10.
Chỉ nắm tay không thể làm dịu triệu chứng của tôi.
Thế là nhân lúc nghỉ trưa, Chu Ngạn Đào bị tôi kéo ra rừng cây sau trường.
Sau khi xác nhận xung quanh không có người, tôi ôm chặt lấy anh.
Sau một thời gian tiếp xúc, Chu Ngạn Đào đã không còn né tránh với cái ôm của tôi.
Anh tùy ý để tôi dựa vào người, không còn bối rối luống cuống như lần đầu mà ôm hờ lấy vai tôi, khiến tôi có thể thoải mái hơn.
Một xứng đáng với danh hiệu gối ôm hình người.
Xung quanh quá yên tĩnh, tôi không nhịn được mà lên tiếng:
“Chu Ngạn Đào, cậu có cảm thấy nơi này rất thích hợp…”
Chu Ngạn Đào nghe đến đây thì hơi nhúc nhích yết hầu, có chút khẩn trương:
“Thích hợp cái gì?”
Tôi nhón chân lên, ánh mắt nhìn lướt qua hàng mi cong dài và đôi môi mỏng của anh.
Lúc Chu Ngạn Đào nhắm mắt lại, tôi buồn rầu nói:
“Rất thích hợp để học tập!”
Chu Ngạn Đào mở mắt ra: “?”
Tôi tiếp tục: “Dù sao cũng đang rảnh, không bằng chúng ta đọc lại mấy bài thơ cổ đi, mình hai câu, cậu hai câu.”
Anh còn chưa kịp phản ứng lại tôi đã bắt đầu ngâm:
“Quân bất kiến: Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai, Bôn lưu đáo hải bất phục hồi… (1)”
(1) trích bài Thương Tiến Tửu của Lý Bạch
Chu Ngạn Đào im lặng rồi đọc tiếp hai câu thơ sau.
Cứ như vậy chúng tôi liên tục đọc xong mấy bài thơ.
Vừa hết hai mươi phút, tôi vẫn chưa thỏa mãn.
Chu Ngạn Đào chủ động một cách hiếm thấy: “Liễu Tình Lam, chúng ta mau đi đi.”
Lúc ra khỏi rừng cây nhỏ, tôi chạm mặt Trình Gia Hữu.
Trong lòng cậu ta vẫn là nữ sinh ôm trong quán bar ngày hôm đó.
Thấy tôi và Chu Ngạn Đào, Trình Gia Hữu nhíu mày, không thể tin nổi gọi tôi lại:
“Liễu Tình Lam, cậu và nam sinh này ở trong rừng cây làm gì vậy?”
Tôi cũng không thèm để ý đến cậu ta.
Trình Gia Hữu còn định nói thêm gì đó.
Nữ sinh trong lòng cậu ta đã dịu dàng thúc giục:
“Ai nha đi mau, nếu để giáo viên phát hiện ra chuyện xấu của chúng ta thì hỏng rồi!”
Trình Gia Hữu mấp máy môi, ánh mắt nhìn tôi sâu thẳm.
11.
Lại đến cuối tuần.
Tôi như thường lệ đến nhà Chu Ngạn Đào để bổ túc toán cho anh.
Tôi quen thuộc dùng chìa khóa dự phòng mở cửa nhà anh.
Đi dạo một vòng nhưng không tìm được người, lúc sau tôi mới phát hiện trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Tôi thấy hơi chán nên tiện tay cầm sách trên bàn lên đọc, tay khác cầm một quả táo lên gặm.
Thêm một lúc nữa Chu Ngạn Đào đi ra với mái tóc sũng nước.
Anh thấy tôi thì hơi bất ngờ, có chút luống cuống:
“Chờ lâu chưa? Mình xong ngay.”
Tôi thưởng thức sắc đẹp của anh, không để ý nói:
“Không sao, vẫn còn sớm, cậu cứ từ từ.”
Chu Ngạn Đào không đeo kính quá phạm quy rồi.
Da trắng, đẹp trai, mũi cao môi mỏng, làm gì cũng cảnh đẹp ý vui, khiến người khác nhìn mà ngứa ngáy.
Sau khi sấy xong tóc, anh lấy bài thi ra, ngồi xuống bàn học.
Tôi thu ánh mắt lại, ho nhẹ một tiếng: “Vậy chúng ta bắt đầu nha.”
Lần nào Chu Ngạn Đào cũng rất chăm chú nghe giảng.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh học bổ túc mà không đeo kính.
Tôi có hơi khống chế được bản thân, nói được một lúc sẽ nhìn sườn mặt tuấn tú của Chu Ngạn Đào rồi ngẩn người.
Ngẩn người lần thứ tư.
Chu Ngạn Đào giơ một ngón tay lên lắc lư trước mặt tôi:
“Giáo viên nhỏ, đừng nhìn nữa.”
Sau khi hoàn hồn, tôi cảm thấy rất mất mặt, sao lại không chịu nổi hấp dẫn như vậy chứ?
Đang định đề xuất anh đeo kính lên thì xung quanh đột ngột tối đen.
Bốn phía một màu đen kịt.
Tôi kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy?”
Chu Ngạn Đào mở nhóm chat chung cư lên xem, nhíu mày nói:
“Ban quản lý nói vì mưa to nên chung cư không cấp đủ điện, bị mất điện.”
Tôi kéo rèm ra mới phát hiện bên ngoài từ mưa nhỏ đã biến thành mưa lớn từ lúc nào không biết.
Tôi kêu than: “Cứu mạng, không biết bây giờ có đặt được taxi không nữa!”
Vẻ mặt Chu Ngạn Đào lo lắng, đi đến khuyên tôi:
“Bây giờ mưa quá lớn, ra ngoài không an toàn, hay là đêm nay cậu ngủ ở phòng khách bên cạnh?”
Tôi thoải mái đồng ý.
Trong lòng còn có cảm xúc mừng thầm không miêu tả được.
12.
Nửa đêm tôi khát nước tỉnh dậy.
Đang định ra phòng khách rót nước thì nghe thấy tiếng thở dốc yếu ớt ở phòng ngủ chính.
Không biết vì ăn mặc không theo mùa hay vì tóc chưa sấy khô mà Chu Ngạn Đào sốt.
Tôi dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho anh, ba mươi bảy phẩy năm.
May mà sốt nhẹ.
Sau khi cẩn thận dùng khăn lông ướt lau mặt cho Chu Ngạn Đào, tôi lại dán miếng hạ sốt cho anh.
Làm xong hết, tôi ngáp một tiếng, muốn quay về phòng ngủ tiếp.
Trong lúc mơ màng, Chu Ngạn Đào nắm lấy tay tôi không buông.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi muốn rút tay ra nhưng eo lại bị siết chặt.
Lần này thì hay rồi, cả người bị Chu Ngạn Đào ôm vào lúc.
Anh nhìn thì gầy mà sức lại rất lớn.
Tôi giãy thế nào cũng không ra, lưng áp sát vào lồng ngực anh.
Tôi do dự suy nghĩ có nên gọi anh dậy hay không.
Suy nghĩ một lúc, tôi nghĩ thầm, thôi được rồi.
Chu Ngạn Đào vốn là một nam sinh ngượng ngùng sợ xã hội, sau khi bị tôi đánh thức chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung đến mất ngủ, vẫn nên để anh ngủ ngon đi.
Nói đến đây mới nhớ, mấy ngày trước khi tôi đang đi trên đường thì bị em gái của anh chặn lại.
Một học sinh cấp hai đội mũ lưỡi trai, ăn mặc trông rất ngầu.
Lời dạo đầu của cô bé là:
“Hello chị gái xinh đẹp, em là em gái của Chu Ngạn Đào, Chu Thi Ngư.”
Sau đó cô em gái này không nói hai lời, trực tiếp đưa cho tôi một tấm thẻ.
Tôi: “?”
Trong đầu lập tức hiện lên kịch bản máu chó tám điểm.
Cho chị năm trăm vạn, tránh xa anh trai tôi ra!
Ánh mắt Chu Thi Ngư nhìn tôi sáng bằng, giọng điệu bá đạo:
“Cho chị năm trăm vạn, đũa giỡn anh trai em đi!”
Sức chú ý của tôi lập tức tập trung vào tấm thẻ.
Không phải chứ, trong này thật sự có năm trăm vạn đấy à?
Đây không phải là kiểu lừa đảo mới đấy chứ, em gái em đừng như vậy, chị sợ!
13.
Chu Thi Ngư thấy vẻ mặt hoảng sợ của tôi thì vội vàng giải thích:
“Chị gái đừng sợ, trong thẻ là tiền tiêu vặt từ nhỏ đến lớn của anh trai em, em lấy trộm tấm thẻ này đưa cho chị đó.”
Cảm ơn em gái, hành động này của em khiến chị cảm thấy em mới là em gái ruột của chị.
Còn nữa, Chu Ngạn Đào cậu đúng là công tử ẩn giấu, mình hơn ghét cậu rồi đấy!
Chi Thi Ngư thấy nét mặt tôi thay tới thay lui như diễn hí kịch, dường như cô bé hạ quyết tâm gì đó, nhỏ giọng nói:
“Chị, chị là người bạn tốt đầu tiên sau nhiều năm của anh trai em nên em mới đến tìm chị, những lời tiếp theo đây chị tuyệt đối không được truyền ra ngoài đâu đấy!”
Hóa ra khi còn nhỏ, mặc dù Chu Ngạn Đào hướng nội yên tĩnh nhưng không đến tình trạng sợ xã hội.
Tất cả đều thay đổi từ lớp năm.
“Tính cách anh em dịu dàng, bề ngoài lại ưa nhìn nên bị nam sinh trong lớp cô lập, nói anh ấy là mama boy, còn thường xuyên bắt nạt anh em.”
“Bố mẹ tụi em khá bận rộn, không thể chăm sóc cả em và anh trai, lúc đó em còn nhỏ nên không hiểu những thứ này. Cho đến khi anh em bị người ta nhốt phòng chứa dụng cụ ở trường, chủ nhiệm lớp và bố mẹ em mới biết anh em bị người khác bắt nạt.”
“Mặc dù sau này mấy người bắt nạt kia đã bị thôi học nhưng anh em ngày càng không thích nói chuyện, sau này bố mẹ em đưa anh ấy đi khám bác sĩ tâm lí mới phát hiện anh ấy bị chứng sợ xã hội nặng.”
Cmn, khó trách Chu Ngạn Đào lại không thích tiếp xúc với người khác như vậy, khó trách anh rõ ràng không cận nhưng lại luôn đeo kính.
Chu Thi Ngư kéo tay tôi, vẫn còn lải nhải:
“Tính cách anh em đúng là rất kì lạ, không thích thân cận với người thân, lớp mười đã dọn ra ngoài ở riêng.”
“Ôi, chị, em không có ý gì khác, em chỉ hi vọng chị có thể tiếp xúc với anh em nhiều một chút, để anh ấy trở nên hoạt bát hơn.”
Lúc đó tôi đã trả lời thế nào nhỉ?
Hình như là: “Em gái, em yên tâm, bao tiếp xúc!”
Không ngờ câu nói này lại thành sự thật nhanh như vậy.
Đến mức chung giường chung gối luôn rồi, đây cũng tính là một kiểu tiếp xúc khác mà, đúng không?
Suy đi nghĩ lại.
Tôi mơ màng thiếp đi lúc nào không biết.
14.
Ngày hôm sau, lúc tôi mở mắt ra, Chu Ngạn Đào vẫn chưa dậy.
Tôi đang định rón rén bò xuống giường thì anh lại đột nhiên mở mắt, đuôi mắt anh phiếm hồng, vẻ mặt mơ màng do vừa tỉnh ngủ.
Dường như anh không quen với việc trong lòng có người nên vô thức bóp eo tôi.
Tôi hơi co người, không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc:
“Tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì buông mình ra đi, cậu ôm mình chặt quá.”
Tôi vốn chỉ thuận miệng trêu đùa, không ngờ Chu Ngạn Đào lại bị dọa đến mức ngã xuống giường.
Anh áy náy nhìn tôi, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:
“Thật… Thật xin lỗi!”
Cho dù tôi đã nói tám trăm lần là không sao.
Nhưng mãi cho đến lúc ăn sáng Chu Ngạn Đào cũng đều hạ ánh mắt, không dám đối mặt với tôi.
Tôi gắp một chiếc sủi cảo tôm bỏ vào miệng, giọng nói mơ hồ:
“Cậu đừng tự trách bản thân, mình không ngại.”
Chu Ngạn Đào buồn buồn ừ một tiếng.
Rõ ràng vẫn tự trách.
Thấy vậy, tôi nghiêng đầu, quyết định ra chiêu quyết định:
“Thật ra mình cũng ngại, nhưng có một cách để giúp mình không ngại nữa.”
Chu Ngạn Đào lập tức ngẩng đầu.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên, tôi lại trêu chọc:
“Chu Ngạn Đào, cậu làm bạn trai mình đi, như vậy mình sẽ không ngại nữa.”
“Dù sao bạn trai bạn gái ôm nhau ngủ là một chuyện vô cùng bình thường, cậu nói xem đúng không?”
Nghe vậy, Chu Ngạn Đào lập tức đứng dậy.
Nhưng vì không kiểm soát được lực nên lập tức ngã xuống đất.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng hốt hoảng của anh, tôi có hơi hối hận, đang định nói là mình đùa.
Chu Ngạn Đào ngồi dưới đất, căng thẳng nuốt nước bọt.
Anh quay đầu sang bên khác, tai đỏ bừng, nói nhỏ:
“Liễu Tình Lam, mình đồng ý.”
Lời vừa định nói ra của tôi lập tức nghẹn ở họng.
Thật sao.
Vừa sáng ra.
Đã có thêm một người bạn trai.
Nghĩ đến đây tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.