậy, cuối cùng lại chờ được đến lúc này… Tôi hối hận rồi.”
13.
Kỳ thi đại học đã có kết quả, tôi và Vệ Minh Lễ đều làm rất tốt.
Trường yêu cầu học sinh trở về để tư vấn chọn nguyện vọng.
Khi tôi đến gần cổng trường, gặp Giang Lâm.
Thấy tôi, mắt cậu ấy sáng lên, vội chắn trước mặt tôi.
“Trúc Trúc, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tôi nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn: “Giang Lâm, chúng ta chẳng còn gì để nói đâu.”
Cậu ấy có vẻ thất vọng, nhưng vẫn hy vọng: “Trúc Trúc, lần này tôi thi không tốt, bỏ lỡ mấy câu hỏi lớn… Cậu có thể cùng tôi chọn một trường đại học không?
“Tôi hứa sẽ đối xử tốt với cậu, khi đó chúng ta sẽ là cặp đôi đẹp nhất trường!”
Tôi ngạc nhiên: “Đầu cậu có vấn đề à?
“Lúc nước rút quan trọng nhất, cậu với Trình Tuyết cứ dính lấy nhau mà không học hành, đó là lựa chọn của cậu.
“Bây giờ cậu muốn kéo tôi xuống nước? Trong mắt cậu, tôi ngốc đến mức đó sao?”
Ánh mắt Giang Lâm tối sầm lại: “Cậu định chọn cùng trường với Vệ Minh Lễ phải không?”
Tôi cười nhạt: “Chuyện đó liên quan gì đến cậu? Cậu có biết vị trí của mình là gì không? Trong mắt tôi, cậu chẳng là gì cả.”
Giang Lâm vừa xấu hổ vừa tức giận: “Trúc Trúc, sao cậu có thể…”
“Dừng, dừng lại!”
Tôi vội giơ tay: “Đừng gọi tôi là Trúc Trúc, chúng ta không thân thiết đến mức đó.”
Cậu ấy định nói gì đó, nhưng Trình Tuyết xuất hiện.
Thấy tôi và Giang Lâm, cô ta lập tức xông tới: “Tô Trúc Trúc, cậu đang nói gì với Giang Lâm vậy?”
Tôi cười nhạt: “Trình Tuyết, cậu đến đúng lúc. Giang Lâm thi rớt thảm hại.
“Cậu cũng đâu có học giỏi gì, hay hai người cùng nhau học lại đi, còn có thể thành cặp đôi lãng mạn nhất lớp luyện thi.”
Trình Tuyết đỏ mặt tức giận: “Cậu nghĩ cậu thi tốt thì có thể mỉa mai tôi sao?”
Tôi chỉ mỉm cười rồi quay lưng rời đi.
Phía sau, Trình Tuyết và Giang Lâm vẫn đang giằng co, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Khi tôi vào lớp, Vệ Minh Lễ đã ngồi sẵn ở chỗ.
Tôi và cậu ấy chọn trường cách nhau chỉ một con phố, gặp nhau rất thuận tiện.
Lớp trưởng nghe tôi nói về nguyện vọng của mình, trầm trồ: “Không tồi chút nào, Trúc Trúc. Trường đó khó vào lắm, nhưng cậu đủ khả năng.”
Rồi cậu ta ghé tai tôi, nói nhỏ: “Tôi vừa nghe nói Giang Lâm đang hỏi giáo viên về việc học lại, Trình Tuyết cũng đang làm loạn đòi học cùng.
“Giang Lâm thi rớt còn có thể cố gắng thêm, nhưng Trình Tuyết thì học lại để làm gì? Điểm của cô ta sao mà vào nổi đại học?”
Tôi thản nhiên đáp: “Dù sao cũng ghép được thành cặp đôi học lại rồi.”
Lớp trưởng giơ ngón cái: “Cậu nói đúng là hay!”
Vệ Minh Lễ khẽ cười: “Trúc Trúc bây giờ nói chuyện càng ngày càng cuốn hút.”
Tôi cũng cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Bỗng tôi tò mò hỏi: “Này, từ nãy tôi định hỏi rồi, sao hôm nay cậu lại đeo khẩu trang?”
Đôi mắt Vệ Minh Lễ cong lên: “Đang cảm nhẹ, sợ lây cho cậu.”
Tôi lo lắng: “Trời lạnh rồi, cậu phải chú ý giữ sức khỏe. Đặc biệt là chân, nhớ đắp chăn nhé.”
Cậu ấy khẽ cười: “Trúc Trúc thật quan tâm tôi.”
Giọng nói đầy mỉa mai của Trình Tuyết vang lên:
“Chà, thi xong rồi đúng là khác thật, công khai thế này cơ đấy.”
Tôi nhíu mày: “Cậu bị bệnh à? Không biết nói chuyện cho đàng hoàng sao?”
Cô ta lườm tôi một cái, nhưng khi nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm bước vào cửa, ánh mắt liền thay đổi.
Cô giáo bước vào, Trình Tuyết ngay lập tức lớn tiếng: “Cô ơi, đúng lúc quá! Tô Trúc Trúc có tin vui muốn chia sẻ với mọi người!
“Tô Trúc Trúc và Vệ Minh Lễ vừa công khai hẹn hò rồi!”
Mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi. Trình Tuyết càng đắc ý nói thêm: “Chỉ có điều, Vệ Minh Lễ chân đi không thuận, mặt mũi cũng chẳng đẹp đẽ gì. Hy vọng Tô Trúc Trúc đừng thay lòng đổi dạ nhé.”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ: “Ý em là gì?
“À, đúng rồi, tài liệu này em xem qua đi. Nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ nộp lên.”
Vệ Minh Lễ đứng dậy, tháo khẩu trang, bước lên hai bước nhận lấy tài liệu từ tay cô giáo.
“Để em xem ạ.”
Cả lớp đồng loạt mở to mắt, kinh ngạc.
Tôi nhìn thấy dáng đi bình thường và gương mặt rõ ràng, điển trai của cậu ấy, hoàn toàn bất ngờ.
Trình Tuyết cũng há hốc mồm: “Cậu không phải què! Cũng không xấu xí!”
Vệ Minh Lễ điềm tĩnh nói: “Điều đó có quan trọng không? Tôi chỉ quan tâm đến suy nghĩ của Trúc Trúc thôi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.