23
Những ngày sau đó, ta đều theo hầu công tử.
Cuộc sống trong phủ bình đạm và đơn giản, ăn no, mặc ấm.
Tất cả những câu chuyện trong truyện đều không xảy ra.
Thiên kim nhà Ngự sử đã đính hôn với ngài ấy, nên ngài ấy thường xuyên sai ta chạy vặt, gửi chút điểm tâm, thoại bản.
Lúc công tử đưa đồ, luôn mang theo nụ cười.
Tranh đảng trên triều đình ngày càng nghiêm trọng.
Lão hoàng đế sắp không xong rồi.
Dân chúng biên thành đã không có gì để ăn, họ quay ra ăn thịt lẫn nhau.
Nói đến những chuyện này, ngài ấy lại bi phẫn than thở.
Một hôm, ngài ấy quay đầu hỏi ta.
“Đản Nhi à, ngươi có thấy cuộc sống này khổ không?”
“Nô tỳ thấy, có khổ.”
Nhưng nương ta, chưa bao giờ thấy khổ.
Dần dần ta phát hiện, công tử thực sự là một người tốt.
Ngài ấy chưa từng đập sạp hàng của dân chúng.
Gặp phải người ăn xin, còn ném xuống hai đồng tiền.
Ta càng muốn làm thiếp của công tử.
Nhưng vô số lần ám chỉ, ngỏ ý, đổi lại đều là sự từ chối giả vờ không hiểu.
Một đêm nọ, ta mặc áo mỏng hở vai, đợi trong phòng công tử.
Ngài ấy vẫn bình tĩnh kéo áo cho ta.
“Đản Nhi à, sao phải tự hạ thấp mình? Con đường phía trước của ngươi còn dài, chôn chân trong phủ này, không đáng.”
24
Về sau, lão hoàng đế băng hà.
Hoàng đế mới lên ngôi đại xá thiên hạ.
Nương ta không còn là con gái của tội thần nữa.
Công tử cũng thành thân rồi.
Phu thê nhà họ cầm sắt hoà minh, ân ái mặn nồng.
Ta càng không có cơ hội.
Khi công tử có trưởng tử, ta cũng đã mười bảy tuổi rồi.
Vào phủ bốn năm, dường như đã mài mòn hết sạch tâm sức của ta.
Ngày rời nhà dường như đã thực sự chảy cạn hết nước mắt cả đời ta.
Ta đờ đẫn đến mức đã quên mất cách khóc.
Ta thường nhớ nương nhưng lại nhớ đến nỗi đau của ngày hôm đó khi chổi quét đánh vào chân.
Có lẽ, bà sẽ không bao giờ tha thứ cho ta nữa.
Lão phu nhân nói, một nha đầu đã lớn tuổi như ta nên gả cho gia sinh tử.
*Gia sinh tử: Con của gia nhân sinh ra và lớn lên trong phủ.
Ta hiểu, ta nên gả cho một người đánh xe, hoặc gả cho một người nấu bếp.
Rồi chúng ta sinh con, lại tiếp tục luân hồi cuộc đời của chúng ta.
25
Ngày sinh thần mười tám tuổi, ta tự mua cho mình một bông hoa nhung.
Tiền để dành không đủ, ta muốn đủ tiền chuộc thân, có lẽ cũng phải ở đây đến ba mươi tuổi.
Nhưng nếu thực sự đến ba mươi tuổi, ta còn có thể đi đâu nữa?
Có lẽ, ta thực sự nên gả cho một người nấu bếp thôi.
“Đản Nhi, Đản Nhi, bên ngoài có người tự xưng là nương của ngươi, đến tìm ngươi đấy!”
Nương của ta ư?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChỉ sợ là nghe nhầm.
“Đán Nhi, con của nương, nương đến rồi đây!”
Trong mơ hồ, ta nghe thấy giọng nói của nương.
Ta nhanh chân chạy ra cổng lớn, người trước mắt, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nương vẫn gầy gò như ngày nào, hai bên tóc mai đã thêm vài sợi bạc, tiểu cô nương đi theo sau, có lẽ là tiểu muội của ta.
Con bé tò mò ngẩng đầu nhìn ta.
“Nương ơi, đây là a tỷ sao?”
Những giọt nước mắt khô cạn nhiều năm, như nước lũ tràn về.
Nương cầm trên tay một chiếc túi vải, bên trong đầy ắp, toàn là những tiền đồng cũ mới.
26
Nương chuộc thân cho ta, bàn tay đầy vết chai sạn cứng ngắc nắm lấy tay ta.
Ánh sáng cuối ngày chiếu rọi con đường phía trước, có ánh nắng ấm áp.
Chúng ta cứ đi mãi về phía xa, không phải về trấn Trường An, mà là về ngôi nhà mới của chúng ta.
Khi đi ngang qua trấn Trường An, nương đột nhiên lên tiếng.
“Nhị Nữu tỷ của con đã chết rồi.”
“Bị chủ nhà đánh chết, còn bị vứt trước cửa nhà thẩm nương của con.”
Trong lời nói của nương toàn là sự sợ hãi.
Lại nhìn khắp người ta.
“Còn nữa… Cha con không thể cử động được nữa rồi.”
Hóa ra, sau khi nương rời đi, cha nghèo đến mức suýt chết đói.
Đứa con mà tiểu thiếp sinh ra vẫn là nữ nhi, nó bị cha đánh chết rồi.
Sau đó, cha nợ tiền cờ bạc không trả được, cũng bị người ta đánh gãy chân.
Tiểu thiếp bỏ trốn, ngay cả cái bát sứt ở nhà cũng mang đi.
Cha tức giận công tâm, đột nhiên bị đột quỵ.
Ông ta nằm liệt trên giường cả ngày, cũng chẳng có ai hầu hạ.
Chúng ta đều biết, ông ta không còn sống được bao lâu nữa.
“Đán Nhi à, nương sẽ không quan tâm đến ông ta nữa. Con có trách nương không?”
Ta lắc đầu.
Không trách, ông ta đáng đời.
27
Ta thành thân rồi, gả cho Nhị Ngưu.
Chàng là con nhà nông, trong nhà có hai mẫu ruộng, một con trâu, ba con gà, hai con chó.
Nương nói, nhà này chất phác thật thà, cuộc sống trôi qua cũng đủ đầy.
Ngày xuất giá, ta vẫn không được cài đầy đủ một bộ trang sức cài đầu.
Nương đưa cho ta chiếc trâm bạc trên đầu.
“Đây là đồ mà nương của nương đã lén nhét vào khi gả ta cho cha con.”
“Lúc đó, xét nhà chém đầu, chiếc trâm bạc này là nương của ta kẹp vào áo lót, làm của hồi môn cho ta.”
“Bà đã quyết định gả ta đi, dù sao, cũng coi như còn sống…”
Lần đầu tiên nương kể về chuyện cũ, ta hỏi bà.
“Vậy nương có hận cha không?”
“Làm sao có thể hận được, nếu không phải ông ta cưới ta, ta đã chết từ lâu rồi.”
Trong tiếng nhạc rộn ràng, Nhị Ngưu đón ta đi.
Ta ngoảnh đầu nhìn nương, bà lau nước mắt vẫy ta.
“Đi đi con, đừng ngoảnh lại. Từ nay về sau, đều là ngày tốt lành.”
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.