Giọng cậu bé yếu ớt, dỗ dành cô bé: “Ngoan, muội ăn đi, ca không ăn, muội muội ăn đi.”
Một miếng bánh nhỏ, hai đứa trẻ cứ mãi đùn đẩy cho nhau.
Ta bước tới, đưa thêm cho cậu bé một miếng bánh, nói:
“Đừng đẩy nữa, hai đứa mỗi đứa một miếng, ăn đi nào.”
Lúc ấy, hai đứa trẻ mới chịu ăn.
Phụ nhân quản lý kia thấy ta vắng bóng, liền vội vã tìm đến, hỏi ta có vừa ý đứa trẻ nào chưa.
Ta hỏi bà về hai đứa trẻ kia, vì sao cậu bé lại bị thương, vì sao lại bị bỏ rơi một mình nằm đó, đến cả một chiếc chiếu cũng không có.
Từ miệng bà, ta biết được hai đứa trẻ ấy là huynh muội, cậu bé năm tuổi, cô bé ba tuổi. Gia đình hai đứa đều đã mất, ca ca dẫn muội muội lang thang khắp nơi, vì đói quá, cậu bé trộm một chiếc bánh bao cho em gái, nhưng bị phát hiện, bị người ta đánh vào đầu, may nhờ có người tốt bụng cứu giúp, đưa đến đây.
Cũng vì từng ăn trộm nên bị người khác khinh miệt, các đứa trẻ khác đều xa lánh, đẩy chúng ra khỏi nhóm.
Ta bèn đưa hai đứa trẻ về Lan Quân Lâu, đặt tên cho ca ca là Tư Quân, muội muội là Tư Văn.
Các tiểu nhị trong lâu thấy ta mang về hai đứa trẻ, ai nấy đều kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát, lại nhìn nhau, gật đầu như hiểu ra, rồi lặng lẽ quay về làm việc.
Tư Văn sau khi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, kéo theo Tư Quân đứng trước mặt ta, muốn nói gì đó nhưng mặt đỏ bừng, mãi chẳng nói thành lời.
Ta liền lên tiếng: “Các con không cần gọi ta là mẹ, ta vốn dĩ không phải là mẹ của các con. Hôm nay ta mang hai con về, đổi tên chỉ là để tiện cho việc đăng ký hộ tịch. Nay các con đã theo họ ta, hãy gọi ta là cô cô là được rồi.”
Tư Quân lúc này mới kéo Tư Văn lại, nghiêm chỉnh hành lễ trước ta, thưa:
“Cô cô.”
9.
Ta thấy hai đứa bé kia không người thân thích, liền bảo Tiểu Lưu sắp xếp phòng cho chúng, dạn dò hắn cẩn trọng chiếu cố, nếu Liý chưởng quỹ có thời gian, hãy dạy dỗ chúng đôi phần bản sự.
Còn ta thì bận bịu lo toan việc quản lý sản nghiệp vì trước đó lơ là bởi sự ra đi của Lý ma ma.
May thay, những người dưới tay ta đều hữu dụng, trước đây ta học theo phong thái điều hành của các doanh nghiệp hiện đại, lại thiết lập kỷ cương quy tắc cho bọn họ. Do vậy, dù gần đây không can thiệp nhiều, các cửa hàng vẫn vận hành ổn thỏa, khiến ta đôi phần an lòng.
Về phần Tô Thanh Thanh, nàng đã sớm rời Vũ Châu theo tri châu đại nhan thăng quan tiến chức cách đây một năm. Lúc đầu, ta còn lo lắng không yên, nghĩ rằng thần hộ mệnh của ta đã đi mất, không còn người nương tựa, chẳng may có ai tới kiếm chuyện thì phải làm sao đây?
Nào ngờ, chưa kịp nghĩ cách kết giao với tân tri châu, thì vị quan mới ấy đã tự mình tìm đến cửa.
Tri châu họ Vương, vận y phục trường bào đen giản dị, thắt lưng thêu hoa văn ám chỉ màu ám thanh, đi giày da hươu đen, thần sắc thản nhiên, bước đi ung dung, mang theo một tiểu đồng tầm hơn mười tuổi, trông như một quý nhân nhàn hạ.
Ta cung kính nghênh đón Vương đại nhân vào phòng chữ Trúc, bày ra trà ngon, rượu quý, món ngon, điểm tâm ngon như không tiếc của. Lại lặng lẽ bảo Tiểu Lưu đi tìm Lý chưởng quỹ chuẩn bị một phong bao lớn, phòng khi cần thiết.
Nghĩ rằng: “Người xởi lởi trời không phụ, ăn của người ta thì phải mềm lòng.”
Dù không biết có tác dụng hay không, nhưng tư thế phải tỏ ra cho đúng đã.
Nào ngờ, Vương đại nhân nhếch môi cười, nói:
“Dương chủ quán không cần hoảng sợ, cũng chẳng phải xu nịnh ta. Hôm nay ta đến đây, không phải để nhận bạc đâu. Hơn nữa, dù có đưa, Vương mỗ cũng chẳng dám nhận.”
“Vương đại nhân quá khách khí rồi, ngài là quan phụ mẫu của chúng dân, chúng ta là bách tính, dâng tặng chút lòng thành, chẳng phải là lẽ thường sao?” Lời nịnh nọt thốt ra khỏi miệng mà ta cũng không khỏi sởn da gà.
“Ha ha ha, Dương chủ quán quả thật khéo đùa. Hôm nay ta nói không phải là lời khách sáo, ta dám khẳng định, trong địa phận Vũ Châu này, bất kể ai làm tri châu, đều không dám gây rắc rối cho cô đâu.”
Nói xong, mặc cho ta ngỡ ngàng nghi hoặc, Vương đại nhân nâng chén trà trước mặt lên, kính ta một chén. Ta vội vàng nâng chén đáp lễ, rồi ngửa cổ uống cạn.
Tiễn Vương đại nhân ra về, lòng ta lại chẳng hề nhẹ nhõm hơn. Ta vẫn âm thầm tra hỏi nguyên do, lời hắn nói chắc chắn ám chỉ rằng có người ở trên che chở cho ta. Trong lòng ta có vài cái tên, nhưng chẳng dám chắc chắn là ai.
Ai ngờ Vương đại nhân như con cá chạch trơn tuột, chẳng hé môi nửa lời, chỉ luôn miệng bảo rằng có quý nhân tương trợ, không cần quá bận tâm.
Trên đường quay về, ta mãi nghĩ xem ai có khả năng lớn nhất. Chợt không để ý đụng phải một thân hình nhỏ bé, khiến một chồng sách rơi xuống.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTư Quân vội vàng cúi đầu xin lỗi, dáng vẻ hoảng hốt không yên.
Ta nhặt sách lên, ngoài những sổ sách thông thường, còn có một cuốn “Thi Kinh”, vốn là trước đây chuẩn bị cho con trai Hồng Hạnh tỷ tỷ, Đại Hổ. Ai ngờ thằng bé đúng như cái tên của nó, đầu hổ mắt sáng, chỉ thích đấm đá tập kiếm, cứ hễ nghe đọc sách là ngủ ngon lành.
Ta và Hồng Hạnh tỷ thử mấy lần đọc sách cho nó nghe, ngoài tiếng ngáy to nhỏ ra, chẳng có chút biến chuyển nào khác, nên cả hai đều từ bỏ ý định dạy nó theo đường văn. Cuốn sách này cũng vì vậy mà bị bỏ xó lâu ngày.
Ta cầm cuốn sách trên tay, hỏi Tư Quân trước mặt: “Những ngày qua con sống có tốt không?Lý chưởng quỹ đã dạy cho con cái gì chưa?”
Tư Quân có chút ngại ngùng đáp: “Dạ tốt ạ. Lý gia gia dạy con xem sổ sách, nói rằng sau này phải học cách tính toán, quản lý công việc, để giúp đỡ trong tiệm.”
Chắc hẳn Lý chưởng quỹ và các nhân viên dưới trướng đều nghĩ rằng ta nhận nuôi hai đứa trẻ này để bồi dưỡng người thừa kế, giúp ta quản lý sản nghiệp Lan Quân, nên dạy những điều này là hợp lẽ nhất.
Ta chỉ vào cuốn “Thi Kinh”, hỏi: “Con có biết chữ trong này không?”
Tư Quân gật đầu đáp: “Dạ, biết ạ.”
“Trước đây con đã từng đi học chưa?”
“Con chỉ mới học “Thiên Tự Văn”, “Thi Kinh” vẫn chưa học xong.”
Ta hỏi tiếp: “Con có muốn tiếp tục học không?”
Nghe vậy, Tư Quân lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên một tia sáng rực rỡ, gật đầu, nhưng ngay sau đó lại cúi đầu, lắc đầu nói:
“Tư Quân không dám vọng tưởng. Được theo Lý gia gia học nghề đã rất mãn nguyện rồi.”
Có lẽ những biến cố trong cuộc đời đã khiến nó trở nên già dặn như vậy ở tuổi nhỏ.
Ta khẽ xoa đầu nó, cười nói: “Đừng sợ. Từ lúc ta đón các con về, đã chẳng có ý định bỏ rơi các con. Ta không nuôi các con để giúp việc hay làm tiểu nhị. Đã gọi ta là cô cô, thì hãy xem ta như cô cô thực sự, đừng câu nệ quá.”
Ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu con thích đọc sách, ngày mai ta sẽ tìm một học đường, đưa con tới đó học. Đợi khi Tư Văn đến tuổi học, ta sẽ mời thầy về dạy. Việc trong tiệm, con không cần bận tâm, cứ yên tâm mà chuyên tâm học hành.”
Tư Quân nghe vậy, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn giữ dáng vẻ nam tử hán, chỉ là khi cảm tạ ta, giọng mũi đã trở nên nghẹn ngào.
Việc sắp xếp cho Tư Quân vào học diễn ra rất nhanh chóng. Ta đã cho nó nhập học ở Văn Thất Thư Viện, một trong những thư viện danh tiếng nhất ở Vũ Châu, nơi mà các công tử nhà giàu có thường tới học.
Tự tay ta may cho nó bộ y phục mới, chuẩn bị túi xách, mua bút mực giấy nghiên, rồi sai Tiểu Lưu tự mình đưa nó đến trường, trông chẳng khác nào một tiểu thiếu gia.
Tư Quân khác với Đại Hổ, nó rất có thiên phú trong việc học, sau khi nhập học, lại càng chăm chỉ nỗ lực, tự giác tiến bộ, nên học vấn ngày một thăng tiến.
Để cho nó có môi trường học tập tốt, ta mua một tòa nhà ba gian ba phòng, đưa Tư Quân và Tư Văn dọn vào đó. Cả hai đều có sân riêng.
Ta không quen với việc mua người làm nô, chỉ mời bảy tám bà tử và tiểu đồng về để quản lý gia vụ, chăm lo cho Tư Quân và Tư Văn, giống như mời tiểu nhị làm việc trong nhà. Ta trả lương hậu hĩnh, đãi ngộ cao, nhưng gia quy của ta rất nghiêm khắc, ai không biết điều sẽ lập tức bị cho nghỉ việc.
Nhờ vậy mà gia viên luôn êm ấm hoà thuận, bởi không ai muốn đánh mất công việc béo bở và đãi ngộ tốt như vậy.
Nhìn vào tấm biển trước cổng, đề hai chữ “Dương phủ”, tuy chẳng thể sánh với nhà họ Lục, nhưng đây là mái nhà mà ta tự mình gây dựng, to lớn, giàu sang, ta rất mãn nguyện.
Thời gian thấm thoát trôi qua như nước chảy, chớp mắt đã mười năm trôi qua.
Tư Quân ngày ngày chăm chỉ, học hành tiến bộ, mới mười hai tuổi đã đỗ Tú tài, giống như đại thiếu gia nhà họ Dương.
Trải qua mười năm được ta yêu thương, chăm sóc, nó đã dần hiểu rằng mình không còn phải lo sợ bị bỏ rơi, tính cách dần thoải mái hơn, tuy vẫn giữ dáng vẻ chín chắn trầm tĩnh, nhưng đã không còn quá câu nệ như trước.
Ta dần nảy sinh một thói quen xấu, cứ thích trêu chọc nó. Có khi nó đang mải mê đọc sách, ta lại cố tình bưng một chén chè đậu xanh hay chè hạt sen tới, nhất định bắt nó dừng sách lại mà ăn cho xong rồi mới được đọc tiếp.
Có lúc ta còn cố ý thay lư hương tỉnh táo trong phòng nó bằng hương an thần giúp ngủ ngon, khiến nó chưa kịp học được hai canh giờ đã gục xuống bàn ngủ say.
Có lúc ta lại kéo nó cùng Tư Văn đi leo núi hay dạo phố, để Tư Văn đàn bản nhạc mới học cho nó nghe, bắt nó phải bình phẩm. Nếu không đánh giá tốt, nó sẽ phải chép 50 lần bài “Thuỷ điệu ca đầu” hoặc 100 lần câu “Tư Văn là cô nương thông minh, đáng yêu, thiện lương, mỹ lệ và phóng khoáng nhất trên đời.”
Tất nhiên, mỗi lần nó đều chọn bài thơ, khiến Tư Văn tức tối lườm nguýt, rồi khi nó đang chép lại tới bên phá rối.
Dù bị trêu đùa như thế, Tư Quân chỉ cười bất lực, giả vờ trách móc đôi câu rồi lại ngoan ngoãn phối hợp với trò đùa của chúng ta vào lần sau.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.