1
Phó Gia Vũ bỗng thay đổi chỉ sau một đêm.
Dù trước đó chúng tôi học cùng lớp trọng điểm nhưng cũng chẳng thân quen gì nhau lắm.
Hắn đứng nhì thì không ai đứng nhất, đến làn da cũng hạng nhất.
Tôi thầm mến mộ hắn như bao cô gái khác, coi hắn như ánh sáng rực rỡ chiếu rọi tuổi thanh xuân tẻ nhạt của mình.
Nhưng vào sáng hôm đó, mọi thứ đã đảo lộn.
Hắn chặn tôi lại, kéo tôi lên sân thượng, từng chút một dồn tôi vào góc, nâng cằm tôi lên vuốt ve.
Tôi run rẩy hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”
Tụi mình hình như đâu thân thiết đến mức có thể động chạm thân mật như thế đâu?
Phó Gia Vũ cười nhạo: “Giả đò làm gì? Không phải cô thích tôi làm thế này à?”
Tôi ngơ ngác đứng đực ra, tưởng như vừa bị đẩy xuống mười tám tầng đ.ị.a n.g.ụ.c.
Hắn từ từ đưa tay lên má tôi, đúng lúc mắt tôi đỏ hoe sắp khóc thì hắn bất ngờ bóp chặt cằm tôi.
“Đúng là đồ trà xanh, không biết nhờ kỹ năng diễn xuất này mà cô gạt được bao nhiêu người rồi nhỉ?”
Tôi đẩy mạnh hắn ra: “Tôi chọc tức cậu khi nào à? Sao cậu lại nói tôi như vậy?”
“Tại sao à? Vì trong cuốn sách này, cô là người tôi ghê tởm nhất, cô có suy nghĩ dơ bẩn gì tôi đều biết hết!”
Tôi định chạy trốn thì bị Phó Gia Vũ túm tóc lại.
Hắn kéo làm tôi ngửa cổ ra, ánh mắt mỉa mai cảnh cáo: “Tốt nhất cô đừng có mấy suy nghĩ hèn hạ đó với Khương Thanh Nguyệt, không thì tôi có cả trăm cách chơi c.h.ế.t cô đấy.”
Mắt tôi ngấn lệ mơ hồ: “Tôi không biết Khương Thanh Nguyệt!”
“Cô nghĩ tôi giống người khác đi tin cô à? Tránh xa cậu ấy ra, thứ nữ phụ độc ác như cô không xứng xuất hiện trước mặt cậu ấy.”
2
Sau vụ đó, tôi viết vào nhật ký:
【Sáng nay cứ như một cơn ác mộng. Mình không hiểu cậu ta nói “nữ phụ độc ác” là ý gì, không hiểu sao cậu ta mắng mình, càng không hiểu cậu ta nói “suy nghĩ hèn hạ” là sao nữa.】
Mọi thứ với tôi như một hồi tai bay vạ gió.
Nhưng tôi hiểu được một điều, hắn thích Khương Thanh Nguyệt, cũng muốn bảo vệ Khương Thanh Nguyệt.
Tính tôi điềm đạm, nói nặng lời là nhu nhược.
Tấm lòng mến mộ đối với Phó Gia Vũ bị tôi cắn răng nhục nhã nuốt xuống, tôi quyết định từ nay trở đi phải tránh xa thằng điên này.
Đáng tiếc là Phó Gia Vũ không bởi thế mà buông tha tôi.
Vào giờ cơm trưa, tôi vừa ăn xong thì thấy cách đó không xa có một cặp nam nữ đang vui vẻ chuyện trò.
Tôi đã tìm kiếm bóng dáng đó trong đám đông vô số lần, liếc một cái tôi cũng biết đó chính là Phó Gia Vũ.
Cô gái xinh đẹp đối diện hẳn là hoa khôi trường – Khương Thanh Nguyệt.
Tôi muốn bỏ đi thật xa nhưng lại quá luống cuống mà bát canh vô tình trượt xuống, văng tung tóe trên sàn.
Cái bát inox lọc cọc lăn về phía trước, lăn thẳng đến chân Phó Gia Vũ.
Hắn nghe thấy tiếng nhìn sang, bỗng nở một nụ cười độc ác.
3
Tôi chạy nhanh tới nhặt cái bát dưới đất lên.
“Tôi xin lỗi.”
Nhưng khi định đứng dậy thì đầu tôi bị ghì lại.
“Chuyện đơn giản thôi, canh của cô làm bẩn giày tôi rồi, không định lau sạch giúp tôi à?”
Tôi muốn vùng ra: “Cậu cho tôi đứng lên đã, tôi không có giấy ăn.”
“Thì dùng tay áo mà lau.”
Trong chốc lát, tôi tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng Phó Gia Vũ lại cúi xuống, ghé tai tôi cười lạnh: “Không chịu à?”
Tôi giật mình ngã xuống đất, ngẩng đầu thì thấy đôi mắt đen sâu thẩm của hắn.
“Bắt đầu đếm ngược, ba, hai…”
“Tôi lau…”
Tôi nghẹn ngào dùng ống tay áo lau giày cho hắn.
Lúc đó hắn mới chán ghét buông tôi ra.
Do quá hoảng sợ, tôi ngồi bệt trên đất lau nước mắt.
Rất nhiều người đứng vây quanh, thầy giám thị thấy vậy liền tới: “Có chuyện gì thế?”
Tôi chưa kịp nói gì thì Phó Gia Vũ giả vờ đến đỡ tôi dậy: “Bạn Đằng Lộ Lộ không cẩn thận bị ngã ạ.”
Phó Gia Vũ trong mắt tất cả giáo viên là một “học sinh ba tốt”, hắn nói gì họ đều tin lấy tin để, không chút mảy may nghi ngờ.
Thầy cau mày dặn dò: “Lần sau nhớ chú ý hơn đấy.”
Nói xong thầy tiếp tục đi kiểm tra khu vực khác.
4
Mặt nạ Phó Gia Vũ vừa đeo lên trong nháy mắt lại xé xuống.
Hắn nhéo chặt cánh tay tôi: “Đừng có tơ tưởng đến việc tố cáo với giáo viên, không ai tin cô đâu.”
“Gia Vũ.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Vẻ mặt Phó Gia Vũ lập tức dịu đi, hắn quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Cậu một vừa hai phải thôi.”
“Thanh Nguyệt, cậu đừng tốt bụng thế, cậu quên tôi vừa nói gì à?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhương Thanh Nguyệt do dự một lúc.
“Người này chính là trà xanh, nhìn thì mềm yếu nhu nhược nhưng thực ra là lòng dạ r.ắ.n r.ế.t, suốt ngày chỉ nghĩ cách hại cậu, đừng thương xót cô ta làm gì.”
“Thôi được.”
Tôi khóc đến không thở được: “Sao cậu lại nói tôi thế?”
“À, vì tôi có góc nhìn độc giả.”
Phó Gia Vũ hình như cho rằng tôi là người xấu và bắt nạt tôi chính là cách trừng phạt cái ác, đề cao cái tốt.
Ngay cả khi ở trong lớp hắn cũng không nương tay.
Hắn là lớp trưởng phụ trách thu đa số bài tập. Rõ ràng tôi đã nộp, nhưng hắn lại một mực với giáo viên là tôi nói dối.
“Em hoàn toàn không nhận được bài tập của cậu ấy, thầy không tin em ạ? Làm gì trùng hợp thế được, chẳng lẽ em làm mất hết bài tập cậu ấy nộp lên ạ?”
Giáo viên chủ nhiệm đương nhiên đứng về phía Phó Gia Vũ.
Thầy chỉ vào mặt tôi, buồn bã nói: “Đằng Lộ Lộ, em làm thầy thất vọng quá. Về bổ sung đủ hết bài tập và viết một bản tự kiểm điểm hai ngàn từ đi.”
Khi rời khỏi văn phòng, Phó Gia Vũ nhướng mày đắc ý.
“Cảm giác bị “gậy ông đập lưng ông” thế nào? Bé trà xanh à, xin lỗi vì đã xài thủ đoạn bẩn thỉu của cô trước nhé.”
5
Đêm về, tôi khóc lóc kể với mẹ chuyện ở trường, nhưng mới nói được nửa thì bị mẹ ngắt lời.
“Con nói ai bắt nạt con cơ? Không phải Phó Gia Vũ là người đứng nhất toàn trường à?”
Tôi sửng sốt một lúc rồi gật đầu.
Ánh mắt mẹ lập tức trở nên thờ ơ: “Một học sinh giỏi như vậy mà lại vô duyên vô cớ đi bắt nạt người khác à? Chắc chắn là con làm gì đó chọc tới người ta rồi, quay lại xin lỗi không phải xong sao.”
Sự mong đợi cùng hy vọng trong mắt tôi dần dần tắt ngúm.
Đêm khuya nằm trên giường, mọi cảm xúc phức tạp trong lòng đều biến mất không dấu vết.
Tôi suy ngẫm về chuyện xảy ra trong ngày, gương mặt bình tĩnh như tờ giấy trắng.
Muốn tiêu diệt triệt để thì trước hết phải làm hắn lộng hành.
Mọi thứ coi như nằm trong tầm kiểm soát.
Hôm sau trên đường đến trường, tôi thuần thục trở lại tính cách yếu đuối hèn nhát của mình.
Một nam sinh mặc đồng phục cùng trường đạp xe ngang qua, đột nhiên dừng lại trước tôi tầm ba đến năm mét: “Này này, là cậu à?”
“Để xem nào, chuẩn rồi, đúng cậu rồi! Ha ha ha.”
Tôi nắm chặt quai cặp, chân như bị đóng đinh xuống đất.
Tôi không hiểu họ muốn gì, nhưng có thể thấy được nụ cười nham hiểm trên mặt họ.
Hai nam sinh huýt sáo, hét lên với tôi: “Đằng Lộ Lộ đúng không?”
Tôi rụt người lại, không dám hé răng.
“Đúng là thâm tàng bất lộ* nha ha ha ha.”
*người tài giả ngốc giấu tài
Sau đó hai người đạp xe phóng đi trong ánh mắt hoảng hốt của tôi.
Tôi lờ mờ cảm nhận được có gì đó không ổn.
Suy nghĩ này lên tới đỉnh điểm khi tôi đứng trước cửa lớp.
Khác hẳn với bầu không khí trật tự ngày trước, bên trong tràn ngập tiếng ríu rít, xen lẫn vài tiếng cười khoái trá.
Khoảnh khắc tôi đẩy cửa bước vào như ấn nút tắt âm thanh.
Mọi người ai nấy ngừng nói chuyện, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Tôi hít sâu một hơi, rón rén đi về chỗ ngồi.
Trong ngăn bàn bị ai đó nhét vào nửa cái bánh bao, mấy tờ giấy đã xì mũi, trên bàn bị đổ lên cốc sữa đậu nành uống dở.
Sữa tí tách nhỏ giọt trên bàn, nhớp nháp ghê tởm.
Kỳ cục nhất là tờ quảng cáo kh.i.ê.u d.â.m nhỏ bằng tấm danh thiếp.
6.
Tôi không hỏi ai làm, chỉ im lặng vứt hết rác vào thùng.
Rồi lấy giấy vệ sinh ra lau từng vết bẩn trên mặt bàn.
Tiếng ồn trong lớp đột nhiên giảm đi một chút từ khi tôi bước vào.
Tôi không biết họ thì thầm to nhỏ cái gì, cho đến khi Phó Gia Vũ bước tới, gõ góc bàn hỏi: “Răng sắt* hôm nay có nộp bài tập về nhà không?”
*đeo niềng răng
“Cậu đợi một chút được không?”
“Là không nộp à? Rõ là chống đối.” Hắn tự giễu tự cười.
Tôi không hiểu nổi, bực bội nhìn hắn: “Cậu rốt cuộc muốn gì?”
Trong mắt Phó Gia Vũ hiện lên vẻ chán ghét tôi chưa từng thấy trước đây.
Hắn đập mạnh thứ gì đó lên chiếc bàn tôi mới lau sạch, giọng đủ to để mọi người nghe thấy, nghiêm khắc hỏi tôi.
“Đằng Lộ Lộ, tại sao cậu làm chuyện như vậy? Cậu đang làm mất mặt không chỉ lớp trọng điểm mà cả trường đấy!”
Tôi nhìn chằm chằm lên bàn, vẫn là tờ quảng cáo mini giống lúc nãy.
Đến giờ tôi mới nhìn rõ, người trên tờ quảng cáo mini đó trông giống tôi.
“Đây không phải tôi.” Tôi kinh hoàng giải thích.
Nhưng Phó Gia Vũ không cho tôi cơ hội: “Cậu thiếu tiền thì có thể xin học bổng, có nhất thiết phải kiếm tiền thế này không?”
“Tôi không có!” Tôi tuyệt vọng xua tay.
Tôi cố gắng giải thích với các bạn trong lớp là tôi không hề làm chuyện như vậy, nhưng khi đôi bên chạm mắt thì họ đều cúi đầu.
Trong mắt họ có sự khinh thường.
Tôi gấp đến độ không nói nổi, Phó Gia Vũ lại tiến tới, tựa như ác ma đang thì thầm.
“Cảm giác không giải thích được khó chịu lắm đúng không? Không phải cô muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu này với Khương Thanh Nguyệt à? Chính mình bị lại chịu không nổi sao?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.