8.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, tôi vẫn phải tìm đến phòng của Lục Thần.
Vừa mở cửa ra đã thấy Lục Thần đang bàn bạc hợp tác với đối tác.
Đúng lúc này, Lăng Lệ được Lục Thần nói xuống dưới lấy rượu cũng quay lại.
Tôi vốn dĩ nên xấu hổ e sợ rồi ỏn ẻn nói chuyện lập tức thay đổi giọng điệu.
“Anh Lục, vì sao anh còn giữ người phụ nữ chết tiệt này ở bên cạnh?”
Lục Thần hơi nhíu mày: “Lê Thu Thu, đừng có gây sự.”
Tôi lén bóp mạnh vào thịt, mắt lập tức long lanh nước.
“Anh Lục, em mới là vị hôn thê của anh, vì sao anh luôn giữ những người phụ nữ khác bên cạnh?”
Lăng Lệ bước đến: “Cô Lê, cô hiểu lầm rồi, tôi và tổng giám đốc Lục chưa từng vượt qua quan hệ nam nữ.”
Tôi: “Lời của đồ hồ ly tinh như cô ai mà tin được chứ!”
Từ hồ ly tinh khiến Lục Thần không vui, anh ta nói: “Lê Thu Thu, xin lỗi Lăng Lệ đi.”
Tôi khó tin nhìn anh ta: “Anh Lục, vậy mà anh lại muốn em xin lỗi người phụ nữ này, anh thật đáng ghét. Em không quan tâm đến anh nữa, hu hu ~”
Tôi vừa che mặt khóc vừa chạy ra ngoài.
[Tan làm rồi yay.]
Lăng Lệ bỏ rượu vừa mang lên xuống bàn, đuổi theo tôi.
“Cô Lê, cô đừng chạy, nghe tôi giải thích.”
“Tôi không nghe, tôi không nghe.”
Cô ấy đuổi, tôi chạy.
9.
Sau khi xuống tầng một, tôi túm lấy Lâm Mạn Mạn chạy.
Lâm Mạn Mạn: “…”
May mà lần này cô ấy đã lấy được WeChat của em trai kia, về nhà nói chuyện trên WeChat cũng được.
10.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã đến thời gian nam nữ chính phát sinh quan hệ.
Trong kịch bản, từ đầu Lăng Lệ đã rung động với Lục Thần, chờ nam chính giải trừ hôn ước với nữ phụ độc ác là tôi.
Nhưng Lục Thần vì muốn nhận được hỗ trợ của nhà họ Lê mà vẫn luôn không chịu giải trừ hôn ước.
Còn Lăng Lệ lại cảm thấy có lỗi, cô ấy cảm thấy mình như người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác.
Cô ấy không dám tiếp tục chờ đợi, sợ mình sẽ lún sâu vào vũng bùn, trốn không thoát.
Nhưng trước khi cô ấy chuẩn bị rời đi, cô ấy phải đàm phán hợp đồng với nam chính.
Nam chính vô tình uống thuốc, sau đó cưỡng ép nữ chính phát sinh quan hệ, đồng thời bị nữ phụ bắt gian tại giường. Tôi nhìn lịch trên đầu giường, ngày hôm nay được vẽ một vòng tròn đỏ.
Không sai, hôm nay chính là thời điểm tôi đi bắt gian tại giường.
Tôi căn đúng thời gian đến khách sạn năm sao nam nữ chính phát sinh quan hệ.
Nhưng…
Lăng Lệ báo cảnh sát, sau khi cảnh sát đến đã đưa Lục Thần đến bệnh viện.
Khi tôi tới, Lục Thần đã giải xong độc.
Tôi phản ứng kịp thời, vô cùng lo lắng chạy về phía anh ta.
“Anh Lục, anh không sao chứ?”
Tôi vào phòng bệnh, lập tức hỏi thăm nam chính.
Lục Thần dựa lưng vào đầu giường: “Không sao, nhờ có Lăng Lệ báo cảnh sát kịp thời, không chỉ bắt được người hạ thuốc mà còn kịp thời chữa trị cho tôi.”
Lăng Lệ mỉm cười: “Tổng giám đốc Lục quá khen, đây đều là chuyện tôi nên làm.”
Theo thiết lập nhân vật, tôi chán ghét Lăng Lệ, nhưng người ta đã cứu người “tôi yêu”, tôi nên cảm ơn mới đúng.
Tôi rất không được tự nhiên, nhỏ giọng nói một câu: “Lần này cảm ơn cô đã cứu anh Lục.”
[Ôi mẹ ơi! Không ngờ nữ chính ngược văn lại đi báo cảnh sát!]
Nụ cười nhạt trên môi Lăng Lệ lập tức cứng lại.
Cô ấy không ngốc, đương nhiên phải báo cảnh sát rồi.
Tôi nhìn Lăng Lệ, lại nhìn Lục Thần.
[Xong phim, bây giờ hai người họ trong sạch, Lăng Lệ chắc chắn không mang thai, sau này Lục Thần cũng sẽ không mất đi sự hỗ trợ của nhà họ Lê, tình tiết ép cô ấy sảy thai chắc cũng mất nhỉ? Như thế này thì mình còn chạy theo kịch bản kiểu gì nữa?]
Tôi không ngừng lải nhải trong đầu nên không chú ý đến việc sắc mặt Lăng Lệ và Lục Thần đều đột nhiên trở nên kỳ quái, nhưng chỉ một giây sau đã khôi phục lại sắc mặt ban đầu.
Vì tuyến kịch bản bị phá hỏng, trái tim tôi lo lắng run sợ một lúc lâu, sợ mình đột ngột qua đời.
Nhưng tôi không sao, có nghĩa nhân vật chính phá hỏng một cảnh trong kịch bản tôi cũng không phải chịu trừng phạt.
11.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetRất nhanh đã đến phần cuối kịch bản.
Tôi lấy điện thoại gọi cho Lâm Mạn Mạn, lần này đổi thành tôi tìm cô ấy đi uống rượu.
Vì sao lại đi uống rượu à? Liên quan đến đất diễn phần cuối kịch bản của tôi.
Đáng lẽ sau khi Lục Thần ép Lăng Lệ sảy thai, nữ chính đau lòng gần chết, chuẩn bị đưa mẹ nuôi cùng rời đi nhưng lại bị nam chính đóng băng hết tài chính.
Cô ấy không mua được vé để rời khỏi thành phố, cũng không có tiền để mẹ nuôi tiếp tục nằm viện, mẹ nuôi cũng bị ốm đau tra tấn qua đời.
Sau khi mẹ nuôi chết, trái tim cô ấy nguội lạnh, nhảy sông tự tử, được nam chính cứu lên.
Vì cô ấy thiếu chút nữa chết, nam chính cũng ý thức được mình không thể không để cô ấy rời đi.
Sau đó hối hận, tiếp đó điên cuồng theo đuổi lại nữ chính.
Tóm lại, kịch bản theo đuổi vợ sấp mặt của anh ta chỉ có hai nghìn chữ đã được nữ chính tha thứ, hai người bỏ qua hiềm khích lúc trước, lại lần nữa ở bên nhau.
Mà nữ phụ độc ác thấy nam nữ chính bên nhau thì nảy ra một kế ác độc.
Kế hoạch này là kế hoạch điển hình của truyện ngược… thuê người làm nhục nữ chính.
Đám côn đồ kia nhận nhầm nữ phụ thành nữ chính, nữ phụ ác độc tự chịu quả báo.
Sau khi nam chính biết nữ phụ muốn làm người mình yêu tổn thương, dưới cơn tức giận đã mở ra kĩ năng trời lạnh rồi cho Vương thị phá sản thôi.
Nhà họ Lê phá sản, bố mẹ Lê gánh một khoản nợ khổng lồ, hai người không chịu được kết quả này nên đã nắm tay nhau nhảy từ trên sân thượng xuống.
Nữ phụ bị người ta đòi nợ, trên đường không kịp tránh, bị xe đâm rồi chết tại chỗ.
12.
Nghĩ đến việc mình sẽ phải đi theo kịch bản buồn nôn kia, tôi chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Lúc Lâm Mạn Mạn đến tôi đã uống được một lúc lâu.
Cô ấy trợn mắt há mồm nhìn đống ly xiên xiên vẹo vẹo trước mặt tôi.
“Rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu vậy, thất tình mà thôi, sao lại uống đến mấy khống chế thế này?”
Tôi đã uống đến mức say khướt, làm sao có thể nghe được cô ấy đang nói gì nữa, chỉ biết ôm Lâm Mạn Mạn khóc lớn.
“Con ma men đáng chết này, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì vậy? Hỏi cái gì cũng không nói mà cứ khóc thế, cậu nói đi, khó khăn gì mình đều giải quyết giúp cậu. Cậu không nói thì mình giải quyết thế nào được?”
Mỗi lần tôi cảm thấy bất an đều sẽ ôm chặt lấy thứ gì đó.
Ở đây chỉ có Lâm Mạn Mạn, tôi dùng cả tay cả chân ôm chặt lấy cô ấy như bạch tuộc.
Cô ấy vẫn luôn lay tôi nhưng lay mãi cũng không được.
Đột nhiên có một bàn tay lớn nắm lấy cổ áo tôi, từ từ kéo tôi tách ra khỏi Lâm Mạn Mạn.
Hình như tôi nhìn thấy Việt Kỳ Trạch. Tôi đưa tay dụi mắt, xác định không phải ảo giác, thế là tôi chủ động đổi một cái gối ôm hình người khác.
[Nhân vật phản diện đẹp trai thật đó! Nếu kịch bản phía sau của mình là cùng với nhân vật phản diện thì tốt rồi. Mình không muốn bị lưu manh làm nhục đâu, mình muốn cùng với Việt Kỳ Trạch trải qua đêm xuân cơ.]
Vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, tôi càng khóc hăng hơn.
[Tại sao tác giả lại nhất định phải viết ngược văn chứ, sao lại trừng phạt nữ phụ độc ác thế này, mình không muốn chút nào.]
[Nhưng mà không làm theo kịch bản thì trái tim mình sẽ rất đau, đau chết đi sống lại vậy…]
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu, kí ức như nước lũ tràn vào trong não tôi.
Tôi nhớ lại cảnh gào khóc trong ngực nhân vật phản diện tối qua.
Đó không phải mấu chốt, mấu chốt là sau đó tôi còn đưa tay lén lút (quang minh chính đại) chạm (sờ) cơ bụng của nhân vật phản diện.
Cảm giác rất tốt, nhưng lúc đó không quá tỉnh táo nên sờ không được nhiều mà thôi.
13.
Thời gian đến kịch bản ngày càng gần.
Tôi lợi dụng chức vụ, lúc hợp tác với Lục thị đã chỉ rõ dự án này muốn làm cùng với Lăng Lệ.
Tôi cầm tài liệu đến tìm Lăng Lệ, đập thẳng lên bàn cô ấy.
“Cô làm cái thứ gì vậy, số liệu sai, cô mang về sửa, sửa xong rồi ngày kia đưa đến khách sạn Hill.”
[Haiz, theo kịch bản gốc thì nên để mai cô đưa qua mới đúng, nhưng tôi sợ cô lại không thể thoát khỏi đám lưu manh mà tôi thuê về như trong kịch bản.]
[Ngày kia đi, cô có thể tránh lưu manh được. Dù sao theo kịch bản, chỉ cần đoạn kết tôi phải chịu quả báo là được rồi.]
Người Lăng Lệ cứng lại, cô ấy cầm lấy tài liệu: “Tôi hiểu rồi tổng giám Lê.”
Tôi lại lần nữa nhấn mạnh: “Nhớ rõ thời gian đấy, ngày kia mang đến.”
Lăng Lệ hít sâu một hơi: “Được, tôi nhớ rồi.”
Ngày hôm sau, khách sạn Hill.
Tôi đứng trước cửa khách sạn, tự động viên bản thân.
“Lê Thu Thu, chỉ là ngủ cùng với người ta một giấc thôi. Mày nhìn đi, mày trả tiền mà, như này cũng đâu khác đàn ông đi chơi gái đâu, đều như vậy cả.”
Nói rồi nước mắt trong mắt tôi không ngừng chảy ra.
Thật khó chịu, lúc trước đọc tiểu thuyết chỉ cảm thấy đó là cái giá mà nữ phụ độc ác phải trả.
Nhưng sau khi trở thành nữ phụ độc ác, cho dù là ai cũng không muốn tiếp nhận kết cục này.
Tôi lau khô nước mắt trên mặt, tôi thấy chết không sờn bước vào khách sạn Hill như đang bước vào chiến trường.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.