6.
Chu Ngạn Đào rất tốt.
Đáng tiếc anh gặp tôi.
Con người của tôi ấy mà, thứ tôi hiểu nhất chính là được một bước lại tiến thêm một bước nữa.
Thế là lúc anh hỏi tôi khi nào bắt đầu.
Tôi chớp mắt, cười vô tội: “Tối nay.”
Hôm nay là thứ sáu, chỉ cần hôm nay có thể làm dịu đi triệu chứng phát bệnh là cuối tuần tôi có thể chuyên tâm ôn tập.
Tôi dẫn Chu Ngạn Đào về nhà.
Đột nhiên đến một địa phương xa lạ, toàn thân Chu Ngạn Đào căng cứng, đầu ngón tay cuộn tròn.
Anh nhìn về phía tôi với ánh mắt xin giúp đỡ:
“Tiếp theo mình nên làm gì?”
Tôi ra hiệu cho anh để cặp sách xuống, cũng ngồi xuống ghế sofa.
Chu Ngạn Đào ngoan ngoãn làm theo.
Vừa nghĩ đến việc sẽ được tiếp xúc da thịt với người khác, tôi đè sự hưng phấn trong lòng xuống, dịu dàng nói: “Mình muốn bắt đầu.”
Đầu tiên tôi ngồi xuống bên cạnh Chu Ngạn Đào, dùng lòng bàn tay chạm nhẹ vào cánh tay anh, hỏi:
“Như thế này cậu có thể chịu được không?”
Chu Ngạn Đào hít sâu một hơi, gật nhẹ đầu.
Sau khi nhận được sự chấp nhận, tôi bắt đầu mạnh dạn hơn, ngồi lên đùi anh.
Tôi thả lỏng người, vòng tay ôm lấy cổ Chu Ngạn Đào, cùng anh kề cận.
Thật thoải mái, thật thật thoải mái…
Mọi tế bào trong cơ thể như đột nhiên sống lại, tôi càng quyến luyến cảm giác này hơn, càng tùy ý dán mặt vào cần cổ Chu Ngạn Đào hơn.
Bên cạnh vang lên tiếng thở dốc dồn dập.
Tôi ý thức được có chuyện không đúng, ngẩng đầu lên nhìn.
Tôi thấy hai mắt Chu Ngạn Đào nhắm chặt, cố gắng muốn kéo dài khoảng cách với tôi, gáy đã dán chặt vào ghế sofa.
Tôi hơi do dự rồi xuống khỏi đùi anh.
Chu Ngạn Đào mở đôi mắt ngập nước ra: “Cậu ổn rồi?”
Tôi uyển chuyển nói: “Mình chưa ổn, cậu vẫn ổn chứ?”
Vẻ mặt Chu Ngạn Đào nhẫn nhịn: “Không sao, không cần chú ý đến mình.”
Tôi nghe vậy rất cảm động, thế là lại lần nữa ngồi xuống.
Chưa được bao lâu.
Chu Ngạn Đào lên tiếng, giọng nói có hơi sụp đổ:
“Liễu Tình Lam, vẫn chưa được sao?”
Tôi nhăn mặt, cố gắng an ủi anh:
“Được năm phút rồi, cậu cố chịu thêm chút nữa.”
Lúc nói chuyện hơi thở tôi phả lên cổ Chu Ngạn Đào, phần da đó lập tức đỏ bừng.
Tôi mở to mắt.
Mà Chu Ngạn Đào lại vô thức quay đầu che cổ thở dốc.
Nhìn dáng vẻ khó chịu này của anh, tôi nhíu mày, lại lần nữa muốn xuống khỏi người anh.
Chu Ngạn Đào lại ấn nhẹ tôi lại.
Ngón tay anh chạm vào lưng tôi, sau đó như bị điện giật thu lại.
Tôi nghe được giọng nói buồn buồn của Chu Ngạn Đào:
“Không sao, không cần xuống.”
“Được rồi.”
Chúng tôi không động đậy, giữ nguyên tư thế này hai mươi phút.
Trong lúc đó chóp mũi tôi vô tình đụng vào cằm anh.
Chu Ngạn Đào mẫn cảm run rẩy, cố định mặt tôi ở vai mình.
Tôi có thể ngửi được mùi hương tươi mát trên người anh và cảm nhận nhiệt độ khiến người khác an tâm.
Trong nháy mắt, tất cả tâm trạng tiêu cực đều biến mất.
Đột nhiên tiếng máy bấm giờ vang lên.
Đã đến giờ.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Chu Ngạn Đào.
Anh nhắm chặt mắt, quần áo lộn xộn, đuôi mắt ửng đỏ.
Cả người không ngừng run rẩy.
Tôi vội vàng nhảy xuống, đi vào bếp rót một cốc nước ấm cho anh.
Nhưng lúc tôi quay lại phòng khách đã không thấy Chu Ngạn Đào nữa.
Nghĩ đến âm thanh vội vàng đóng cửa kia, tôi tự tưởng tượng ra dáng vẻ chạy trối chết của Chu Ngạn Đào, môi cong cong.
Tôi lấy điện thoại ra chuyển một trăm tệ cho anh, nhắn thêm một câu: [Chào bạn cùng bàn, hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu!]
Chu Ngạn Đào chưa trả lời.
Một lúc sau.
Anh không nhận chuyển khoản, chỉ nhắn lại một câu:
[Mình không nhận tiền.]
Tôi lập tức trả lời: [Vậy mình phụ đạo cho cậu?]
Anh gửi lại một sticker OK.
Từ trước đến giờ thành tích của tôi vẫn giữ vững đứng đầu lớp.
Chu Ngạn Đào lại học lệch, lần nào cũng loanh quanh vị trí năm mươi.
Tôi suy nghĩ một lúc, bắt đầu lên kế hoạch bổ túc cho anh.
7.
Cứ như vậy, tôi và Chu Ngạn Đào bắt đầu có mối quan hệ kỳ quái này.
Trên trường chúng tôi giả vờ như không thân thiết với nhau, sau khi tan học anh đều cho tôi ôm một cái, tôi lại giảng bài cho anh.
Hôm đó, tôi vừa về đến nhà đã phát hiện trước cửa có một vị khách quen thuộc.
Là mẹ Trình Gia Hữu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi ngạc nhiên nói: “Dì, dì tìm con có việc gì sao?”
Mẹ Trình thấy tôi thì đưa giỏ hoa quả tinh xảo cho tôi, nở một nụ cười mệt mỏi:
“Tình Tình, dì muốn hỏi con một chút, con có biết sau khi tan học Gia Hữu sẽ đi đâu không?”
“Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại nói với dì thành tích của nó từ tám mươi rớt xuống vị trí ba trăm.”
“Đứa nhỏ này quá phản nghịch, nó còn chặn cả số của chú và dì nữa. Cũng trách bình thường chú dì quá bận, không để ý đến nó, bây giờ cũng không biết nên quản nó như thế nào.”
Tôi xua tay, đẩy giỏ hoa quả lại cho bà ấy:
“Dì, dì đừng khách sáo, nhưng gần đây con cũng không thấy Trình Gia Hữu, không biết cậu ấy đi đâu.”
Mẹ Trình lại đưa giỏ hoa quả cho tôi, thở dài:
“Tình Tình con cũng đừng khách sáo với dì, lát nữa dì còn phải lên máy bay, giỏ hoa quả này để không cũng lãng phí. Dì không có ý gì khác, chỉ hi vọng nếu con thấy Gia Hữu thì có thể khuyên nó lần nữa, từ nhỏ đứa nhỏ này đã chơi thân với con, nó nghe lời con nhất.”
Mẹ Trình nói thêm vài câu rồi vội vàng rời đi.
Tôi đứng tại chỗ, nhớ đến nếp nhăn vì vất vả mà có dưới mắt bà ấy thì hơi do dự, cuối cùng mở WeChat của Trình Gia Hữu lên.
Cũng rất đúng lúc, năm phút trước cậu ta mới đăng một bài lên vòng bạn bè.
Định vị là quán bar Mê Nguyệt ở gần chung cư.
Sau khi cất cặp và giỏ hoa quả, tôi gọi xe đến quán bar.
Bây giờ mới bảy giờ, người trong quán bar không nhiều, tôi lập tức thấy Trình Gia Hữu cách đó không xa.
Cậu ta đang cười cười nói nói với mấy người bên cạnh, trong lòng còn đang ôm một nữ sinh xinh đẹp ăn mặc gợi cảm.
Có nam sinh tinh mắt thấy tôi, quay đầu nói với Trình Gia Hữu:
“Ồ, Gia Hữu nhà chúng ta đúng là phúc diễm không bao giờ cạn, học bá (1) lần trước lại đến tìm cậu rồi kìa.”
(1) người học giỏi
8.
Trình Gia Hữu nghe vậy thì miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cậu ta, tôi nhíu mày, muốn lấy ly rượu trong tay cậu ta:
“Trình Gia Hữu, sắp thi tốt nghiệp rồi mà cậu còn thế này, có phải cậu điên rồi không? Cậu biết bố mẹ cậu lo lắng cho cậu thế nào không?”
Nữ sinh trong lòng cậu ta hất tay tôi ra, quay đầu gắt giọng với Trình Gia Hữu:
“Anh Gia Hữu, đây là bạn gái anh sao, ánh mắt anh cũng kém quá rồi đấy.”
Trình Gia Hữu cúi đầu hôn cô ta một cái, dịu dàng nói:
“Bé cưng hiểu lầm rồi, cậu ta làm sao sánh bằng một phần của em được.”
Sau đó hai người này không coi ai ra gì mà tán tỉnh, làm như tôi không tồn tại.
Những người khác nhìn tôi với ánh mắt không mấy thân thiện.
Không hiểu sao bản thân lại thành trò cười, tôi nắm chặt tay, mím môi nói:
“Trình Gia Hữu, tôi hỏi cậu lần cuối, rốt cuộc cậu có về nhà không? Nếu như bây giờ cậu hối hận thì còn kịp, tôi có lòng tin có thể kéo thành tích của cậu lại.”
Nghe được câu này, Trình Gia Hữu cười nhạo, thái độ lạnh lùng:
“Học bá, cậu nghe không hiểu sao? Chúng ta không phải người đi chung đường.”
Lời từ chối trong dự đoán.
Tôi bình tĩnh gật đầu: “Như cậu mong muốn, sau này tôi sẽ không xen vào việc của người khác nữa.”
Tôi xoay người rời đi.
Dù sao tất cả mọi người đều đã trưởng thành, đương nhiên phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Chỉ đáng thương mẹ Trình vẫn còn ôm hi vọng với cậu ta mà thôi.
Theo tôi thấy, nếu sinh con ra thế này thì thà sinh ra một quả trứng còn hơn.
9.
Không biết có phải vì bị Trình Gia Hữu làm buồn nôn hay không mà buổi tối tôi gặp ác mộng.
Tôi phờ phạc đi đến trường.
Chu Ngạn Đào thấy trạng thái tôi không ổn thì lo lắng nhìn tôi.
Tôi lắc đầu: “Không sao.”
Sau đó lập tức bị vả mặt.
Trong tiết số học, tôi đột nhiên sốt, cả người khó chịu gần chết.
Hoa mắt chóng mặt, ngay cả công thức cũng không nghe lọt.
Chu Ngạn Đào nhỏ giọng gọi tên tôi.
“Liễu Tình Lam, cậu vẫn ổn chứ?”
Lúc đầu tôi nghĩ cố chịu đựng một chút, nhưng sau khi nghe giọng nói dịu dàng êm tai của Chu Ngạn Đào, tôi đột nhiên không muốn chịu nữa.
Tôi ghé sát tai anh nói nhỏ:
“Hu hu hu, muốn ôm.”
Chu Ngạn Đào hơi chần chừ:
“Không phải hôm qua vừa ôm rồi sao?”
Tôi chơi xấu: “Vẫn muốn tiếp, làm sao bây giờ?”
Chu Ngạn Đào ngẩng đầu nhìn giáo viên bên trên, sau khi xác nhận thầy giáo không chú ý đến chúng tôi thì nhanh chóng áp tay lên tay tôi.
Tôi dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn lẩm bẩm:
“Còn chưa đủ.”
Chu Ngạn Đào yên lặng nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh hiện lên sự xấu hổ:
“Cậu chịu một chút, lát nữa tan học lại ôm.”
“Nhịn không được…”
Tôi vừa nói vừa nhẹ nhàng nắm chặt lấy cổ tay Chu Ngạn Đào.
Sau khi xác nhận anh không kháng cự, tôi từ từ vươn tay ra, dần đan mười ngón tay vào với anh.
Ý thức được tôi làm gì, hàng mi Chu Ngạn Đào run rẩy, toàn thân căng cứng, động cũng không dám động.
Anh không tập trung nhìn sách.
Tôi tốt bụng nhắc nhở: “Sang trang mới rồi.”
Chu Ngạn Đào đỏ mắt, lúng túng dùng tay khác để lật sách.
Cả tiết này tôi cứ như vậy nắm tay Chu Ngạn Đào.
Da mặt anh mỏng, căn bản không dám nhìn tôi lâu một chút, chỉ là thỉnh thoảng lại lén lút nhìn giáo viên, sợ bị người khác phát hiện.
Đến cuối cùng, vì để anh chuyên tâm nghe giảng, tôi buông tay ra.
Haiz, bạn cùng bàn của tôi vẫn quá đơn thuần.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.