(9)
Tôi lùi lại mấy bước.
Một cảm giác sợ hãi dâng lên.
Bởi vì… tôi quá quen thuộc với loại thuốc này.
Khi còn sống, đêm nào tôi cũng phải dùng thuốc này mới ngủ được.
Ngày cuối cùng đó, tôi đã nuốt hết hai lọ, rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sau đó tôi trở thành con ma đè giường.
Chẳng lẽ…
Anh ta cũng…
Đồng tử tôi co lại, kinh hoàng nhìn anh ta.
Này, đừng trở thành đồng nghiệp ma của tôi, tôi đang định tạo gió thổi đổ lọ thuốc của anh ta.
May mà anh ta chỉ lấy ra bốn viên, đây chỉ là liều giúp ngủ thôi.
Phù, thật là dọa chết ma mất.
Người đàn ông uống thuốc xong, gập sách lại, đặt ly nước xuống.
Hạ gối thấp xuống, tìm tư thế thoải mái, từ từ nằm vào chăn.
Wa wa wa!
Anh ta sắp ngủ rồi!
Sau khi nằm xuống người đàn ông từ từ nhắm mắt, hàng mi dài cong theo hơi thở khẽ rung động.
Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào hé mở, ngũ quan tinh xảo, dưới ánh đèn càng thêm tinh tế.
Dần dần, hơi thở của người đàn ông trở nên đều đặn.
Anh ta đã vào giấc ngủ sâu rồi.
Nếu lúc này tôi đè lên người anh ta, tạo ác mộng, trong tình trạng này anh ta rất dễ bị cuốn vào, vì thực sự quá mệt mỏi rồi.
Nhưng không hiểu sao, nhìn khuôn mặt ngủ say của anh ta, tôi lại thấy hơi xót xa.
Tôi không muốn hút tinh khí của anh ta nữa.
“Người đàn ông sạch sẽ, tối nay, tạm tha cho anh.”
Tôi không nên mạo hiểm cố chấp với một người.
Tôi ngước mắt nhìn chân trời.
Đêm nay không thể kén chọn nữa, tôi định tìm đại ai đó để hút.
Đang định bay đi.
Đột nhiên, tôi bị một lực hút giữ chặt cơ thể.
Lực hút này quá mạnh, khiến tôi không thể cử động.
Tôi sẽ dịch sang tiếng Việt, giữ nguyên bối cảnh hiện đại và xưng hô là tôi – anh ta:
(10)
Tôi được bao bọc trong nguồn lực này.
Thơm ngọt và đậm đà.
Tôi hít một hơi thật sâu, đã lâu rồi mới được thế này.
Sinh khí mạnh mẽ của người sống.
Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp được nguồn sinh khí mãnh liệt đến vậy.
Lần cuối cùng tôi gặp phải là… lần trước.
Thật dễ chịu, tôi vui vẻ lăn lộn, bơi lội, lơ lửng trong nguồn lực này, cảm thấy từng ngóc ngách trong cơ thể đều được thư giãn.
Tôi ngáp một cái thỏa mãn, bỗng nhiên, hình như tôi nhớ ra điều gì đó.
Không đúng.
Tôi đâu có đè anh ta, cũng không gây ác mộng cho anh ta.
Vậy sao nguồn sinh khí mãnh liệt này lại được kích hoạt?
“Đừng… đừng… đừng đi…”
Bên tai vang lên tiếng mê sảng của người đàn ông.
Tôi quay đầu nhìn.
Anh ta nhắm chặt mắt, cau mày thành một cụm, trán đã rịn mồ hôi dày đặc.
Cơ thể cuộn tròn lại, hai tay nắm chặt góc chăn, mu bài tay trắng trẻo thon dài nổi gân xanh.
“Đừng… đừng…” người đàn ông run rẩy, lặp đi lặp lại câu nói đó.
Tôi bay quanh căn phòng một vòng.
Cũng không thấy đồng nghiệp ma nào khác.
Giới ma chúng tôi có quy định, đồng nghiệp phải hòa thuận thân thiện, không được cướp
đoạt thức ăn.
Vậy là sao nhỉ?
(11)
Tôi đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn một lúc lâu mới hiểu ra.
Người đàn ông này tự tạo cho mình một giấc mơ không thoát ra được.
Thứ anh ta sợ hãi trong tiềm thức quá mạnh mẽ.
Đến nỗi hai ba tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa tỉnh lại.
Anh ta bị “thứ đó” trong mơ hành hạ suốt hai ba tiếng…
Đôi môi đẹp của anh ta bị cắn đến chảy máu.
Toàn thân sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng chẳng có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại.
Không được, cứ thế này thì cơ thể anh ta sẽ không chịu nổi mất.
Thực ra tôi có thể đi vào giấc mơ để đánh thức anh ta, nhưng linh khí của tôi còn yếu, chỉ cần đi vào một lần sẽ tiêu hao gần hết tu vi nửa năm của tôi.
Suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nỡ hy sinh bản thân.
Vậy thử các cách khác trước xem có đánh thức được anh ta không.
Còn phải tìm một cách nhẹ nhàng, không được làm anh ta sợ.
Tôi lo lắng nhìn quanh.
Trước tiên bật đèn lên, rồi bật cả tivi.
Vẫn không tỉnh.
Âm thanh mở to hết cỡ.
Chà, thế này mà vẫn không tỉnh.
Có lẽ vì tivi ở phòng khách, âm thanh truyền vào đây đã rất nhỏ rồi.
Làm sao đây, điện thoại của anh ta có khóa mật mã, tôi không mở được.
Vậy… tôi đành hy sinh một chút vậy.
Tôi cố gắng tập trung linh lực, tạo ra một chút thực thể.
Cuối cùng cũng biến về dáng vẻ mười tám mười chín tuổi, tôi nằm xuống bên cạnh người đàn ông.
Vuốt ve trán anh ta.
Tôi nén giọng, cố làm cho giọng nói nghe dịu dàng hơn.
“Này, tỉnh dậy đi.”
Anh ta không phản ứng.
Tôi lại ghé gần hơn một chút, sát bên tai.
“Tỉnh dậy, tỉnh dậy nào.”
Lần này, anh ta dường như có nghe thấy giọng tôi.
Khóe môi khẽ giật một cái.
Nhưng vẫn chưa tỉnh.
Vậy tôi… tôi hát cho anh nghe một bài nhé.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLúc còn sống tôi thích hát lắm, mẹ tôi bảo giọng tôi hay lắm, có lẽ… đây cũng là ưu điểm duy nhất của tôi.
Tôi cúi người xuống, ghé sát hơn một chút.
Hát bài gì đây?
Tôi vuốt ve đôi mày đẹp của anh ta.
“Nếu chưa từng gặp anh, em sẽ ở nơi nào, cuộc sống sẽ ra sao, liệu đời có đáng quý…”
Không biết anh ta có thích nghe không, thời đại của chúng tôi ai cũng thích bài hát này lắm.
Đang hát thì.
Người đàn ông trở mình.
Đôi mày nhíu chặt dần dần giãn ra.
Sau đó anh ta thở dài một hơi.
Từ từ mở mắt.
Tôi vội biến về dạng linh thể, lơ lửng trên không.
Khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông cuối cùng cũng có chút màu sắc trở lại.
Đôi mắt đen như hồ sâu nhìn lên trần nhà.
Ánh mắt hơi đờ đẫn, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi giấc mơ.
Hồi lâu sau, đôi môi đẹp của anh ta hé mở:
“Là em sao?”
(11)
Hả?!
Cái này này, anh ta nhìn thấy tôi à?
Tôi vội sờ sờ cơ thể mình.
Không mà, tôi đã biến thành linh thể rồi.
Anh ta không thể nhìn thấy được.
Người đàn ông khó nhọc chống người dậy, từ từ ngồi lên, anh ta ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, phát hiện không có ai khác, lại cúi đầu thở dài, cuối cùng ôm lấy đầu gối.
“Không phải cô ấy.”
Chưa nói hết câu, khóe mắt anh ta đã ướt, những giọt nước mắt to không ngừng rơi xuống.
Anh ta vùi mặt vào đầu gối, cơ thể khẽ run rẩy.
Người đàn ông này… anh ta đang khóc… như một chú thỏ con bị ức hiếp vậy.
Không biết cái người đó là ai?
Người này, chắc không phải là tôi đâu nhỉ?
Tôi đâu có quen anh ta.
Tôi chết gần hai mươi năm rồi.
Anh đẹp trai này, trông chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám.
Lúc tôi chết, anh ta còn là một thằng nhóc con ấy chứ.
Cuối cùng cũng hiểu tại sao người này không ngủ được.
Trong lòng có người ngày đêm nhớ nhung mà không thể gặp, cũng là một kẻ đáng thương thôi.
Người đàn ông úp mặt khóc một lúc lâu, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Sau đó anh ta không mơ nữa, cũng không trở mình lấy một lần.
Có lẽ đã kiệt sức rồi.
Đêm nay bị động hút sinh khí no căng.
Tôi ợ một cái, nhìn thấy bầu trời hơi lộ ra ánh sáng trắng đục của bình minh.
Cũng đến lúc phải đi rồi.
(12)
Mấy ngày sau.
Chỉ cần có thời gian rảnh là tôi lại bay đến nhà anh ta.
Người này có cả một bức tường toàn là sách.
Mà sở thích đọc sách của anh ta rất kỳ lạ, phạm vi rất rộng.
Ngoài các tác phẩm văn học thế giới, tứ thư ngũ kinh, thiên văn địa lý, trong tủ sách còn có
rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình.
Hôm kia đọc “Tổng tài này không lạnh lắm” cười cả đêm.
Hôm qua lại đọc “Mối tình màu xám” khóc đến mắt sưng húp.
Bây giờ tôi đang đọc “Phía sau tôi có con ma”, cuốn sách này quảng cáo là bách khoa toàn
thư về thế giới ma quỷ.
Chậc chậc, không ngờ bọn ma nhỏ chúng tôi trong mắt con người lại đáng sợ đến thế.
Này, sách này viết, ác quỷ phần nhiều là ma nữ mặc váy đỏ tóc đen dài.
Vậy lần sau tôi nên đề nghị đồng nghiệp đổi sang mặc váy màu hồng phấn, tóc cũng làm lại đi, cắt ngắn rồi nhuộm màu xám bạc đang thịnh hành ở nhân giới.
Còn cái này nữa, ở công viên có người chết, khi không có ai thì xích đu cứ lắc lư hoài, kẽo kẹt kẽo kẹt.
Sao thế? Ma không được chơi xích đu à?
Ma ăn gạo nhà các người à?
Xích đu cũng không cho chơi, quá keo kiệt rồi đấy.
Còn cả miêu tả ngoại hình bọn tôi, cái gì mà mặt tái nhợt, trợn ngược mắt lên, máu chảy từ bảy lỗ, lưỡi đỏ thè ra dài…
Tôi bay đến trước gương, xoay một vòng.
Mặt thì hơi trắng thật, nhưng tôi có trợn mắt hay thè lưỡi đâu, thế này không phải rất dễ thương sao.
Toàn là hiểu lầm!
Đánh giá một sao, tôi giấu cuốn “Phía sau tôi có con ma” vào tận trong cùng tủ sách, những sách gây hiểu lầm thế này phải đọc ít thôi.
Lượn lờ ở nhà anh ta mấy ngày, cũng không phát hiện ra manh mối gì về cái “em” trong miệng anh ta.
À phải rồi.
Tên anh ta là Thẩm Niệm, chữ Niệm trong hoài niệm.
Mấy ngày nay giấc ngủ của anh ta vẫn rất tệ.
Luôn bị kẹt trong giấc mơ do tiềm thức tự tạo ra.
Tất nhiên, tôi cũng bị động hút sinh khí mà anh ta tự kích phát ra.
Tôi thề! Tôi thực sự không cố ý muốn hút đâu.
Là anh ta tự đưa đến miệng tôi, tôi không hút thì sẽ tỏ ra rất bất lịch sự, hơn nữa, lãng phí lương thực là điều đáng xấu hổ.
Tôi cũng cố gắng giúp anh ta rút ngắn thời gian ác mộng.
Có lúc thì hát, có lúc thì vỗ nhẹ lưng anh ta, có lúc kể chuyện cho anh ta nghe.
Nhưng anh ta… có vẻ ngày càng kỳ lạ.
Giờ về nhà của anh ta từ mười một mười hai giờ.
Dần dần thành bảy tám giờ.
Hôm nay chưa đến bảy giờ, người đàn ông này đã vội vã về nhà.
Anh ta về nhà theo thói quen tắm rửa xong, rồi nằm luôn lên giường.
Tôi nhìn đồng hồ.
Ôi trời, chưa đến tám giờ mà.
Sao anh lại lên giường nữa rồi?
Người trẻ tuổi ơi, đừng ngủ nhiều thế.
Tôi còn muốn đọc sách một lúc nữa.
Tôi đứng bên giường nghiêng đầu, nhìn anh ta trở mình qua lại nửa ngày mà không ngủ được.
Anh trai ơi, ngủ không được thì đừng cố nữa, đi đọc sách một lúc đi.
Anh ta trở mình hai tiếng đồng hồ vẫn không ngủ được, lại ngồi dậy, bực bội ngồi bên mép giường.
Anh ta xoa xoa mái tóc rối, ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt mang chút thất vọng.
Người đàn ông nhếch khóe miệng đẹp.
“Em chỉ có thể xuất hiện khi tôi ngủ thôi sao, cô ma nhỏ?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.