17
Mùa đông dài cũng có lúc kết thúc, vào cuối tháng ba, băng tuyết tan chảy, núi non xa gần vẫn một màu xám xịt, chẳng thấy chút dấu hiệu nào của mùa xuân. Tiểu thư tháo bỏ áo bông dày nặng, mặc vào chiếc áo mỏng lót bông, vội vàng đội lên đầu chiếc mũ mèo vừa giặt xong, vừa đội vừa càu nhàu: “Mẹ à, chẳng phải bảo là gió xuân dịu dàng sao, người nhìn mặt con xem, gió mạnh thế này còn hơn cả mùa đông, nào có gọi là dịu dàng đâu.”
Phu nhân cùng Trương ma ma thu dọn hành lý, đã qua thêm nửa năm rồi, khó khăn lắm mùa xuân mới đến, cuối cùng cũng có thể đi thăm lão gia. Lần này ngoài việc vào thành thăm lão gia, còn có chuyện quan trọng hơn.
Sau khi nắm vững cách làm đậu phụ, ta phát hiện chỉ làm đậu phụ thôi không kiếm được bao nhiêu tiền. Nhà cô cô ta cũng chỉ dựa vào vùng hẻo lánh này, nhưng mỗi năm đều có người bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp, người đông nên luôn có ai đó sẽ học được nghề này.
Nhưng phu nhân thì khác, bà lớn lên ở Giang Nam, nơi mà đồ ăn tinh tế, đủ loại kiểu dáng. Của hiếm là của quý, phu nhân dựa theo ký ức của mình đã ghi lại rất nhiều công thức làm đậu phụ, có món là hương vị quê nhà của bà, có món là món thịnh hành ở kinh thành, cũng có món là ghi chép trong sách vở.
Tổ mẫu ta luôn có tài nấu ăn thiên bẩm, ta kể cho bà nghe những công thức mà phu nhân ghi lại, dưới sự giúp đỡ của cô cô, bà luôn có thể hoàn hảo tái hiện những món mà phu nhân nhắc đến, thậm chí còn sáng tạo thêm.
Ví dụ, không tìm được hoa phù dung trong món canh Tuyết Hà, bà nhìn thấy cây dâm bụt mới nở ngoài hàng rào trong sân, liền hái về, rửa sạch, bỏ cuống và nhụy hoa, kết hợp với đậu phụ, làm ra một bát canh Tuyết Hà phiên bản Đông Bắc, màu hồng trắng xen kẽ.
Sau hai tháng thử nghiệm, ta tính toán số bạc còn lại chưa đến vài chục lạng, quyết định vào thành mở một tiệm ăn nhỏ. Nếu thuận lợi, có thể giải quyết vấn đề sinh nhai của cả nhà, phu nhân cũng có thể thường xuyên gặp lão gia, tiểu thư thông minh như vậy, cũng cần tìm một thầy giáo giỏi để dạy học.
Mọi người chọn ra bảy tám món gia đình lạ mắt nhưng rẻ tiền, hai ba món tráng miệng từ đậu phụ, còn có mấy món chính không biết là ăn bạc hay ăn đậu phụ nữa, cả nhà cứ thế mạnh dạn vào thành.
Giờ đây, sau trận lũ, tướng quân Trang Hải dẫn người tái thiết Ninh Cổ Tháp, thị trấn mới gọi là Ninh An Thành.
Vào thành, phu nhân dẫn tiểu thư và thiếu gia đi thăm lão gia, còn ta cùng cô cô, cô trượng đến nhà môi giới tìm thuê một căn nhà phù hợp. Vừa bước vào, ta đã thấy một người quen mặc áo xám, tay cầm bình trà nhỏ.
Hóa ra là Vương thúc.
Thì ra Vương thúc tuổi đã lớn, mùa đông vừa qua bị ốm một trận, đến mùa xuân thì không có ý định trở về phía Nam, định tìm một chút công việc khác để dưỡng già ở nhà môi giới địa phương.
Thúc ấy nghe thấy mục đích của chúng ta, rồi nghe ta yêu cầu về cửa tiệm, vẻ mặt có chút không vui: “Chẳng lẽ ta lại để nha đầu này bám vào ta sao!”
Gừng càng già càng cay, Vương thúc nhanh chóng tìm được cho chúng ta một cửa tiệm phù hợp, còn ký khế ước với chủ nhà. Chúng ta ở lại cửa tiệm đợi cô cô về đón phu nhân và mọi người.
Cửa tiệm tuy không nằm trên phố chính, nhưng ở ngay đầu hẻm Đinh Hương, một hẻm dọc phố chính. Phía trước là một phòng khách nửa mở, vốn dĩ đã là quán ăn, có năm sáu cái bàn, phía sau có một sân nhỏ. Trong sân có hai cây, một cao là cây sa quả, một thấp là cây đinh hương. Ngoài nhà bếp, còn có một phòng chính và bốn phòng nhỏ.
Phu nhân và Trương ma ma ở phòng chính, ông bà cùng vợ chồng cô cô ở phòng phía phải, còn hai phòng bên trái ta và tiểu thư một phòng, thiếu gia một phòng.
Quan trọng nhất là, cuối hẻm có học viện duy nhất của Ninh An Thành, gọi là Học Viện Đinh Hương.
Vương thúc gõ bàn, mở miệng đòi ta mười lạng bạc phí dịch vụ. Ta cúi đầu lấy ra phí trung gian để trước mặt thúc ấy, nhỏ giọng nói chỉ có hai lạng, còn lại khi nào kiếm được tiền sẽ trả nốt.
Thúc ấy húp mạnh một ngụm trà, chắc là muốn mắng ta keo kiệt, còn chưa kịp mở miệng thì tiểu thư đã dang tay lao vào: “Vương thúc, con nhớ thúc muốn chet!”
Vương thúc vội vàng đặt bình trà xuống, đón lấy tiểu thư. Trong tiếng khen ngợi của tiểu thư, thúc ấy cười toe toét, không khép miệng được, gật đầu với phu nhân và thiếu gia, rồi dẫn tiểu thư ra ngoài mua kẹo hồ lô, bỏ lại một câu: “Ta không lấy hai lạng bạc này nữa, cho ta một phần lợi nhuận là được!”
Thiếu gia nói lão gia nhờ học thức uyên bác, được điều vào binh ty làm văn thư, còn kết giao được với mấy quan văn và phạm nhân cùng bị lưu đày, cũng coi như tìm được chút niềm vui trong gian khổ.
Thời gian trôi nhanh, đến khi trời tối đen, Vương thúc mới dẫn tiểu thư trở về, trong tay còn cầm mấy xiên kẹo hồ lô, vào cửa đã nhét ngay cho thiếu gia. Phía sau còn có hai nữ tử, trong tay ôm chăn đệm. Mọi người đơn giản đốt lò sưởi, trải chăn lên, rồi nghỉ ngơi tạm bợ qua đêm.
Nửa đêm gió thổi tung cửa sổ, ta vội đứng dậy đóng lại.
Trong sân, cây đinh hương và cây sa quả, lúc hoàng hôn vẫn còn là nụ hoa, vậy mà đến giờ đã nở một nửa, dưới ánh trăng, sắc tím nhạt và hồng nhạt đong đưa, làm gió xuân trở nên ấm áp.
18
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgày mùng 4 tháng 4, lễ Hạ Phượng, gió ấm hơn một chút.
Dưới sự giúp đỡ của Vương thúc, chúng ta đã đến quan phủ đăng ký, rồi đi bái lạy ở thương hội. Cô cô ta ở sau bếp làm đậu phụ, còn ta cùng cô trượng đi mua vài trăm cân củi và các vật dụng trong bếp, Trương ma ma và phu nhân dẫn tiểu thư đi chọn bát đĩa, chỉ còn thiếu gia than thở gió làm đau đầu.
Ta đang bận chọn củi, tay cầm xô nước bước vào nhà, liền thấy thiếu gia nằm phơi nắng dưới cây đinh hương, còn đội mũ che nắng, tay cầm cuốn sách gì đó không rõ. Vừa thấy ta, thiếu gia lập tức đứng dậy: “Tiểu Vũ, mệt chưa, để ta làm cho!”
Ta vừa tức vừa buồn cười, một tay đỡ đòn gánh, tay kia vội xua tay: “Thiếu gia cứ nghỉ ngơi đi, đừng để bị ta đụng bị thương.”
Thiếu gia đi theo ta, lải nhải không ngớt: “Tiểu Vũ, ta nghĩ ra một cái tên cho tiệm ăn rồi, nàng có muốn nghe không?”
[Xuân Hàn Trai]
Phu nhân là người có học nhất nhà, không phản đối, cái tên này hẳn là rất hay.
Thiếu gia múa bút viết tên tiệm lên giấy, chàng đi tìm người làm bảng hiệu, còn viết thêm tên mười mấy món ăn nữa.
Vừa treo bảng hiệu lên, đã thu hút một đám người vây quanh. Đám người tò mò nhìn vào trong tiệm, có người lớn gan hỏi: “Ở đây bán gì thế?”
Phu nhân vừa mời mọi người vào, vừa giới thiệu: “Tiệm chúng tôi chuyên về đậu phụ, hôm nay khai trương, giảm giá toàn bộ, còn có thử món miễn phí, mong bà con ủng hộ.”
Trương ma ma và cô cô nhanh chóng lấy ra sữa đậu làm từ sáng, để lên những đĩa nhỏ xinh, từng miếng đậu non trắng mịn, rưới lên một muỗng mật hoa đoạn, khiến ai cũng ngạc nhiên.
Ta bước vào bếp, chia đậu hoa nóng hổi vào từng bát, đặt lên khay. Ta lấy củ cải muối, hoa kim châm, nấm mộc nhĩ thái nhỏ, cùng đậu phộng giã nhuyễn, tỏi băm, bày lên đậu hoa, rắc hành lá xanh tươi và vài giọt dầu ớt đỏ rực làm điểm nhấn.
Khi ta mang đậu hoa ra, đã có người mạnh dạn thử món sữa đậu .
Mọi người nhìn ta mang khay ra, nhưng không ai dám tiến lên. Ta biết mặt mình không được dễ nhìn, thân hình lại cao lớn, không như phu nhân dịu dàng và dễ gần, nên định đặt khay xuống và quay lại bếp. Đúng lúc này, thiếu gia – người vừa than gió lớn, vừa nằm trong sân sau, bỗng nhiên bước ra.
Thiếu gia như cây bạch dương, thẳng tắp mà cao, cầm một bát đậu hoa, bước đến trước mọi người, dịu dàng nói: “Đây là một món đặc sản khác của tiệm chúng tôi, đậu hoa mặn. sữa đậu thì ngọt, còn đậu hoa thì mặn, các cô, các chị hôm nay có thể thử miễn phí.”
Thiếu gia đã đến đây được nửa năm, nhưng vẫn chăm sóc bản thân rất tốt. Tuyết gió phương Bắc không hề làm phai nhạt vẻ đẹp của thiếu gia, thậm chí do tổ mẫu chăm sóc quá tốt, thiếu gia còn tăng cân một chút, làm cho vẻ gầy gò yếu ớt của thiếu gia ngày trước giờ thêm phần rạng rỡ, môi đỏ răng trắng.
Những cô nương, phụ nhân chưa chồng xúm lại, chen chúc muốn thử món.
Khi ta nhận ra thì đậu hoa đã bị lấy hết sạch, mấy bàn trong tiệm cũng đầy người. Cô cô kéo ta vào bếp, chúng ta bận rộn không kịp thở.
Sắc đẹp của thiếu gia nhanh chóng nổi tiếng khắp Ninh An thành. Dù chàng không xuất hiện mỗi ngày, nhưng các cô nương, phụ nhân và cả các bà, còn có những ông chồng bực bội vì vợ mình cứ lén đến tiệm, đều chạy đến chỉ để nhìn thiếu gia.
Nhưng thiếu gia không phải ngày nào cũng xuất hiện. Chàng thường dậy trễ, khi thì ngồi viết chữ, khi thì nằm phơi nắng không nhúc nhích, hoặc ôm sách như thể sắp đi thi Trạng Nguyên.
Phu nhân thường hay nảy ý định xấu, muốn con trai mình ra tiệm để thu hút khách, nhưng chàng luôn kêu hôm nay đau đầu, mai đau chân.
Khi tâm trạng và sức khỏe đều tốt, thiếu gia mới chịu xuất hiện, ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn kéo theo tiểu thư như búp bê ngọc đi cùng. Theo lời thiếu gia, từ màu sắc trang phục, cách bước chân, đến nhánh hoa hồng cầm trên tay đều được sắp xếp kỹ lưỡng.
Mỗi lần xuất hiện đều làm dấy lên một trận xôn xao. Thiếu gia cười nhẹ nhàng, cao quý, chào hỏi khách hàng bằng giọng ấm áp dịu dàng. Ta nghe thấy tiếng răng nghiến kèn kẹt từ bàn phía Tây, một thiếu niên định buông lời chế giễu, nhưng đã bị cô nương bên cạnh nhéo mạnh, suýt nữa là xông lên đánh chàng.
Phu nhân đứng sau quầy lắc đầu, cười mắng: “Thằng bé này đúng là thích làm màu!”
Ta thì hiểu những nữ tử đến tiệm: đúng là đẹp quá mà! Hình như có câu nói ta đã từng nghe qua: Thực sắc tính dã. Nhìn một cái đã thấy vui mắt rồi!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.