Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

10:45 chiều – 14/11/2024

5.

Hôm sau tôi lại đến tập đoàn Lục thị.

Trong kịch bản, có Lăng Lệ làm tiền lệ được Lục Thần chú ý, nữ phụ sợ sau này sẽ tình huống tương tự nên tự mình vào Lục thị làm để theo dõi Lục Thần, không để người khác có cơ hội tiếp cận anh ta.

Chỉ là không ngờ, tôi vừa vào văn phòng đã phát hiện Lăng Lệ cầm tiền của mình đi rồi vẫn đang ở đây làm thư ký.

Tôi nhắm hai mắt lại, chỉ về phía cô ấy, tức giận nói: “Người phụ nữ này làm gì ở đây?”

[Mẹ ơi, nữ chính ngoan của tôi ơi, may mà cô không chạy, không thì kịch bản sau sẽ không thể thực hiện được nữa.]

Ánh mắt Lăng Lệ vô cùng áy náy, không ngừng xin lỗi tôi.

“Thật xin lỗi, cô Lê, lúc đầu tôi đã đặt xong vé chuẩn bị rời khỏi thành phố A rồi.”

“Nhưng không biết tổng giám đốc Lục nghe tin tôi muốn rời khỏi đây từ đâu, anh ta giữ mẹ tôi ở lại bệnh viện, còn ép tôi tiếp tục đi làm. Thật ra tôi không muốn quay lại chút nào, nhưng tôi cũng hết cách rồi.”

Cô ấy vừa nói xong nước mắt đã rơi, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Nữ phụ độc ác như tôi nhìn cũng thấy đau lòng.

Lăng Lệ bước đến nắm lấy cổ tay tôi: “Cô Lê, cô giúp tôi đi, tôi không muốn ở lại thành phố A nữa.”

[Mẹ nó, sức lớn thật đấy, cổ tay mình sắp gãy đến nơi rồi.]

[Cho dù cô có bóp chết tôi cũng vô ích, tôi chỉ là một nữ phụ, còn là nhân vật phản diện, không có đánh lại được hào quang của nam chính Lục Thần!]

“Hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên.

Tôi quay đầu, thấy Lục Thần đang đứng ở cửa phòng tổng giám đốc nhìn chúng tôi lôi kéo nhau.

Tôi lập tức ném Lăng Lệ sang một bên, đi nhanh đến phía anh ta: “Anh Lục, anh đuổi người phụ nữ này đi.”

Lục Thần nhìn người đang khóc lóc om sòm, ánh mắt vô cùng mất kiên nhẫn: “Lê Thu Thu, Lục thị không phải là nơi cô có thể quơ tay múa chân.”

“Anh Lục, em nói cho anh biết, Lục thị có em không có cô ta, có cô ta không có em, anh chọn đi.”

Tôi ép Lục Thần chọn lựa.

Người đàn ông không chút do dự: “Lăng Lệ là trợ lí đắc lực của tôi, tôi không thể sa thải cô ấy được, muốn đi thì cũng là cô.”

Trong kịch bản gốc, nữ phụ vào Lục thị, ngoài bị sỉ nhục thì vẫn là bị sỉ nhục, cuối cùng bị Lục Thần đuổi ra khỏi Lục thị.

Dù sao kết quả đều là rời khỏi Lục thị, đi sớm hay đi muộn vẫn là vậy.

Nghe Lục Thần nói vậy, tôi vô cùng vui sướng.

Nhưng vẻ mặt lại vô cùng đau lòng: “Anh Lục, không ngờ anh lại vì người phụ nữ này mà đuổi em đi! Hu hu hu, em không muốn để ý đến anh nữa.”

Tôi xoay người chạy đi, vừa chạy vừa mắng trong lòng: [Bà đây đường đường là tiểu thư nhà họ Lê, là công chúa được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn người thừa kế, đến làm thư kí rồi bưng trà rót nước cho anh mà được sao, anh xứng à!]

[Loại sếp như Lục Thần, ai thích hầu thì hầu, dù sao mình cũng từ chối. Hi hi, về nhà hưởng thụ thôi~]

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ: “Lê Thu Thu!”

Sao Lục Thần lại gào thét tên tôi vậy?

Tôi làm như không nghe thấy, vui sướng đi nhanh hơn trước.

6.

Tôi không làm trợ lý nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao ở tập đoàn Lục thị theo kịch bản mà về làm tổng giám ở công ty nhà mình.

“Tổng giám Tiểu Lê, dự án hợp tác lần này của công ty chúng ta với tập đoàn Việt thị, đối phương chỉ định là cô đi làm.”

Người nói là phó tổng giám đốc Tề Linh của công ty, một nữ cường nhân vừa xinh đẹp vừa tài giỏi.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi vô cùng kinh ngạc: “Chỉ định tôi đi đàm phán? Nhưng tôi mới nhậm chức được mấy ngày, người của tập đoàn Việt thị chắc gì đã biết đến tôi.”

Tề Linh lại không cảm thấy kì lạ: “Cô là người thừa kế Lê thị, nhất cử nhất động đều có người để ý. Lần hợp tác này là dự án đầu tiên của cô sau khi nhậm chức, cũng là một bài kiểm tra của cô.”

Vì để có một thành tích tốt cho mọi người trong công ty xem, tôi mất ăn mất ngủ, thâu đêm suốt sáng, cuối cùng cũng thành công lấy được hợp đồng.

Chỉ là trong tiệc liên hoan ký kết thành công có thêm một người đột nhiên xuất hiện.

Tổ trưởng dự án Việt thị giới thiệu người đó với tôi: “Tổng giám Lê, đây là ông chủ Việt thị của chúng tôi, đúng lúc ở gần đây, tôi muốn mời anh ấy đến ăn cơm, cô có ngại không?”

“Có thể ăn chung với tổng giám đốc là vinh hạnh của tôi.”

Mặc dù nói như vậy nhưng giọng điệu tôi không được tốt nên nghe có vẻ hơi kì lạ.

Hết cách rồi, trên người tôi vẫn còn dán nhãn chó liếm của nam chính, cần cực kì chán ghét kẻ thù của nam chính.

[Mình không kì lạ, mình cũng không ngại, đi chung không ăn cũng không sao. Dù sao… sắc đẹp thay cơm mà~]

Việt Kỳ Trạch đột nhiên nắm tay đặt lên môi cười khẽ một tiếng.

[Anh ấy cười lên cũng đẹp, thật muốn thường xuyên nhìn thấy, nhưng mình vẫn phải theo kịch bản, không thể dính bên phía Việt Kỳ Trạch được, phải đến chỗ Lục Thần tìm cảm giác tồn tại. Trai đẹp lật trời này chỉ có thể bỏ qua thôi.]

Tôi vừa kêu rên vừa nhìn trộm nhân vật phản diện.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

[Cơ hội gặp nhân vật phản diện không nhiều, mình phải nhìn trộm thêm mấy lần mới được.]

Bữa ăn này tôi ăn không quá vui vẻ.

Thật ra, có trai đẹp làm bạn, tôi ăn cơm không cũng thấy ngon vô cùng.

7.

Lâm Mạn Mạn biết tôi lấy được dự án của Việt thị thì kéo tôi ra ngoài uống rượu.

Tôi nhìn người phụ nữ đang bắt chuyện với trai trẻ ở phía đối diện, khóe miệng giật một cái.

[Quả nhiên là chị em plastic, cái gì mà chúc mình ký kết hợp đồng thành công chứ, có mà muốn đi tán trai mới đúng.]

Càng nghĩ càng giận, tôi cầm một cốc rượu lên uống cạn.

Đột nhiên có người lại gần, tôi nhìn lại, lại là người quen.

Tôi vô cùng quen thuộc làm ra dáng vẻ chanh chua: “Tại sao cô lại ở đây?”

Sau đó tôi như nghĩ đến chuyện gì đây, vui vẻ quay lại.

“Cô ở đây, vậy có phải anh Lục cũng ở đây không?”

Lăng Lệ gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc Lục đang ở phòng trên tầng hai, cô muốn đi gặp anh ấy sao?”

Gặp cái quỷ gì, không ngờ tôi lại thấy sự mong chờ trong ánh mắt nữ chính.

Cảm giác như cô ấy vô cùng muốn tôi đi gặp nam chính vậy.

Khóe miệng tôi như muốn nứt ra, tôi cười (thảm) nói: “Cô đừng có nói nhảm, đương nhiên tôi muốn gặp anh Lục rồi.”

Biết nam chính đang ở đâu, chó liếm như tôi chắc chắn sẽ đến gặp anh ta rồi.

Tôi vô cùng vui vẻ (hồn bay phách lạc) đi lên tầng hai.

[Mẹ nhà nó, phiền muốn chết, ai muốn gặp tên chó Lục Thần kia chứ!]

Tôi đẩy cửa ra, ỏn ẻn nói: “Anh Lục, đã lâu rồi không…”

Từ từ, vừa rồi quên hỏi Lăng Lệ là Lục Thần ở phòng nào, tôi vào nhầm phòng thì phải.

Nhìn thấy nhân vật phản diện ngồi giữa phòng, tôi lập tức trở mặt: “Tại sao lại gặp anh chứ, đen đủi! Tôi phải về đi qua chậu than mới được, đuổi đen đủi.”

Trong giọng nói mang theo sự ghét bỏ khiến những người còn lại trong phòng không vui.

Một người trong số đó còn đập thẳng cốc rượu xuống đất.

Pha lê vỡ vụn, rượu văng tung tóe.

“Cmn mày là cái thá gì mà cũng dám nói chuyện với anh Việt như vậy chứ. Ông đây không đánh phụ nữ nhưng hôm nay muốn phá lệ.”

Dứt lời anh ta xắn tay áo lên, muốn ra tay với tôi.

Tôi hơi sợ hãi, lùi về sau một bước.

[Mình cũng không phải là đánh không lại, nhưng mà thiết lập nhân vật của mình là yếu đuối vô dụng, là kiểu ngay cả nữ chính yếu ớt cũng không đánh lại được.]

[Chỉ có thể yên thân chịu trận thôi.]

Nắm đấm của người kia lao đến, tôi nhắm mắt lại, tiếp nhận số mệnh bị ăn đòn.

Nhưng một lúc lâu cũng không thấy gì, tôi mở mắt ra nhìn thì thấy Việt Kỳ Trạch đang đứng bên cạnh.

Tay phải anh nắm lấy cổ tay người kia, tay trái nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra sau anh.

“Viên Vũ, cô gái nhà người ta mềm yếu thế mà cậu cũng ra tay được sao?”

Dáng người anh rất cao, tôi chỉ đứng đến bả vai anh.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

[Lúc trước không hiểu vì sao mỹ nữ lại yêu anh hùng, hóa ra anh hùng cứu mỹ nhân, rất dễ có được lòng phụ nữ.]

Việt Kỳ Trạch quay đầu đối mặt với tôi, lúc này tay trái của anh vẫn còn nắm lấy tay tôi.

Giây phút bốn mắt nhìn nhau, có cảm giác kì lạ nào đó xuất hiện.

Trái tim đột nhiên đau đớn, sau khi thức tỉnh nhân vật, tôi chỉ cần làm trái với kịch bản sẽ đau tim.

Việt Kỳ Trạch đang nhìn tôi, thấy tôi nhíu mày thì lập tức hỏi: “Sao vậy? Cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?”

Tôi rút tay ra, giọng nói lạnh lùng: “Tôi không sao, lần này anh ngăn Viên Vũ lại giúp tôi, nhưng anh là kẻ thù của anh Lục Thần, tôi sẽ không cảm ơn anh.”

Trước khi đi tôi còn phải biểu đạt ra ác cảm của mình với nhân vật phản diện.

Sau đó vội vàng rời khỏi phòng của bọn họ.

[Đột nhiên đau tim là vì mình rung động với Việt Kỳ Trạch, có khả năng sụp đổ thiết lập của nhân vật nên mới bị trừng phạt.]

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận