Hình như chân trái có vấn đề, cậu ấy đi tập tễnh.
Cậu ấy nhìn tôi chăm chú: “Bạn đang nghĩ gì vậy?”
Tôi vội nói lời cảm kích: “Tôi chỉ nghĩ bạn thật tốt, rõ ràng bản thân cũng bị thương, còn cố gắng chịu đau để giúp đỡ tôi.
“Thật sự cảm ơn bạn. Nếu không có bạn, chắc giờ tôi vẫn đang ngồi dưới cầu thang tìm kính.”
Cậu ấy nhướng mày: “Không ghét bỏ?”
Tôi cuống quýt: “Làm sao lại ghét được? Tôi chỉ sợ đã làm phiền bạn thôi.”
Cậu ấy khẽ nhếch môi cười: “Không phiền đâu.”
6.
Hôm sau, khi đến lớp, giáo viên chủ nhiệm dẫn theo cậu ấy bước vào.
Cô giáo vỗ bàn nói: “Trật tự nào, đây là học sinh mới chuyển đến.
“Trong lớp chỉ còn chỗ cạnh Tô Trúc Trúc là trống, Vệ Minh Lễ, em ngồi vào đó đi.”
Có bạn học nhỏ giọng thì thầm: “Bên cạnh heo đất bốn mắt lại thêm một thằng què, lớp mình là bãi rác à, ai cũng nhận?”
“Nhỏ tiếng thôi, mặt mày cậu ta bầm dập thế kia, không chừng là dân đầu gấu đấy, chọc giận thì phiền lắm.”
“Sợ gì, chỉ là một thằng què thôi mà.”
Vệ Minh Lễ không nói gì, ánh mắt lạnh lùng liếc qua họ.
Người nói xấu lập tức im bặt, chỉ dám dùng ánh mắt biểu đạt sự bất mãn.
Tôi khẽ chào cậu ấy, Vệ Minh Lễ khẽ gật đầu đáp lại.
Ngày tháng trôi qua yên bình, tôi và Vệ Minh Lễ cũng trở nên thân thiết hơn.
Tôi thường mang bánh bao do bà nội làm cho cậu ấy, đôi khi cậu ấy cũng mang vài món ăn vặt cho tôi.
Chỉ là, thỉnh thoảng tôi có cảm giác lành lạnh sau lưng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Giang Lâm.
Thời tiết dạo này trở lạnh, Vệ Minh Lễ bị cảm.
Hôm nay cậu ấy uống thuốc thì phát hiện hết nước, trong lớp cũng vừa hết sạch chai nước suối.
Tôi tự nguyện giúp cậu ấy đi mua nước.
Nhưng khi tôi trở về từ căng tin, lại không thấy cậu ấy đâu. Tôi nhíu mày.
Đi đâu rồi? Không phải bảo chờ tôi mang nước về sao?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi không thể ngồi yên được nữa.
Có vài bạn học đang thì thầm: “Này, tôi vừa thấy thằng què đó bị Giang Lâm chặn trong nhà vệ sinh đấy.”
Tôi giật mình, tim thắt lại, lập tức lao đến nhà vệ sinh.
Đến cửa thì có chút do dự… đây là nhà vệ sinh nam…
Đúng lúc này, bên trong phát ra tiếng động lớn, kèm theo âm thanh đồ vật rơi xuống đất.
Tôi không quan tâm nữa, lập tức xông vào.
“Vệ Minh Lễ!”
Vệ Minh Lễ nghe thấy tiếng tôi, nhướn mày, ngay lập tức buông nắm đấm chuẩn bị đáp trả lại.
Cảnh tượng đầu tiên tôi nhìn thấy khi bước vào là Giang Lâm đẩy mạnh Vệ Minh Lễ một cái.
Giang Lâm còn giơ nắm đấm lên.
Tôi mở to mắt, nhanh chóng lao qua che chắn trước Vệ Minh Lễ.
Cả người tôi run lên vì sợ hãi, chờ rất lâu nhưng nắm đấm không rơi xuống.
Phía sau tôi, Giang Lâm lạnh lùng nói: “Tô Trúc Trúc, cậu bảo vệ cậu ta như thế sao?”
Tôi hoàn hồn, không biết lấy đâu ra can đảm, quay người lại và tát mạnh một cái vào mặt Giang Lâm.
“Giang Lâm, cậu quá đáng rồi!”
7.
Cả căn phòng im phăng phắc, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Giang Lâm kinh ngạc: “Tô Trúc Trúc, cậu điên rồi sao? Vì cậu ta mà đánh tôi?”
Thực ra tôi rất sợ, tay còn đang run rẩy.
Nhưng đột nhiên, Vệ Minh Lễ nắm chặt lấy tay tôi, như thể tiếp thêm sức mạnh cho tôi.
Tôi trừng mắt nhìn Giang Lâm, giận dữ nói: “Giang Lâm, cậu ghét tôi, bắt nạt tôi thì cũng được, nhưng tại sao lại bắt nạt Vệ Minh Lễ?
“Cậu có thể đối xử tệ với tôi, nhưng không được động đến Vệ Minh Lễ! Nếu không ưa tôi, thì cứ nhằm vào tôi mà đến!”
Giang Lâm sầm mặt: “Gì chứ, chỉ vì cậu ta là bạn cùng bàn mà cậu bảo vệ đến vậy sao?”
Tôi mím chặt môi: “Vệ Minh Lễ là người tốt, sao có thể giống như cậu nói được?”
Giang Lâm đột nhiên trông như bị đả kích nặng nề.
Cơ thể cao lớn của Vệ Minh Lễ bỗng nghiêng xuống, tôi lập tức đỡ lấy cậu ấy.
Tôi hoảng hốt hỏi: “Sao vậy? Có phải bị thương nặng lắm không?”
Cậu ấy uể oải nói: “Vết thương hơi đau một chút.”
Giọng tôi như sắp khóc: “Tôi, tôi đưa cậu đến phòng y tế kiểm tra. Sao họ có thể đánh người như vậy? Chúng ta sẽ mách giáo viên.”
Vệ Minh Lễ cười mỉm, liếc nhìn Giang Lâm đang sầm mặt: “Trúc Trúc, may mà cậu đến, nếu không tôi biết phải làm sao đây.”
Những người khác thấp giọng mắng hai câu, định chặn lại nhưng bị Giang Lâm lạnh lùng ngăn cản.
“Để bọn họ đi.”
Tôi dìu Vệ Minh Lễ đến phòng y tế.
Bác sĩ nhíu mày: “Sao mà người cậu đầy cả vết thương mới lẫn cũ thế này?”
Sau khi xử lý xong, bác sĩ rời đi, để lại tôi và Vệ Minh Lễ trong phòng.
Nước mắt tôi lăn dài từng giọt lớn.
“Đều là lỗi của tôi. Bọn họ ghét tôi, bắt nạt tôi. Việc cậu làm bạn cùng bàn với tôi đã khiến cậu bị liên lụy rồi.
“Tôi sẽ chuyển chỗ, đừng ghét tôi, được không?”
Vệ Minh Lễ lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi, nói: “Tôi không ghét cậu. Sao họ lại ghét cậu chứ?”
Tôi khẽ nói: “Họ đều gọi tôi là heo đất bốn mắt.”
“Vì tôi tự ti, nhạy cảm, u ám và xấu xí, khiến người ta bực mình.”
Vệ Minh Lễ dừng lại, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của tôi, để lộ trán trắng mịn.
Tôi ngạc nhiên trước hành động của cậu ấy, mắt chớp chớp, lông mi còn vương nước mắt.
Vệ Minh Lễ mỉm cười: “Cậu rất đẹp.
“Làn da trắng trẻo, mắt to. Cậu trông giống như tên của mình vậy, rất đẹp, chỉ là khóc đến hoa lê đái vũ, khiến người khác đau lòng thôi.”
Tôi ngẩn người.
Lần đầu tiên, có người nói tôi đẹp.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net8.
Đêm đó, ánh đèn rực rỡ, trăng sáng sao thưa.
Tôi nằm trên giường, không tài nào ngủ được, trong đầu cứ văng vẳng lời Vệ Minh Lễ nói.
Bỗng nhiên, tôi ngồi bật dậy, lấy kéo từ ngăn kéo ra, đứng trước gương, quyết tâm cắt ngắn mái tóc mái của mình.
Hôm sau là cuối tuần, bà dẫn tôi đến bệnh viện mắt làm phẫu thuật cận thị bằng phương pháp Femto-LASIK.
…
“Trúc Trúc, tôi mang cho cậu bánh mochi trà xanh, cậu nói tuần trước muốn ăn mà.”
Tôi ngẩng lên nhìn Vệ Minh Lễ, nhận lấy bánh mochi, nở nụ cười: “Cảm ơn cậu, cậu vẫn nhớ à.”
Vệ Minh Lễ hơi sững lại, sau đó nhếch môi cười: “Kiểu tóc này rất hợp với cậu.”
Tôi hơi đỏ mặt: “Là tôi tự cắt đó.”
Cậu ấy khen: “Kỹ năng tốt lắm, trông mắt cậu sáng hơn hẳn.
“Kính đâu rồi? Là phẫu thuật hôm cuối tuần à?”
Tôi gật đầu: “Là phẫu thuật Femto-LASIK, hôm đó làm xong tôi đã nhìn rõ được rồi.”
Cậu ấy chống tay lên cằm: “Mặc dù đeo kính trông có cảm giác học thức, nhưng bỏ kính ra thì lại đáng yêu tinh nghịch hơn.”
Mặt tôi nóng bừng, vội xua tay: “Đừng khen nữa, khen nữa tôi sẽ tự kiêu mất.”
“Dạo này trời lạnh, tôi mang cho cậu một cái chăn nhỏ, lạnh thì có thể đắp chân.”
Cậu ấy nhướng mày, cười như không cười: “Lo lắng cho chân tôi à?”
Tôi sợ cậu ấy hiểu lầm, vội giải thích: “Tôi đọc trên mạng… nói rằng lạnh quá thì không tốt.”
Vệ Minh Lễ cười khẽ: “Cảm ơn bạn cùng bàn, cậu chu đáo thật.”
Tự nhiên tôi cảm thấy trong lòng có chút khác lạ, chỉ cười ngại ngùng.
Trong buổi chào cờ, vì chuyện hôm thứ Sáu, Giang Lâm và mấy người bạn lần lượt lên đọc kiểm điểm.
Khi tan họp, Giang Lâm kéo mạnh tôi lại.
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi, nói: “Vệ Minh Lễ không phải người tốt, cậu ta chỉ là một tên đàn ông giả tạo thôi!”
Tôi nhíu nhíu mày: “Có phải các cậu ra tay trước không?”
Cậu ấy nghiến răng: “Đúng, nhưng mà…”
Tôi ngắt lời: “Giang Lâm, đừng diễn nữa, cậu nghĩ cậu là người tốt lắm sao?
“Vệ Minh Lễ tốt hơn cậu gấp ngàn lần, đừng nói xấu cậu ấy nữa.”
Giang Lâm tức điên: “Cậu thiên vị cậu ta đến vậy sao? Còn vì cậu ta mà thay đổi bản thân?”
Hình tượng hiện tại của tôi đã khác xa với biệt danh heo đất bốn mắt trước đây, tính cách cũng dần cởi mở hơn.
Điều này đều nhờ sự động viên và quan tâm của Vệ Minh Lễ.
Tôi bình tĩnh nói: “Vệ Minh Lễ xứng đáng.”
9.
Vì vấn đề ở chân, Vệ Minh Lễ không tham gia buổi chào cờ và tập thể dục buổi sáng.
Khi tôi quay về lớp, thấy cậu ấy vẻ mặt uể oải, ánh mắt chăm chú nhìn xuống chân mình, không biết đang nghĩ gì.
Tôi vội vàng tiến lại gần, lo lắng hỏi: “Cậu sao thế? Chân lại đau à?”
Vệ Minh Lễ khẽ đáp: “Ừm, dạo này trời mưa rồi chuyển lạnh, có hơi đau một chút.
Nghe giọng cậu ấy hơi khàn, tôi lo lắng nói: “Trong túi tôi có ibuprofen, cậu uống một viên đi.”
Nói xong, tôi định đi lấy nước nóng cho cậu ấy thì bị cậu nắm lấy tay.
“Tôi vừa ngồi một mình, lại nghĩ đến chân bị thương, cảm giác đau càng thêm đau.
“Đừng phiền phức nữa, cốc của cậu không phải có nước nóng sao? Rót cho tôi một chút là được rồi.”
Không xa đó, Giang Lâm nhìn chúng tôi, cười nhạo hai tiếng, vẻ mặt đầy khinh miệt.
Tôi nhíu mày.
Đột nhiên, Vệ Minh Lễ nghiêng người dựa vào tôi, lông mi khẽ run rẩy.
Tôi bối rối lấy chăn đắp cho cậu ấy, nói: “Sao thế? Đau lắm sao? Để tôi xoa chân cho cậu nhé?”
Giang Lâm sầm mặt, tiến lên nắm lấy tay tôi, nghiến răng nói: “Tô Trúc Trúc! Cậu không được xoa chân cho cậu ta!”
Vệ Minh Lễ lại nắm tay còn lại của tôi, cả người trông càng yếu đuối hơn: “Trúc Trúc, tôi đau quá, cậu giúp tôi được không?”
Bạn của Giang Lâm vừa đi qua, kinh ngạc nói: “Làm sao vậy? Cậu tự nhiên kéo heo đất bốn mắt làm gì?”
Trình Tuyết cũng khó chịu lên tiếng: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Khuôn mặt yếu đuối của Vệ Minh Lễ lập tức trở nên lạnh lùng: “Cậu vừa gọi Trúc Trúc là gì?”
Người kia hùng hồn đáp: “Heo đất bốn mắt đấy, cô ta vừa quê vừa ngốc, tôi vẫn gọi thế mà, có vấn đề gì sao?”
Tôi giật tay khỏi Giang Lâm, lườm cậu ta một cái, sau đó quay sang Vệ Minh Lễ, vỗ nhẹ vai cậu trấn an:
“Thôi bỏ đi, vào học rồi.”
Vệ Minh Lễ nhìn người kia với ánh mắt lạnh lùng, nói:
“Mặt bánh bao lồi lõm của cậu treo hai con mắt ti hí, cả người toàn mỡ như lợn mà cũng dám coi thường người khác à?
“Trúc Trúc rất xinh đẹp, thành tích luôn đứng đầu lớp. Cậu mù à?”
Người kia tức giận, lập tức chửi bậy, định ra tay.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm xuất hiện, quát lớn: “Lớp mình là lớp ồn nhất khối đấy à?
“Các em làm gì vậy! Giang Lâm, lại là em! Sáng nay vừa kiểm điểm xong đã quên rồi sao?”
Cả nhóm Giang Lâm bị giáo viên gọi lên văn phòng.
Tôi thở dài: “Cậu ta thích nói thì cứ để cậu ta nói, tôi không để tâm đâu.”
Vệ Minh Lễ nghiêm túc đáp: “Trúc Trúc, tôi không muốn người khác bắt nạt cậu.”
Tôi thấy lòng mình mềm lại, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu đã bênh vực tôi.”
Cậu ấy cụp mắt xuống, khẽ mỉm cười.
10.
Hôm sau, khi vào lớp, nhóm của Giang Lâm xuất hiện với gương mặt sưng tím, người hôm qua gọi tôi là heo đất còn đi cà nhắc.
Tôi thì thầm với Vệ Minh Lễ: “Chắc chắn họ bị ăn đòn vì cái miệng rồi.”
Cậu ấy nhướng mày: “Sao cậu biết?”
Khóe môi tôi cong lên một chút: “Tôi đoán thôi. Bọn họ lúc nào cũng nói năng khó nghe, lần này chắc là đụng trúng ván sắt rồi.”
Vệ Minh Lễ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Lát sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào: “Chiều nay trường chúng ta quay một đoạn phim tuyên truyền, mỗi lớp sẽ cử một đại diện xuất hiện.
“Tô Trúc Trúc, em học giỏi, em đại diện lớp mình nhé.”
Trình Tuyết lập tức phản đối: “Thưa cô, hình ảnh của Tô Trúc Trúc không tốt lắm, cậu ấy mà lên hình thì sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh lớp mình. Hay để em đi thay nhé, em vừa xinh đẹp lại học khá.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.