(13)
“Anh đang nói về tôi đấy à?”
Tôi sợ đến nỗi suýt rớt đầu ra luôn, vèo một cái bay ra ngoài cửa sổ rồi lại quay trở vào.
Tôi bay vòng quanh anh ta một vòng, sau đó giơ tay ra, tát nhẹ vào mặt anh ta một cái.
“Nhìn xem, không chớp mắt lấy một cái. Chắc anh ta không thấy mình đâu.”
“Ta biết cô ở đây, cô ma nhỏ.”
Trời ơi, lần này đầu tôi thật sự rớt mất rồi.
Tôi vội vàng nhặt nó lên gắn lại.
Hình như… anh ta đúng là đang nói về tôi.
Nhưng rõ ràng là anh ta không thể thấy tôi cơ mà.
“Này này này.”
Cũng không thể nghe thấy tôi nói chuyện.
Thẩm Niệm thấy tôi không phản ứng, liền đứng dậy đi vào phòng sách, lục lọi trong giá sách một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy cuốn “Phía sau tôi có một con ma” mà tôi đã giấu kỹ ở góc.
“Ngay cả sách cũng bị cô giấu đi rồi, sao thế, làm điều gì không muốn tôi nhìn thấy à?”
Vừa nói, anh ta vừa mở sách ra.
“Chắc là câu này rồi: ‘Ma quỷ sẽ luôn đeo bám người sống, hút dần dương khí, cho đến khi người sống cạn kiệt mà chết.’”
“Vậy… cô đến để đưa tôi đi phải không, cô ma nhỏ?”
Tôi biết ngay mà, dăm ba cái quyển sách vở, chỉ toàn gây họa!
Tôi hút dương khí thật, nhưng cũng đâu có định hút cạn anh ta đâu! Người bình thường bị ma đè hút chút dương khí, hôm sau ra ngoài tắm nắng là bù lại ngay thôi! Có chết ai đâu.
Trời ơi, bực mình quá!
Cuốn sách này viết toàn điều bậy bạ, đúng là bôi nhọ chúng tôi mà!
Tôi dồn linh lực, giật lấy cuốn sách từ tay anh ta rồi quăng thẳng vào thùng rác!
“Hừm, thì ra trên đời này thật sự có ma.” Thẩm Niệm nhướng mày, đôi mắt đẹp đẽ pha chút lạnh lùng xem thường.
Anh ta không sợ tôi ư.
Thẩm Niệm đặt cuốn sách xuống, nằm phịch lên giường.
“Đến đây đi, đưa tôi đi. Tôi sớm đã không muốn sống nữa rồi, nhưng tôi không tự kết liễu được. Trong sách viết, người tự tử sẽ không thể gặp được người mà họ muốn gặp.”
Tôi cụp mắt xuống.
Câu này không sai. Tôi… cũng có người muốn gặp nhưng không thể gặp.
Không biết bà ấy sống có tốt không.
“Cô ma nhỏ, hay là cô giúp tôi một tay đi.”
Anh ta nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, yết hầu khẽ di chuyển theo hơi thở.
Thẩm Niệm dang tay ra, như thể đã sẵn sàng không bao giờ hối hận.
“Cô đến đây hút cạn tôi đi, dù sao cô cũng phải hút người khác, hút tôi cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng.”
Nhìn kìa, toàn lời gì đâu không.
Tôi phải làm sao để anh ta biết tôi chỉ đè anh ta thôi, không hút chết được anh ta đâu.
Tôi bay đến trước gương.
Tóc vẫn ổn, quần áo cũng tươm tất, mắt to, cái mũi nho nhỏ, chỉ có điều da mặt và môi hơi nhợt nhạt, nhưng chắc không đến mức dọa chết anh ta.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Từ từ xuất hiện trước mặt anh ta.
Không có vẻ ngạc nhiên như tôi tưởng.
Thẩm Niệm chỉ hơi ngẩn người.
“Tại sao không mặc váy đỏ?” Đó là câu đầu tiên anh ta nói khi thấy tôi.
“Tôi không thích màu đỏ.”
(14)
“Đến đây đi, tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Đôi mắt đẹp của anh ta nhắm lại, đầy quyết tâm.
“À… làm gì cơ?” Tôi bay đến bên cạnh anh ta.
“Không phải cô đến để lấy mạng tôi à, tôi đã sẵn sàng rồi.”
“À, chuyện đó… chúng tôi không lấy mạng.”
“Sao thế? Không phải cô đêm nào cũng bám lấy tôi để hút dương khí à?”
“Tôi chỉ hút một chút thôi… ban ngày anh tắm nắng là bù lại được.”
“Ồ, vậy thì không giống như trong sách viết nhỉ.” Anh ta mở mắt,cánh mắt có chút thất vọng.
“Tại sao, anh muốn chết à?” Tôi nhìn anh ta.
“Không có lý do gì cả.”
Anh ta ngồi dậy, mở ngăn kéo cạnh giường, lục lọi một hồi rồi rút một bức ảnh từ đáy ngăn kéo ra.
Tôi ghé mắt nhìn.
Là ảnh của một cô gái.
Những ngón tay dài của Thẩm Niệm cẩn thận vuốt nhẹ gương mặt trong tấm ảnh.
Cha mẹ Thẩm Niệm đã mất vì bệnh từ rất lâu.
Bao nhiêu năm nay, anh ta chỉ sống cùng cô em gái Thẩm Vi.
Thật không may, ba năm trước, một tai nạn ô tô đã cướp mất Thẩm Vi.
Cái chết của Thẩm Vi khiến cuộc sống của anh ta lại rơi vào bóng tối.
Thẩm Niệm luôn nghĩ rằng chính tay anh đã hại chết Thẩm Vi.
Nếu hôm đó anh ta không cãi nhau với Thẩm Vi, thì cô ấy đã không bỏ nhà đi vì giận dỗi, cũng sẽ không…
Nói đến đây, mắt anh ta đã đỏ ửng.
Anh ta run rẩy cầm bức ảnh, ánh mắt trống rỗng, như thể đang kể về câu chuyện của một người khác.
“Nhiều năm như vậy rồi, con bé chắc chắn vẫn còn hận tôi.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta, thắc mắc:
“Sao anh biết cô ấy hận anh?”
Thẩm Niệm quay đầu lại: “Ba năm rồi, cứ ngủ là tôi lại mơ thấy em ấy nằm trong vũng máu. Giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại mãi.”
“Vậy nên, đó là lý do anh không muốn ngủ?”
“Tôi đã bị mất ngủ nhiều năm rồi, gần như chỉ có dựa vào thuốc mới có thể ngủ được.” Thẩm Niệm chỉ tay về phía lọ thuốc trong ngăn kéo.
Tôi nhìn kỹ vào mắt anh ta, nắm lấy tay anh ta, rồi khẽ ngửi trán anh ta.
Đúng là trên người anh ta có mùi của cô gái trong bức ảnh.
Nhưng mà không đúng lắm, những người chết do tai nạn thường sẽ sớm được siêu thoát.
Ba năm chưa đi, nhất định có lý do khác.
“Trong giấc mơ cô ấy có nói gì với anh không?”
“Không.”
“Vậy tôi sẽ giúp anh một lần.”
“Giúp như thế nào?”
“Tối nay, anh phải mơ thấy cô ấy.”
(16)
Tôi vẫn quyết định giúp Thẩm Niệm.
Chỉ mất nửa năm tu vi thôi mà.
Sau này tôi không kén chọn, hút thêm vài người là bổ sung lại được.
Thẩm Niệm uống mấy viên thuốc rồi chui vào chăn.
Tôi trở lại trạng thái linh hồn, lơ lửng trên đầu anh ta.
Chúng tôi đã thống nhất, khi anh ấy bắt đầu mơ, tôi sẽ tiến vào giấc mơ để xem tình hình.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThẩm Niệm nhắm mắt, thỉnh thoảng gọi tôi mấy tiếng:
“Ma nữ, cô còn ở đó không?”
“Ừ.”
“Cô còn ở đó không?”
“Còn.”
“Ma nữ, đây có phải là giao dịch không? Tôi có thể trả bất kỳ giá nào.”
“Không, ma chúng tôi không giao dịch với người.”
“Ồ, ma nữ, tôi còn chưa biết tên cô.”
“Lâm Vãn, là Vãn trong từ ‘Chúc ngủ ngon’.”
(Vãn trong tên nữ chính là 晚 trong 晚安 /wan’an/)
(17)
Cuối cùng anh ta cũng không nói gì nữa.
Tôi cúi xuống nhìn một cái.
Dáng vẻ khi anh ta ngủ thật đẹp, rất giống cậu thiếu niên tôi từng thích năm mười sáu tuổi.
Nhưng… tôi thề rằng tôi giúp anh ta không phải vì anh ta đẹp trai đâu, mà là vì tôi cảm thấy đồng nghiệp ma của tôi đang gặp khó khăn, tôi phải vào xem thử.
Không lâu sau.
Lông mày Thẩm Niệm nhíu lại, cơ thể bắt đầu căng cứng.
Anh ta đã chìm vào giấc mơ.
Nhìn thấy tinh khí tràn ngập cả căn phòng,
tôi không kiềm chế được mà hít một hơi.
Hô, căng tràn sức sống rồi!
Đến lúc rồi.
Tôi tụ linh lực.
Làm một cú xoay người đẹp mắt, rồi chui vào giấc mơ của anh.
Trước mắt hiện ra một khoảng không đen tối.
Tôi trôi nổi trong đường hầm đen đó một quãng khá dài.
Cuối cùng, phía trước xuất hiện một tia sáng.
Tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng.
Tôi thấy một cô gái đang lau nước mắt, chạy từ trong tòa nhà ra.
Là Thẩm Vi.
Tôi lập tức đuổi theo.
Cô ấy chạy ra khu vườn dưới lầu, ngồi trên ghế khóc một lát.
Sau đó đứng dậy đi về phía khu thương mại đối diện.
Tới trước cửa hàng trang sức, cô ấy dừng lại một chút, rồi quay người bước vào.
Sau đó cô ấy lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền, cẩn thận đưa cho nhân viên quầy.
Cuối cùng, Thẩm Vi bước ra khỏi cửa hàng trang sức, đứng chờ đèn đỏ bên đường.
Bỗng nhiên, một chiếc xe mất lái lao thẳng về phía cô ấy.
Cảnh cuối cùng là Thẩm Vi ngã xuống vũng máu, máu chảy khắp nơi, và trong khoảnh khắc cuối cùng khi cô nhắm mắt lại, Thẩm Niệm xuất hiện trước mặt cô.
May mắn thay, giây phút cuối cùng, cô ấy đã gặp được Thẩm Niệm.
(18)
Tôi đã đến cảnh tượng ám ảnh nhất trong giấc mơ của Thẩm Niệm.
Khung cảnh cứ mãi dừng lại ở đó.
Thẩm Vi nằm trong vũng máu, cơ thể mềm nhũn như bị đập nát, trông như một cục đất sét hỏng.
Cô ấy nằm co quắp trên mặt đất, đôi mắt rỉ máu, trừng trừng nhìn về hướng nhà của Thẩm Niệm.
Chả trách cảnh này khiến Thẩm Niệm sợ đến vậy.
Ngay cả tôi nhìn cũng lắc đầu ngán ngẩm.
Tôi chuyển sang góc nhìn của Thẩm Vi.
Cô ấy nằm trong vũng máu, máu đã che mờ đôi mắt.
Lúc đó, trước mắt cô ấy chỉ là một mảng đỏ ngầu.
Vậy… giây phút cuối cùng…. cô ấy… không thấy được Thẩm Niệm sao?
Tôi tiếp tục theo dõi.
Trong lúc Thẩm Vi hấp hối, trong đầu cô ấy vang lên câu nói của Thẩm Niệm: “Cút đi.”
…Ngạt thở.
Làm ơn, đừng bao giờ nói chữ “cút” với con gái nữa được không?
(19)
“Cô nhìn đủ chưa?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại.
Thẩm Vi đứng thẳng đờ sau lưng tôi, mặt mày u ám, trông rất có phong thái của ác quỷ.
Tôi bĩu môi.
“Sao cô cứ ở đây mãi, không chịu đi đầu thai?”
“Không phải chuyện của cô.”
Ôi, con ma nhỏ này chẳng biết lễ độ gì cả.
Thế là chúng tôi đánh nhau một trận.
Tất nhiên cô ấy không phải đối thủ của tôi.
Dù gì tôi cũng đã gần hai mươi năm đạo hạnh, đánh bại cô nhóc chưa đầy ba năm như cô ta là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bây giờ, cô ấy đang ngồi khóc thút thít, mặt mày bầm dập, vẽ vòng tròn trên đất.
“Này, xin lỗi nhé, tôi hơi mạnh tay chút.”
Cô ấy mếu máo: “Thật là quá đáng, bắt nạt ma yếu.” Nói xong lại bật khóc.
Tôi vừa an ủi vừa kéo cô ấy dậy ngồi trên lề đường.
Tôi kể cho cô ấy nghe về mục đích đến đây hôm nay.
Nói chuyện một hồi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, hóa ra, trong cuộc nói chuyện cuối, hai người bọn họ đều mang theo cảm xúc u uất .
Khi chết đi, cô em nghĩ anh trai vẫn còn đang trách mình.
Anh trai thấy cảnh tượng thảm khốc của em gái, nghĩ rằng bản thân đã hại chết em.
Cả hai đều ôm nỗi đau của riêng mình.
Thẩm Vi vừa khóc vừa nói Thẩm Niệm:
“Anh trai tôi thật đáng ghét, lúc nào cũng dữ dằn.”
“Anh ấy luôn bắt tôi học hành nghiêm túc, không được xem mấy thứ linh tinh đó.”
“Anh ấy còn mắc bệnh sạch sẽ, tối nào cũng phải tắm mới chịu đi ngủ! Cô có biết không, ngay cả mùa đông cũng phải tắm! Anh ấy tắm rồi còn bắt tôi tắm! Bắt phải gội đầu nữa, cô biết mà, con gái mùa đông đều là ba ngày mới gội đầu một lần!”
“Anh tôi…”
Tôi cắt ngang.
“Vậy thì, rốt cuộc hai người cãi nhau vì chuyện gì?”
Thẩm Vi sững sờ.
Mắt tôi sáng lên, chiếc đầu nhỏ thông minh của tôi dường như vừa phát hiện ra manh mối quan trọng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.