Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

10:15 chiều – 13/11/2024

16

Tiểu muội của ta nhỏ gầy như con cá chép.

Ta bế muội ấy trong lòng, ngân nga bài đồng dao không biết học ở đâu.

Nương yếu ớt dựa vào giường, tóc ướt đẫm.

Luôn nhớ rằng còn việc chưa làm xong, nghĩ mãi nghĩ mãi mới nhớ ra.

Quầy đậu phụ vẫn chưa dọn!

Nhưng chưa kịp để ta đặt tiểu muội xuống, nương đã lắc đầu.

“Đừng đi, Đán Nhi. Trời đã tối rồi.”

“Nhưng mà… Đêm có trộm đến lấy trộm quầy thì sao?”

Mặt nương ta thể hiện rõ sự âu khổ, thở dài nặng nề.

Lúc này ta mới biết, còn quầy đậu phụ nào nữa?

Quầy đậu phụ ấy trên đường ta đi tìm lang trung, đã bị người ta đập vỡ!

Thiếp của một nhân vật lớn trong thành mang thai, nghén rất dữ.

Hôm nay người đó làm loạn, chỉ thèm ăn một miếng đậu phụ mới làm.

Đậu phụ của nương có hương thơm nổi tiếng khắp mười dặm tám hương.

Nhân vật lớn kia cố tình đi mấy chục dặm đến.

Nhưng người thiếp chỉ ăn một miếng đậu phụ, cả người không thấy khỏe hơn, ngược lại còn nôn dữ dội.

Nhân vật lớn tức điên lên, lập tức cho người đập vỡ quầy hàng.

Ông ta ra lệnh, sau này, trên phố Trường An không còn quầy đậu phụ của nương nữa.

Ta như lại nhìn thấy cỗ xe ngựa xa hoa chạy như bay kia.

Nhưng người bên trong, lại là kẻ xấu xa độc ác.

Nương bế tiểu muội lên, vén áo cho bú.

Hai bầu vú như hai cái túi vải rách xệ xuống trước ngực, nhăn nheo không chút sức sống.

Cứ như theo từng ngụm bú của tiểu muội, chúng lại càng teo tóp hơn.

Ta luôn lo lắng, thứ được hút ra từ đó không phải là sữa, mà là máu thịt của nương.

17

Nương vẫn chưa hết ở cữ, cha lại một lần nữa bước chân vào chuồng bò của chúng ta.

A Đường có thai rồi.

Bà ta thích ăn mơ khô chua đến nhức răng.

Cha nói, trong bụng bà ta mang mầm mống của nhà họ Lâm, quý giá lắm.

Ta không được ra khỏi chuồng bò nữa, sẽ xảy ra xung khắc với bà ta.

Tiểu thiếp, tiểu thiếp, lại là tiểu thiếp.

Đối diện với tiểu thiếp đó, ngay cả trên mặt cha cũng hiện lên vẻ tươi cười.

“Vãn Thư, chuyện A Đường có thai là chuyện trọng đại của nhà ta.”

Đây là lần đầu tiên cha gọi tên nương.

“Ngươi phải làm nhiều đậu phụ đi bán, đến lúc đứa bé ra đời, cũng mở được một bữa tiệc linh đình.”

Ta vội vàng kể lại cho cha nghe chuyện kinh hoàng hôm đó.

Nhưng ông ta lại tức giận đến mức nhảy dựng lên.

“Tại sao không đập quầy của người khác, mà lại đập quầy của ngươi chứ?”

“Mụ đàn bà thối tha này, đúng là vô dụng!”

Thấy nương không nói gì, ông ta tức giận đá vào chân giường.

“Cái bụng cũng chẳng ra gì, hai đứa liên tiếp đều là lũ bồi tiền hàng!”

“Mau nghĩ cách kiếm tiền đi, không thể miệng ăn núi lở mãi được!”

Khi cha đi, một cơn gió thổi qua, thổi vào lòng người ta sự cô đơn.

Ta càng hiểu hơn sự im lặng của nương, có những người, trời sinh đã không có trái tim.

18

Cách kiếm tiền mà cha nghĩ ra, chính là bắt nương phải đến lầu xanh.

Nương ta căm hận cầm dao kề vào cổ mình.

Nhưng, người không có trái tim thì dọa chết cũng vô dụng.

“Mụ đàn bà thối tha, mày giỏi thì chết đi, sau này hai con bồi tiền hàng này lớn lên, tao sẽ đưa chúng vào đó!”

Nương ném con dao đi, khóc không thành tiếng.

“Nương ơi, nương ơi…”

Ta sợ đến mức không biết nên đi khuyên cha trước hay bảo vệ nương trước.

Bà bế tiểu muội, lại ôm ta vào lòng.

“Lâm lão tam, ngươi không sợ báo ứng sao? Ngươi đối xử tệ với ta cũng được nhưng hai đứa nó là máu mủ ruột thịt của ngươi đấy!”

“Đúng vậy cha ơi, cha tha cho nương đi, Đán Nhi cầu xin cha…”

Lời cầu xin của chúng ta khiến ông ta càng hung bạo hơn, giơ tay định đánh nương.

A Đường ở bên cạnh kéo ông ta lại.

“Lão gia à, không thể đánh được. Nếu trên người nàng ta có vết thương thì không ổn đâu…”

Tay ông ta khựng lại rồi hạ xuống.

“Vài ngày nữa sẽ có người đến đón ngươi, ta đã nói rồi.”

Bóng lưng họ rời đi không giống người, mà giống như hai con rắn độc hút máu, khiến người ta sợ hãi đến lạnh cả người.

Nương ngã quỵ xuống đất, ngẩng đầu nhìn mây.

Mây đen kéo đến, che khuất con đường lên trời.

“Trời ơi, ta đã gây ra tội nghiệt gì…”

Nước mũi và nước mắt của nương chảy vào miệng nhưng bà không hề hay biết.

19

Ngày hôm sau, nương mua về nửa cân thịt.

Bà dẫn ta vào bếp làm một nồi lớn canh thịt hầm cải thảo.

Suỵt, bà ra hiệu cho ta.

“Ăn từ từ thôi, Đán Nhi.”

Ngay cả vào dịp Tết, nhà ta cũng không được ăn thịt.

Ta cúi đầu húp một ngụm lớn, đưa bát cho nương.

“Nương ơi, nương cũng ăn đi này.”

Nương lắc đầu, cứ nhìn thẳng vào ta, trong mắt đong đầy nước mắt.

“Đán Nhi à, con phải nhớ, nương luôn yêu con.”

“Nếu có một ngày, nương không còn ở đây nữa, con chớ sợ, nương sẽ nhanh chóng đến đón con thôi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ta cúi đầu, ngấu nghiến nhét từng miếng lớn vào miệng.

Ăn cùng với nước canh thịt có vị nước mắt, chẳng có chút thơm ngon nào, ăn vào chỉ thấy đắng ngắt.

Cả một đêm, ta không ngủ.

Nương vẫn như mọi ngày, lặng lẽ vuốt ve ta.

Sau đó, bà cõng tiểu muội, lặng lẽ ra khỏi nhà.

Ta cắn chặt chăn, không dám phát ra một tiếng động.

Một đêm ấy, dường như ta đã khóc cạn nước mắt của cả cuộc đời này.

Không biết là vui hay buồn.

Có lẽ, Thành Hoàng nương nương sắp hiển linh rồi.

Nương ơi, người cứ yên tâm mà đi nhé.

Đán Nhi không đợi nữa.

Con sẽ đi làm thiếp.

Làm thiếp của một nhân vật lớn trong thành.

20

Trời vừa hửng sáng, ta cũng lặng lẽ rời đi.

Ta nhớ Nhị Nữu tỷ tỷ đã nói, trong truyện, những nha hoàn thường là người dễ được nâng lên làm thiếp nhất.

Ta tìm một người môi giới để bán mình.

Không cần tiền bạc, chỉ cần đưa ta đến nhà quyền quý nhất trong thành.

Tên môi giới đó như nhìn thấy kẻ ngốc, cười tươi như hoa đưa ta đến phủ Thượng thư.

“Này cô nương, người ngốc có phúc của người ngốc. Đã không cần tiền bạc, ta cũng không thể để ngươi thiệt thòi.”

“Phủ Thượng thư này nổi tiếng nhân từ, đi đi, sống cho tốt.”

“Phủ Thượng thư này có công tử nào không?”

“Công tử nhà phủ Thượng thư, có thể nói là vô song trên đời.”

Tên môi giới thúc xe bò đi, trên xe còn kéo theo mấy nha đầu trạc tuổi ta.

21

“Tên ngươi là gì?”

Lão phu nhân phủ Thượng thư ung dung hoa quý, từ trên cao nhìn xuống hỏi.

“Nô tỳ Đán Nhi, xin bái kiến phu nhân, chúc phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

“Đản Nhi à? Sao lại đặt tên con trai thế?”

Không phải Đản Nhi, là Đán Nhi.

Cái tên này, ở trấn Trường An ta đã giải thích vô số lần.

Nương ta nói, “Đán” là một chữ tốt, là mặt trời mới mọc.

Ta vừa định giải thích nhưng lại nhớ đến lời tên môi giới đó dạy, không được trái lời chủ nhà.

Ta cúi đầu không nói gì, nhận lấy cái tên này.

Sự xa hoa của phủ này là điều ta chưa từng nghĩ tới.

So với những gì nương ta nói, còn phồn hoa hơn gấp ngàn lần, vạn lần.

Vì biết được vài chữ, ta còn thực sự được phân vào thư phòng của công tử.

Ta vừa hồi hộp vừa phấn khích, đi theo một mạch, tim đập thình thịch đến tận cổ họng.

Nương ơi nương ơi, dù có đi ra ngoài thì người vẫn luôn ở bên giúp con.

Ta đã nghĩ đến ngày sau.

Ta sẽ đón nương và tiểu muội vào phủ ở cùng.

Nghĩ đến ngày sau, ta sẽ về nhà một cách oai phong, khiến cha phải hối hận…

22

“Nghĩ gì thế? Con nhóc này, làm việc phải chuyên tâm, công việc của công tử đòi hỏi sự tỉ mỉ, tuyệt đối không được làm bừa bãi đâu.”

Khi hoàn hồn lại, ta đã bước vào thư phòng của công tử.

Thư phòng này còn lớn hơn cả chuồng bò nhà ta, còn có mùi mực thơm nồng.

Sau khi ma ma rời đi, ta một mình đứng trong thư phòng, mặt đất lát gạch xanh đẹp đẽ, thậm chí khiến người ta không dám đặt chân xuống.

“Nha hoàn mới đến à?”

Giọng nói sau lưng ôn hòa bình tĩnh.

“Mài mực đi!”

Người đến bước nhanh như gió ngồi xuống ghế, kinh diễm như người bước ra từ trong tranh.

Ta đỏ mặt, xoay thanh mực lộn xộn.

“Có phải trên mặt ta có gì không?”

Công tử có chút do dự sờ mặt, mở miệng hỏi.

Tay ta cầm thanh mực run lên, rơi xuống đất bắn tung tóe mực.

“Công tử thứ tội, nô tỳ không cố ý…”

Ta quỳ xuống đất, buồn bã dập đầu.

Nhưng lại được một đôi tay ấm áp đỡ dậy.

“Ngươi tên Đản Nhi phải không?” Ngài ấy cười nhẹ: “Về sau, nhớ cẩn thận một chút là được.”

Không thể đợi thêm nữa.

Ta lại quỳ phịch xuống đất.

“Công tử, nô tỳ muốn làm thiếp, công tử hãy nhận nô tỳ làm thiếp!”

Cây bút lông trong tay công tử khựng lại, lãng phí cả một tờ giấy tuyên chỉ thượng hạng.

“Nô tỳ biết làm đậu phụ, biết giặt quần áo, biết chặt củi, còn có thể… Còn có thể… Còn có thể bảo vệ ngài!”

Công tử phì cười.

“Sao lại muốn làm thiếp?”

Ta thấy cổ họng đắng ngắt, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.

Suy nghĩ một lúc, ta hiểu ra.

“Thiếp được người ta thương hại nhất, có ăn có uống, còn có thể lấy tiền về phụng dưỡng nương!”

Công tử lặng lẽ nhìn ta, hồi lâu, ngài ấy thở dài.

“Đản Nhi à, về sau đừng nói vậy nữa, lời như vậy, nói ra là mất mạng đấy.”

“Tiền tháng trong phủ không ít, để dành gửi cho mẫu thân của ngươi, dù sao cũng có chút tác dụng.”

Ta cúi đầu nhìn bộ ngực chưa đủ đầy đặn của mình.

Đại khái ta đã hiểu, ngài ấy không coi trọng ta.

Nhưng ta không thể nản lòng, nương đã nói, nước chảy đá mòn.

Giống như, giống như cái hộp tiền đầy ắp của chúng ta.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận