7
Sau đó tôi mới biết, đêm hôm trước có người dùng ẩn danh đăng lên diễn đàn trường một bức ảnh, nói mình đã qua đêm với một học sinh trong trường.
[Trông hơi xấu nhưng kỹ thuật thuần thục, động tác rất điêu luyện.]
Người khác không tin, tên ẩn danh kia lại đăng tờ quảng cáo mini làm bằng chứng.
[Đây, là nữ sinh này, cô ấy nói mình học trường này.]
Chẳng mấy chốc một số bạn cùng lớp nhận ra khuôn mặt của tôi, sau đó tôi nổi tiếng khắp trường, bằng cách rất nhục nhã.
Tôi lại viết vào nhật ký:
【Hơn hai năm nay, Phó Gia Vũ đã luôn là ánh trăng sáng của mình.
Đến lúc này rồi, mình cũng không nghĩ sẽ có một ngày, ánh trăng đấy lại biến thành mũi tên tẩm độc, khiến mình thương tích đầy mình.】
Tôi thậm chí không rõ lý do tại sao.
Hậu quả của sự cố tờ quảng cáo mini đó là dù tôi có đi đâu, thì cũng cảm giác được có người đang chỉ trỏ.
Tôi không còn dám tới những nơi đông người, tự tạo nên thói quen quấn chặt áo khoác, kéo khẩu trang đến tận mắt.
Nhưng vẫn không tránh được bị người khác nhận ra.
Trường học có tốt đến đâu cũng sẽ có mấy đứa vô lại, chúng vây quanh tôi, khi tôi định chạy thì bị chúng ấn ngực đẩy trở lại.
“Trốn làm gì vậy, không kiếm tiền nữa à?”
“Đừng làm như tụi tao bắt nạt mày được không? Trong video nhìn mày phóng đãng thế kia mà?”
“Giá thị trường là bao nhiêu đấy? Cứ nói anh em tao nghe nào.”
8
Tôi cầu xin chúng để tôi đi thì càng bị sỉ nhục thậm tệ.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi lao ra mép sân thượng: “Mấy người cứ ép tôi thì tôi nhảy đấy!”
Bọn côn đồ mất hứng bỏ chạy, thầy trưởng khoa giáo vụ đi giám thị lại lao tới.
Thầy kéo tôi đến văn phòng để giáo dục tư tưởng, thầy có hỏi lý do thế nào thì tôi cũng im lặng không nói.
Phó Gia Vũ tình cờ đang giúp chủ nhiệm sửa bài, thầy trưởng khoa đang liến thoắng không ngừng thì hắn cười hờ hững đi tới.
Tôi hoảng sợ, van xin nhìn hắn.
Nhưng hắn đã mở miệng trước: “Thầy trưởng khoa, em biết cậu ấy đang băn khoăn trong lòng điều gì.”
Phó Gia Vũ thì thầm với thầy trưởng khoa, ánh mắt thầy từ lo lắng chuyển thành phức tạp nhìn tôi.
“Thầy cần nói chuyện với bố mẹ em.”
“Đừng.” Tôi quỳ sụp xuống, “Xin thầy, đừng mà!”
Tôi từ nhỏ đã mồ côi bố, mẹ tôi là người cực kỳ nghiêm khắc với tôi, nếu mẹ mà biết chuyện, nhất định đánh c.h.ế.t tôi không màng lý do.
Nhưng thầy trưởng khoa không chút động lòng, thầy cho rằng chuyện này quá lớn, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của trường.
Tôi đứng ngồi không yên về tới nhà, mẹ đã giận dữ ngồi sẵn bên giường đợi tôi.
“Về muộn thế? Mày lại đi lêu lổng với trai à?”
Tôi run rẩy không dám lại gần: “Thực sự không phải con, là Phó Gia Vũ dùng AI để thay mặt con vào…”
“Lại cái người đứng nhất đấy!” Mẹ hết ném dép lại dùng chai, lọ, hộp ném, “Nó có thời gian làm thế thì làm sao có thể thi được hạng nhất hả?”
“Mẹ, con thật không hiểu nổi, sao mẹ có thể đi tin một người lạ đứng nhất toàn trường còn hơn là tin đứa con gái ruột của mình chứ?”
Mẹ tôi sững sờ một lúc.
Trong cơn nóng giận, ánh mắt mẹ lại có chút trống rỗng.
9
Khi đã nếm được vị ngọt, Phó Gia Vũ lại càng không kiềm chế được.
Đa số nam sinh trong lớp đều noi gương hắn, thấy hắn cứ nhắm vào tôi, liền có suy nghĩ như mẹ tôi, cho rằng học sinh giỏi sẽ không tùy tiện bắt nạt người khác.
Hẳn là hắn có lý do riêng.
Nhiều bạn nữ thầm mến hắn đương nhiên cũng không muốn dính dáng gì đến tôi nữa.
Thế là tôi bị mọi người cô lập.
Không ai muốn làm bài tập nhóm với tôi, không ai muốn đứng cạnh tôi trong hàng, thậm chí không ai trả lời khi tôi đi hỏi xung quanh vì không kịp ghi bài tập về nhà.
Chưa bao giờ tôi lại cô đơn đến thế.
Chỉ có Phó Gia Vũ thi thoảng nói chuyện với tôi, nhưng hoặc là mắng, hoặc là nói gì đó tôi không hiểu.
Thời gian trôi qua, tôi vô thức run rẩy khi thấy hắn.
Trong buổi họp Hội khỏe, hắn cầm tờ đăng ký ngồi cạnh tôi, nhếch mép hỏi: “Run cái gì? Nhìn kìa, mực bút làm bẩn hết vở bài tập rồi.”
“Cậu muốn gì nữa?”
“Lần này là làm việc tốt, cho cô cơ hội làm rạng danh cả lớp nhé.”
Hắn chộp lấy bút của tôi, đánh dấu tất cả hạng mục từ trên xuống dưới.
“Uầy, thế là buổi sáng cậu thi nhảy xa xong thì nhảy cao, đến trưa lại chạy 50, 100 và 400 mét, chiều chạy thêm 1500 và 3000 mét, buổi tối thi ném tạ tiếp hả? Thi nhiều hạng mục thế chắc chắn phải có giải chứ nhỉ?”
“Không được, tôi sẽ c.h.ế.t trên sân mất.”
Phó Gia Vũ đạo đức giả vỗ vai tôi: “Không đâu, tớ tin vào thực lực của cậu.”
Tôi thì có thực lực gì chứ?
“Từ nhỏ tôi đã không giỏi thể thao rồi, vào sân không phải chỉ tổ làm trò hề à?”
Nhưng Phó Gia Vũ lại nhắc nhở: “Đừng có rút khỏi cuộc thi chứ. Cậu chiếm chỉ tiêu mà không giành giải thì thầy sẽ giận lắm đấy.”
10
Tôi cắn răng đi nhận số báo danh cho thí sinh.
Chắc chắn là Phó Gia Vũ cố ý, số hắn đưa cho tôi—là số 38*.
*38: Từ lóng chỉ bà tám hoặc phụ nữ hành nghề mại dâm
Tôi muốn đổi số khác thì bị hắn xua tay: “Số báo danh này là do nhà trường sắp xếp theo thứ tự đăng ký, xem ra là trời định rồi, cậu đừng lắm chuyện.”
Sáng hôm đó, tôi đi giữa một dàn thí sinh đang khởi động, chỉ biết rụt cổ run bần bật, không dám tháo khẩu trang.
Trước khi vào sân liền bị thầy trọng tài đứng bên cạnh phê bình một trận.
“Số 38 kia làm gì đấy? Mau tháo khẩu trang đi, lát nữa ảnh hưởng trận đấu bây giờ!”
Thấy tôi do dự, thầy nóng vội bước tới tháo khẩu trang xuống.
Quả nhiên sau lưng truyền đến tiếng khe khẽ: “Là cái cậu Lộ lớp trọng điểm …”
“Suỵt, be bé cái giọng.”
Lưng tôi đã còng lại càng còng hơn, tôi liều mạng kéo tóc, lôi thật nhiều lọn tóc xuống để che mặt.
Nhưng Phó Gia Vũ không cho tôi cơ hội làm thế, hắn hét lớn: “Đằng Lộ Lộ cố lên, mang vinh quang về cho lớp trọng điểm nào!”
Đương nhiên tôi không thể rồi, tôi chưa từng được tập luyện, độ cao tối thiểu của hạng mục nhảy cao tôi không đạt, thậm chí hố cát mục nhảy xa cũng nhảy không tới.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThầy sốt ruột kéo tôi dậy: “Em đến đây để giỡn à? Tôi bị trói hai chân vẫn nhảy xa hơn em.”
Các bạn đứng gần đó liền bật cười ha hả.
Không ai để tâm đến đầu gối với bàn tay bầm tím của tôi.
11
Các hạng mục buổi sáng kết thúc, tôi không vào được vòng chung kết của cái nào.
Phó Gia Vũ cố ý nói với cả lớp: “Đằng Lộ Lộ, lúc đó cậu tích cực đăng ký như vậy, sao giờ cả lớp lại không nhận được giải nào? Cậu chỉ muốn làm màu thôi.”
“Rõ ràng là cậu làm…”
“Trời ạ!” Phó Gia Vũ thở dài cường điệu, “Giờ cậu lại đổ lỗi cho tớ à?”
“Đúng là không biết lượng sức mình.”
“Phiền chết mất, cậu ta ra đấy như đi bộ, mất hết mặt mũi lớp trọng điểm !”
Tôi lau nước mắt: “Nếu mọi người thấy tôi làm không nổi thì hạng mục chiều nay tôi sẽ không tham gia nữa.”
“Cậu chiếm hết chỉ tiêu giờ lại bảo không tham gia nữa là được à?”
“Cậu đừng ích kỷ như thế được không?”
Phó Gia Vũ đắc ý nhìn tôi bị mọi người công kích, giả bộ cúi đầu trầm tư.
“Đằng Lộ Lộ, cậu nghĩ cho kỹ đi, cậu nhất định phải tham gia cuộc thi, nếu không sẽ càng có lỗi với mọi người.”
Hắn mới dăm ba câu xạo sự đã hoàn toàn làm tôi tách biệt với mọi người.
Tôi rưng rưng nước mắt: “Vậy tôi chạy, tôi chạy là được đúng không?”
Trước khi thi hạng mục chạy đường dài vào buổi chiều, đội trưởng mang đến một bộ đồ thể thao bảo tôi thay vào.
“Lớp trưởng đặc biệt tìm mượn đồ cho cậu, mặc đi, đừng làm mọi người thất vọng nữa.”
“Quần đùi áo cộc à? Nhưng thời tiết này…”
“Trời ạ, chạy trên sân sẽ không thấy lạnh đâu. Cậu không thấy người về nhất trận chung kết 200 mét hồi sáng cũng mặc đồ thế này à? Lớp trưởng nói mặc như thế sẽ hạn chế được lực cản ma sát.”
Tôi không tin Phó Gia Vũ có thiện ý như vậy.
Nhưng trong bộ đồ lại không giấu cây kim nào, cũng không có sợi chỉ nào bị cắt.
Vả lại trước khi tôi ra thi đấu thì hắn cũng không xuất hiện.
Qua cuộc trò chuyện của mấy bạn nữ trong lớp, tôi mới biết được chiều nay Khương Thanh Nguyệt tham gia chung kết nhảy xa, Phó Gia Vũ đi cùng cô ấy tới kiểm tra khu vực chuẩn bị.
12
Rất ít người tham gia hạng mục chạy đường dài nhưng tôi vẫn bị bỏ xa.
Tôi nghiến răng gắng sức theo kịp họ.
Nhưng sau hai vòng thì tôi cạn kiệt năng lượng.
Giờ tôi di chuyển dựa vào quán tính, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Đúng lúc này đột nhiên có người vọt lên từ làn chạy phía trong, hét lên: “Chạy nhanh lên!”
Tôi lập tức trắng bệch.
Lại là Phó Gia Vũ.
Tôi định mặc kệ hắn nhưng hắn như thứ cô hồn bất tán, ra sức bám sát tôi.
Ở vòng chạy cuối, phổi tôi như bốc c.h.á.y, chân đau nhức vô cùng.
Mà Phó Gia Vũ vẫn tiếp tục nói nhảm.
“Chạy chậm thế này thì lại xếp nhất dưới lên rồi.”
“Đằng Lộ Lộ, cậu không làm được cái gì hết.”
Tôi định tăng tốc thì chân chợt vấp phải gì đó, cả người bay ra ngoài, lăn lộn một vòng trên đất mới dừng lại.
Vì mặc quần đùi áo cộc nên phần da lộ ra bị đường nhựa làm cho máu me be bét.
Phó Gia Vũ tiến tới gần tôi hét “Cậu không sao chứ?”
Nhân viên y tế phía sau cũng vội chạy tới.
Tay chân tôi co giật vì đau, nhưng Phó Gia Vũ lại sáp lại nở nụ cười toe toét.
“Có đau không? Không phải cô muốn gài Khương Thanh Nguyệt làm cậu ấy bị ngã sấp mặt, tệ hơn cũng phải nát mặt à?”
Nước mắt tôi dàn dụa trên hai má: “Tôi chưa từng nghĩ đến việc đấy, vì cớ gì cậu không chịu tha cho tôi!”
“Đừng có vờ vịt nữa, tha cho cô ấy à? Trừ khi bố mày rời khỏi phó bản này.”
Nhưng đúng lúc hắn đang đắc thắng thì bên kia vang lên tiếng hét chói tai.
“Ai đó mau tới giúp đi! Có bạn học bị đập đầu!”
Ánh mắt Phó Gia Vũ cũng bị thu hút, nhưng giây tiếp theo thì nụ cười trên môi đã tắt ngấm.
“Thanh Nguyệt?”
Hắn nhìn tôi khó tin: “Tôi đã sửa lại cốt truyện để cô không thể làm hại cô ấy, vì sao cô ấy vẫn bị thương?”
“Tôi không hiểu cậu nói gì…”
Chưa nói xong thì tôi ngất lịm vì đau.
Bỏ đi.
13
Chiều hôm đó, tôi và Khương Thanh Nguyệt được phòng y tế dùng cáng khiêng khỏi sân.
Tôi bị trầy xước khắp người, nhưng Khương Thanh Nguyệt còn thảm hơn, cô ấy bị đập đầu vào rìa hố cát khi thi nhảy xa.
Sống mũi cô ấy bị gãy, răng cũng rụng, mặt đầy máu, lập tức được xe cấp cứu đưa đi.
Phó Gia Vũ không được phép đi cùng, hắn ngồi ở phòng y tế, miệng lẩm bẩm: “Rốt cuộc là sai ở đâu…”
Sau khi bác sĩ khử trùng xong, Phó Gia Vũ lần nữa vẻ mặt phức tạp bước tới hỏi tôi: “Có phải cô làm Khương Thanh Nguyệt bị thương không?”
Tôi liều mình chạy trốn nhưng lại bị va vào tường, đau đớn thở hổn hển.
Phó Gia Vũ tiến lại gần hơn, tôi òa khóc.
“Tôi đang chạy thì cậu ấy bị thương mà, tôi làm gì biết phân thân! Tại sao cậu cứ nghi ngờ tôi chứ? Tôi làm hại một người tôi không quen biết thì tôi được lợi lộc gì chứ?”
“Không phải cậu thích tôi nên ghen tị với Thanh Nguyệt, muốn hủy hoại cô ấy sao?”
“Đúng, tôi từng thích cậu, nhưng mọi thứ cậu làm đã từng chút một bào mòn cảm xúc đấy rồi! Người tôi ghét nhất bây giờ chính là cậu!”
Phó Gia Vũ giơ tay lên.
Tôi sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng hắn chỉ đang day day giữa trán, như thể sức lực đã bị rút cạn.
“Rõ ràng trong sách không như vậy, chẳng lẽ do tôi sửa quá nhiều tình tiết nên thay đổi luôn hướng đi của cốt truyện rồi?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.